Rể Quý Rể Hiền

Mọi người đều nhìn chằm chằm bên này không chớp mắt.

Nhìn Cao Phong lạnh nhạt ra tay, đánh đám thanh niên tóc vàng ngã xuống đất.

Cao Phong thậm chí còn khinh thường dùng quyền tấn công, chỉ nhẹ nhàng tát một cái, nhưng lực tát rất mạnh, không phải lực lượng mấy người thanh niên này có thể chịu được.

Một lát sau, đám người thanh niên tóc vàng đều ngã xuống đất, quỳ rạp trên mặt đất vẻ mặt mơ hồ.

Mà Cao Phong thì bình thản ung dung đứng yên tại chỗ, hai tay để ra sau lưng giống như thần linh đang quan sát chúng sinh.

Mọi người đều kinh ngạc.

Cho dù là Kim Tuyết Ngọc, hay là Từ Thanh Nga lúc trước nói Cao Phong không phải là đàn ông, bao gồm cả đám Lê Trọng Việt trong đó, đều nhìn Cao Phong với vẻ khó mà tin.

Cao Phong ra tay đã vậy còn quá mạnh rồi, anh đánh nhau lợi hại như vậy sao?

Mà từ khi Cao Phong ra tay xong, giám đốc Lưu đang đi về phía này, bây giờ cũng vội vàng dừng bước lại.

Thủ đoạn của Cao Phong, quả thật chấn nhiếp rất nhiều người.

Cơ thể anh nhìn có vẻ không cường tráng lắm, sao có thể có được sức mạnh như vậy?

Trong lúc này, tất cả mọi người đều không nói nên lời, trong lòng vô cùng cảm thán.

Mà đám người thanh niên tóc vàng, cho tới bây giờ vẫn còn quỳ rạp trên đất che má, vẻ mặt mơ hồ.

Mặt bọn họ còn bị Cao Phong đánh thành đầu heo, mặt mũi bầm dập không nói.

"Anh!" Cuối cùng người thanh niên cũng kịp phản ứng, rống to với Cao Phong một tiếng.

“Anh chết chắc rồi anh có biết không! Con mẹ nó hôm nay anh chết chắc rồi!"

"Hôm nay tôi mà không khiến anh quỳ xuống với tôi, con mẹ nó tôi sẽ theo họ anh!” Người thanh niên tóc vàng tức giận đứng dậy, lấy di động ra nói.

Tất cả mọi người hiểu rõ, người thanh niên tóc vàng này muốn gọi người.

Mà bọn họ cũng đột nhiên hiểu ra, người thanh niên tóc vàng này là người của bang Lâm Hổ!

Cao Phong rất giỏi đánh nhau, nhưng anh có thể đánh nhau, còn có thể thắng được mấy trăm đàn em của bang Lâm Hổ sao?

Anh đây là, chọc vào tổ ong vò vẽ!

"Xong rồi! Cao Phong anh hại chúng tôi thảm rồi." Từ Thanh Nga không nhịn được nỉ non một câu, lúc này chuẩn bị rời khỏi quán bar.

Cao Phong và cô ta không thân cũng chẳng quen, đương nhiên là cô ta sẽ không đứng bên Cao Phong, để đám bang Lâm Hổ đối phó.

"Đúng vậy, chúng ta vốn là hảo hán không chịu thiệt thòi trước mắt, nói xin lỗi với bọn họ là xong, anh còn muốn đánh nhau với bọn họ.”

"Lần này thì hay rồi, bang Lâm Hổ có mấy trăm người, tôi xem anh giải quyết thế nào.” Lâm Thiên Hùng cũng nhíu mày nhìn Cao Phong.

Mọi người vừa chỉ trích Cao Phong, vừa đứng dậy muốn rời đi.

"Các người không thấy mình quá đáng sao, nếu anh ấy không vì giúp chúng ta, sẽ ra tay đánh bọn họ sao?” Bây giờ Kim Tuyết Ngọc không thể nhịn được nữa rồi.

Người nào cũng có thể nhìn ra được, đám Lâm Thiên Hùng là một đám bất lực, vốn dĩ không dám phản kháng đám thanh niên tóc vàng kia.

Thậm chí lúc đám thanh niên tóc vàng tới bắt nạt Kim Tuyết Ngọc và Lâm Đan Phượng, bọn họ vẫn không dám ra tay như cũ.

Chỉ có mình Cao Phong ra tay giúp đỡ, bây giờ còn bị bọn họ chỉ trích, đúng là khiến người ta không thể nhịn nổi.

"Rõ ràng là giúp cô ấy chứ...” Một cô gái nhỏ giọng than thở một câu.

Bọn họ sẽ không thừa nhận mình được Cao Phong giúp, cho nên hiện giờ lại càng không muốn bị đánh cùng với Cao Phong.

"Cô!" Kim Tuyết Ngọc hơi tức giận nhìn cô gái này.

"Không sao, để bọn họ đi đi, dù sao bọn họ ở lại hay không đều như nhau cả, anh có thể tự mình giải quyết được.” Cao Phong lạnh nhạt nói.

"Anh giả bộ gì chứ, trái lại tôi muốn xem anh giải quyết thế nào!” Lâm Thiên Hùng sửng sốt, không nhịn được hừ lạnh một tiếng.

Lúc anh ta đối mặt với Cao Phong, thì không còn hèn mọn như lúc đứng trước mặt người thanh niên tóc vàng nữa.

"Đi sao? Hôm nay một người cũng đừng nghĩ tới chuyện rời đi! Mẹ kiếp!” Người thanh niên tóc vàng mắng một tiếng, vươn tay muốn gọi điện thoại."Ai ai ai, anh Hoàng à, đừng kích động như vậy chứ, có việc gì có thể bàn bạc mà!”

Đúng lúc này, giám đốc Lưu đi tới, nhẹ nhàng chặn động tác của người thanh niên tóc vàng lại.

Đám Lâm Thiên Hùng sửng sốt, sau đó trong lòng lập tức nắm chắc rồi.

Xem ra vừa rồi giám đốc Lưu không có thời gian, hiện giờ thấy được tình hình bên này, nên lập tức chạy tới đây giải quyết rồi.

Dù sao Lê Trọng Việt cũng là khách quý mà.

“Chuyện này anh đừng quan tâm, tôi không thể chịu bị đánh như vậy được.” Người thanh niên tóc vàng thấy giám đốc Lưu, ít nhiều gì cũng cho chút mặt mũi.

"Nhìn thấy không Cao Phong, nếu anh không đánh bọn họ, mọi chuyện đã sớm giải quyết rồi.”

“Anh Lê là khách quý ở nơi này, giám đốc Lưu chắc chắn sẽ không mặc kệ chúng tôi, đáng tiếc, anh quá tự cho là đúng rồi."

"Đúng vậy, không có bối cảnh gì còn muốn đi gây chuyện, còn khiến chúng ta cùng chịu với anh ta chứ.”

"Nếu lợi hại thì tự mình giải quyết đi, đừng đứng ở chỗ này, dựa vào mặt mũi của anh Lê để bình yên vô sự!”

Vẻ mặt đám Lâm Thiên Hùng khinh thường nói với Cao Phong.

Cao Phong khẽ lắc đầu, con người ấy à, rốt cuộc là không biết đến mức nào, mới có thể nói ra những lời như vậy.

Có đôi khi anh đều suy nghĩ, những người được gọi là con nhà giàu này, chẳng lẽ trong đầu đều chứa phân sao?

"Anh Hoàng, bọn họ đều là bạn của tôi, anh xem...” Giám đốc Lưu im lặng một lát rồi nói.

Anh ta có thể không quan tâm việc đám Lê Trọng Việt bị đánh, nhưng anh ta cần phải để ý tới Cao Phong!

Thân phận của Cao Phong hơi thần bí, dù sao anh ta biết, cho dù là ông chủ của quán bar Long Phi, cũng phải cho Cao Phong mặt mũi.

Nếu Cao Phong xảy ra chuyện ở bên này, như vậy anh ta tuyệt đối không gánh nổi.

"Bạn của anh sao?” Người thanh niên tóc vàng sửng sốt, sau đó đột nhiên kêu lên: “Bạn của anh đánh ông đây, cút cho tôi!”

"Anh Lưu, anh thực sự cho rằng, bang Lâm Hổ chúng tôi không dám làm gì quán bar Long Phi các anh có phải không?”

Người thanh niên tóc vàng mắng xong, trực tiếp đẩy giám đốc Lưu sang một bên.

Giám đốc Lưu lập tức cúi đầu, bang Lâm Hổ này, anh ta cũng không dám trêu chọc!

Tuy ông chủ của mình có thể nói chuyện được với bang Lâm Hổ, nhưng mình lấy đâu ra mặt mũi như vậy.

Cho nên nghe thấy ba chữ bang Lâm Hổ, giám đốc Lưu im lặng.

Chỉ có thể nghĩ trong lòng, lát nữa Cao Phong tự cầu phúc đi.

Nếu chuyện này không thể vãn hồi, anh ta lại gọi cho ông chủ.

Đám Lâm Thiên Hùng cũng vô cùng khiếp sợ, ở trong lòng bọn họ, giám đốc Lưu là người có địa vị cao nhất trong quán bar này.

Mà bây giờ, người thanh niên tóc vàng ngay cả mặt mũi cũng không cho giám đốc Lưu, hơn nữa giám đốc Lưu còn không dám nói gì, vậy thì không còn ai giúp được bọn họ rồi!

Trông cậy vào mình Cao Phong, thì có thể làm được gì, chỉ cần mấy chục người của bang Lâm Hổ tới đây, có thể đánh anh tàn phế rồi.

Đến lúc đó bọn họ cùng phải chịu với Cao Phong, kết cục sẽ không tốt hơn chỗ nào.

"Alo, anh Vũ sao, em là Đại Hoàng đây ạ, em bị người ta đánh ở quán bar Long Phi.” Người thanh niên tóc vàng vừa nói chuyện điện thoại, lập tức la to với điện thoại.

Mọi người xung quanh đều khiếp sợ, sau đó càng thêm tôn kính người thanh niên tóc vàng hơn.

"Vậy anh Vũ, có phải là Trương Vũ em họ của lão đại bang Lâm Hổ hay không?"

“Xuyt! Tên của anh Vũ mà anh dám gọi như vậy sao? Bang Lâm Hổ chỉ có một anh Vũ mà thôi, tuyệt đối là em họ của anh Lâm bang Lâm Hổ rồi!”

"Ô! Tên thanh niên tóc vàng này là đàn em dưới tay anh Vũ sao, chẳng trách ngông cuồng như vậy!”

"Người ta có tư cách ngông cuồng, ở bang Lâm Hổ người ta chỉ dưới mỗi lão đại trên mấy trăm người, còn không phải có thể hoành hành ngang ngược ở quán bar Long Phi sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui