Rể Quý Rể Hiền

"Con là chủ nhân của căn biệt thự này, con đã nói rồi mà!" Kiều Thục Lan cười khẩy không thôi.

"Mẹ, chúng ta, chúng ta đi thôi .." Hồ Quốc Khánh cúi đầu thấp giọng nói.

"Hả?" Kiều Thục Lan nghe vậy liền sửng sốt.

"Anh rể, anh nói gì vậy?" Lý Siêu cũng lập tức sững sờ.

Vẻ mặt Hạ Vy vốn tỏ ra khinh thường, lúc này cũng thu hồi lại vẻ mặt khinh thường đó, có chút kinh ngạc nhìn Hồ Quốc Khánh.

"Con nói là, chúng ta đi thôi, đi ngay bây giờ ..." Hồ Quốc Khánh thở dài một hơi.

"Ý của con nói là không nhìn nữa phải không? Không sao, con để bọn họ cút ra ngoài trước đi, sau đó chúng ta lại đi." Kiều Thục Lan sửng sốt, sau đó mới phản ứng lại.

"Mẹ! Ý của Quốc Khánh có nghĩa là chúng ta đi ngay bây giờ, chúng ta phải ra ngoài ngay bây giờ!"

Lý Quyên Tú thật sự không thể nhịn được nữa, cô chưa bao giờ nghĩ rằng mẹ cô cứ tự cho mình là đúng như vậy.

Đến bây giờ rồi mà vẫn còn hùng hổ hăm doạ đuổi Cao Phong đi? "Nói nhảm! Con đang nói cái gì vậy?"

"Nên đuổi chính là đuổi bọn họ đi, chúng ta là chủ nhà mà!” Kiều Thục Lan nghe vậy cả người liền run lên, sau đó nổi giận rống lên.

Kim Tuyết Mai, Kiều Thu Vân, Kim Tuyết Ngọc, trong đó bao gồm cả Kim Ngọc Hải cũng đều không thể hiểu nổi tình hình lúc này.

Hồ Quốc Khánh này không phải là chủ nhân của căn biệt thự sao?

Sao bây giờ lại nói, người nên cút là bọn họ? Ý là người một nhà không cần phải đuổi đi ư? Người nên cút đó là Kiều Thục Lan bọn họ chứ?

"Bỏ đi, Quốc Khánh, đừng giấu giếm nữa, nói thật đi!” Lý Quyên Tú nghiến răng không nói nên lời, sau đó lập tức quay đầu sang một bên.


Ngoại trừ Cao Phong, ánh mắt của những người khác đều nhìn về phía Hồ Quốc Khánh.

Bọn họ biết rằng những lời Hồ Quốc Khánh chuẩn bị nói, nhất định có thể tiết lộ tất cả bí mật.

Hồ Quốc Khánh chậm rãi gật đầu, sau đó mới mở miệng nói: "Mẹ, thực ra căn biệt thự này

"Các người là ai?"

Đúng lúc này, một giọng nói vang lên từ phía cửa.

Giọng nói này trực tiếp cắt ngang lời của Hồ Quốc Khánh, mọi người lần nữa quay đầu nhìn về phía cửa ra vào.

Chỉ thấy một cô gái trẻ mặc quần áo nội trợ đứng ở cửa, người này không phải hôm qua đã gặp Cao Phong chính là Trần Linh Chi sao, còn có thể là ai nữa chứ?

Sau khi Trần Linh Chi bước vào liền nhìn thấy một nhóm người đông đúc, lúc này cô ta có chút ngẩn người.

Cao Phong từ trên tầng đi xuống trước, vì thế lúc này mới đứng ở phía sau đám người đó, từ chỗ của Trần Linh Chi, không hề nhìn thấy Cao Phong.

“Cô là ai?" Kiều Thục Lan hỏi. "Tôi là nhân viên dọn dẹp của biệt thự này, các người là bạn của Ông Cao sao? Tại sao lại ở trong biệt thự của Ông Cao thế này?" Trần Linh Chi tò mò hỏi.

"Cái gì?"

Mọi người cùng kinh ngạc đồng thanh hô lên.

Cô gái nhỏ này đang nói cái gì vậy, lại còn nói đây là căn biệt thự của Cao Phong?

Nói đùa cũng không phải đùa như vậy chứ!


“Cô đang nói nhảm cái gì vậy, căn biệt thự này là của anh rể tôi Hồ Quốc Khánh, liên quan gì đến Cao Phong chứ?" Lý Siêu khó chịu quát mắng.

Còn Kim Tuyết Ngọc thì liên tưởng đến tất cả mọi chuyện trước đây, đột nhiên trong lòng có một tia kích động.

Lời nói của Lý Siêu rất mạnh mẽ, nhưng Trần Linh Chi lại lắc đầu.

Phải nói là hôm qua cô ta không biết chủ nhân của biệt thự này là ai, hôm nay cô đã sớm nhận được tài liệu từ công ty rồi, trên đó có ghi rõ tên của Cao Phong.

Hơn nữa, Cao Phong cũng đã chào hỏi ở bên công ty rồi, để cô ta sau này toàn quyền phụ trách dọn dẹp căn biệt thự.

Cho nên cô ta chỉ biết rằng chủ nhân của ngôi nhà này là Cao Phong, không hề biết Hồ Quốc Khánh là ai.

"Nếu các người không phải bạn của Ông Cao, thế thì mời mọi người ra ngoài ngay bây giờ." Mời đọc truyện trên .net

"Tôi là nhân viên dọn dẹp do Ông Cao thuê, có trách nhiệm bảo vệ an toàn cho căn biệt thự này." Trần Linh Chi ngang ngược nhìn Lý Siêu rồi đáp.

"Cô điên à, tôi đã nói với cô, đây là căn biệt thự của anh rể tôi, anh rể tôi tên là Hồ Quốc Khánh, không phải Cao Phong!" Lý Siêu lại hét lên lần nữa.

"Lý Siêu, em câm miệng đi cho chị!" Lý Quyên Tú quát mắng Lý Siêu.

Lúc này Cao Phong mới chậm rãi lướt qua đám người, bước tới trước mặt.

"Ông Cao?" Trần Linh Chi vui mừng hét lên.

"Ông Cao cảm ơn anh, bên công ty đã nói sau này để tôi tiếp tục dọn dẹp biệt thự của anh."

“Ừm, hôm nay cô đến làm gì vậy?" Cao Phong thản nhiên hỏi.


"Hôm qua tôi có chút việc gấp... Cho nên chưa dọn dẹp xong mà đã rời đi trước."

“À đúng rồi Ông Cao, chuỗi vòng tay của anh đã để quên ở đây, sau đó tôi đã để trong phòng ngủ chính cho anh, còn để lại cho anh một mảnh giấy ghi chú, anh có thấy không?"

Trần Linh Chi giải thích với Cao Phong.

Nghe thấy lời của Trần Linh Chi nói như vậy, cả Kiều Thu Vân với Kim Tuyết Ngọc đều sửng sốt.

Bởi vì chuỗi vòng tay của Cao Phong lúc này đang ở trong túi của Kiều Thu Vân!

Chẳng lẽ, chẳng lẽ trước đây Cao Phong thật sự đã ở đây sao?

Chẳng lẽ, căn biệt thự này thật sự là của Cao Phong sao?

Thảo nào Cao Phong quen thuộc chỗ này đến như vậy! Khó trách cậu ấy còn biết rõ hơn Hồ Quốc Khánh, mở cửa cần dùng chìa khoá nào!

Nghĩ đến đây, cả bốn người nhà Kiều Thu Vân đều khó tin nhìn về phía Cao Phong, tim càng đập thình thịch.

"Cô hiểu lầm rồi! Cao Phong chẳng qua chỉ là mượn biệt thự của anh rể tôi để giả vờ ra oai mà thôi, thật ra căn biệt thự này vẫn là của anh rể tôi Hồ Quốc Khánh." Lý Siêu đột nhiên phản ứng lại.

Trước Đây Hạ Vy không phải đã nói như vậy sao? Ngày hôm qua Cao Phong còn nói biệt thự này là của anh ta, thật ra chỉ là mượn ở để giả vờ ra oai mà thôi.

"Xin lỗi các vị, trên tài liệu của công ty chúng tôi cho thấy chủ nhân của căn biệt thự tên là Cao Phong, không phải tên Hồ Quốc Khánh." Trần Linh Chi nghiêm túc đáp.

Mọi người lần nữa trố mắt nhìn.

Tài liệu công ty, còn có thể sai sao?

“Anh rể... Anh rể anh nói với cô ấy, anh chính là chủ nhân của căn biệt thự này đi, là cô ấy đã nhầm rồi, anh mau nói đi!” Lý Siêu lo lắng thúc giục Hồ Quốc Khánh.

“Tiểu Siêu, đừng nói nữa, căn biệt thự này chính là của Ông Cao!" Hồ Quốc Khánh thở dài một hơi, sau đó nói thẳng ra sự thật.


"Quốc Khánh, con nói cái gì vậy!" Kiều Thục Lan lập tức mở to mắt.

"Con nói là căn biệt thự này chính là của Cao Phong, người mượn căn biệt thự để giả vờ ra oai chính là con!" Hồ Quốc Khánh nhắc lại.

Lời này vừa nói ra, toàn bộ đều cảm thấy sốc.

Tất cả mọi người đều bàng hoàng không nói nên lời.

Này, này, này, căn biệt thự này hóa ra là của Cao Phong, người mượn căn biệt thự này để giả vờ ra oai thực sự là Hồ Quốc Khánh sao?

Kiều Thục Lan ngây cả người, Kiều Thu Vân cũng đờ ra.

Vẻ mặt Kim Tuyết Mai như không dám tin, còn trong lòng Kim Tuyết Ngọc bây giờ vô cùng chấn động.

Kim Tuyết Ngọc trước đây đã từng suy đoán, nhưng sau này lại cảm thấy không được thực tế, bây giờ, sự thật này lại xảy ra trước mặt cô.

Căn biệt thự này là của Cao Phong! .

Nếu là lời người khác nói thì không tin, thế thì lời Hồ Quốc Khánh nói thì sao?

Mọi người đều cho rằng, chủ nhân của căn biệt thự chính là Hồ Quốc Khánh, chính miệng cậu ấy nói ra lời như vậy, còn có thể là giả sao?

Sắc mặt Hạ Vy vô cùng cứng ngắc, cô ta vốn tưởng rằng mình đã xem một màn kịch hay, kết quả, chính mình lại là vai hề tự cho mình là đúng!

Toàn bộ biệt thự rơi vào im lặng, không một ai phát ra tiếng động, tưởng chừng như chiếc kim rơi xuống vẫn có thể nghe thấy được.

Tin tức này quả thực khiến người ta không thể tin được.

"Anh rể, anh đang nói đùa đúng không? Anh nói với em là anh đang nói đùa đi." Vẻ mặt của Lý Siêu lúc này vừa như muốn khóc, vừa như xen lẫn chút hy vọng cuối cùng.

"Đúng! Cao Phong chỉ là một kẻ vô tích sự, cậu ta làm sao có thể mua được biệt thự chứ?"

Kiều Thu Vân cũng vội vàng nhìn Hồ Quốc Khánh, hy vọng Hồ Quốc Khánh nói rằng đây chỉ là một trò đùa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận