Rể Quý Rể Hiền

"Con không nói đùa." Nhưng câu trả lời của Hồ Quốc Khánh làm tia hi vọng cuối cùng trong lòng bọn họ biến thành tuyệt vọng.

"Là con chủ động tới tìm Ngài Cao, xin Ngài Cao đem biệt thự cho con mượn một ngày. Bởi vì mẹ nói, nếu không mua được nhà thì phải chia tay với Quyên Tú."

"Con thật sự không còn cách nào khác, chỉ có thể cầu xin Ngài Cao giúp đỡ. Ngài Cao là người hiền lành, đồng ý giúp đỡ con."

"Nhưng mà con không nghĩ tới mọi chuyện lại trùng hợp như thế, sẽ trùng hợp như th..."

Hồ Quốc Khánh càng nói, trong lòng càng khó chịu. Lúc này anh ta ngồi xổm trên mặt đất, đầu tựa vào đùi không nói nên lời.

Sự thật đã rõ ràng.

Nghe xong lời giải thích của Hồ Quốc Khánh, tất cả mọi người đều hiểu ra.

Biệt thự này là của Cao Phong, chính Hồ Quốc Khánh mới là người đi mượn.

Nghĩ lại, trước đó Kiều Thục Lan còn nói, Cao Phong là kẻ không có tiền còn muốn giả vờ, mượn nhà của người khác giả vờ là của mình.

Bây giờ những lời nói kia lại biến thành một cái tát vang dội, tát mạnh lên mặt bọn họ.

Những lời nói ngạo mạn mà Kiều Thục Lan và Lý Siêu đã từng nói qua, bây giờ trở thành cái tát, điên cuồng tát lên mặt bọn họ.

Đương nhiên còn có Hạ Vy nữa.

Lúc đầu cô ta tới, trăm phương ngàn kế muốn làm Cao Phong mất mặt, lúc này mặt lại đỏ đến mang tai không nói nên lời.

Bọn họ đều cảm thấy, ở trong mắt trong mắt Cao Phong, mình giống như trò hề vậy.

Cao Phong không muốn để ý tới bọn họ cũng không sao, một khi nghĩ tới, bọn họ vốn không thể chịu đựng được.

"Bây giờ tôi có tư cách bảo mấy người cút đi rồi chứ?" Vẻ mặt của Cao Phong trở nên thờ ơ, thản nhiên nhìn xem cả nhà Kiều Thục Lan.

Mà lần này không ai còn dám nói chuyện nữa.

Dù là Kiều Thục Lan hay là Lý Siêu, sắc mặt đều biến thành màu gan heo, cúi đầu không nói một lời.

"Mẹ, chúng ta đi thôi..."

Lý Quyên Tú đứng lên, kéo Kiều Thục Lan và Lý Siêu đi ra ngoài cửa.

"Chị hai, không thì ngồi lại chút đi?" Cuối cùng Kiều Thu Vân vẫn không đành lòng, khẽ gọi một tiếng.

"Cút! Tôi không cần mấy người giả vờ từ bi!"

Trước khi đi, Kiều Thục Lan vẫn không quên mắng chửi.

Kiều Thu Vân khẽ lắc đầu, bà đã hết lòng quan tâm giúp đỡ.

"Ngài Cao, tôi có lỗi với sự giúp đỡ của anh, thật xin lỗi!" Hồ Quốc Khánh đứng dậy, cúi người với Cao Phong.

Cao Phong lạnh nhạt khoát tay, Hồ Quốc Khánh lần nữa khom người xin lỗi, lúc này mới dám rời khỏi biệt thự.

Rất nhanh, trong biệt thự chỉ còn cả nhà Kim Tuyết Mai và Cao Phong, cộng thêm Hạ Vy.

Còn có Trần Linh Chi đứng ở cửa.

"Sao vậy, cô còn chưa cút đi sao?" Cao Phong lạnh lùng nhìn về phía Hạ Vy, trong đôi mắt vô cùng lạnh lẽo, không chứa chút tình cảm nào.

Mấy người Kiều Thu Vân không nói gì, giờ phút này đều để Cao Phong làm chủ, Cao Phong nói gì thì chính là cái đó. Hạ Vy á khẩu không trả lời được, sau đó tức giận dậm chân một cái, nói: "Cao Phong, anh đừng có đắc ý!"

"Không nói ở nơi khác, chỉ nói ở thành phố Hà Nội này thôi, người có nhiều tiền hơn anh rất nhiều!"

"Sớm muộn gì cũng có một ngày có người đối phó với anh!"

Hạ Vy nói xong câu đó thì xoay người rời đi.

"Cô sai rồi."

"Sớm muộn gì cũng có một ngày, tôi sẽ làm cho người ở thành phố Hà Nội này phải ngước nhìn."

Vẻ mặt Cao Phong hờ hững, bỗng nhiên đi lên một bước, có vẻ vô cùng tự tin mà nói ra câu này.

"Hừ!" Hạ Vy đứng lại, sau đó hừ lạnh một tiếng rời khỏi biệt thự.

"Cô cũng đi đi, hôm nay có thể nghỉ ngơi một chút rồi." Cao Phong quay đầu nhìn về phía Trần Linh Chi đang đứng ở cổng, giọng nói hòa hoãn lại một chút.

"Dạ, Ngài Cao, nhưng mà hôm qua tôi vẫn chưa quét dọn xong, việc này..." Trần Linh Chi nghe vậy có chút xấu hổ.

"Không sao, tạm thời chưa có người vào ở trong biệt thự này, không cần quét dọn gấp như thế."

"Sau này, cách mỗi ba ngày hay một tuần quét dọn một lần cũng được, tiền lương vẫn tính theo ba ngày quét dọn." Cao Phong bình tĩnh gật đầu.

"Chuyện này... Thật tốt quá! Cảm ơn Ngài Cao, tôi đi trước." Trần Linh Chi không cố chấp nữa. Cô ta cũng nhìn ra, chắc chắn cả nhà Cao Phong có chuyện muốn nói, mình ở đây cũng không thích hợp.

Trong biệt thự, chỉ còn sót lại cả nhà Kiều Thu Vân, thêm Cao Phong nữa, cả nhà năm người.

Lúc này ánh mắt bốn người nhìn về phía Cao Phong đều có chút kì lạ.

Là như muốn hỏi gì đó, nhưng dáng vẻ thì cứ như muốn nói lại thôi.

Bây giờ mấy người còn có cảm giác sợ sệt...

Muốn hỏi Cao Phong vài điều, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng đối mặt với Cao Phong thần bí như thế lại không dám.

Mấy người chẳng ai ngờ rằng sẽ xảy ra thay đổi như thế.

Cao Phong mới là chủ nhân thật sự của biệt thự này! Đây thật sự quá hoang đường.

Nhưng mà bây giờ Cao Phong chỉ nói một câu mà đã đuổi hết mọi người ra ngoài, chỉ để lại mấy người nhà bà, điều này còn chưa đủ để thể hiện rõ sao?

Nhưng rốt cuộc Cao Phong có thân phận gì, sao anh có thể vẫy tay một cái lấy ra sáu tỷ mua biệt thự chứ?

Trong đó, người kinh ngạc nhất là Kim Tuyết Ngọc, lúc này cô ta mới phát hiện mình thật sự nhìn không thấu người anh rể này.

Hai năm trước, khi rời đi Cao Phong còn vô cùng nhu nhược, là kẻ thất bại trong mắt mọi người.

Nhưng hai năm nay, Cao Phong đi BMW, trở thành khách VIP ở quán bar Long Phi, che giấu anh Vũ của bang Lâm Hổ, bây giờ còn có biệt thự sáu tỷ nữa.

Cái này... Thật sự là một người đã thay đổi sao?

Rốt cuộc Cao Phong đã trải qua chuyện gì mà chỉ trong thời gian hai năm ngắn ngủi, có thể có thay đổi lớn như thế?

Kim Tuyết Mai và Kiều Thu Vân đã từng gặp qua Cao Phong, nhưng bây giờ vẫn chấn động trong lòng.

Dù sao, biệt thự trị giá sáu tỷ, thật sự là không thể tưởng tượng nổi.

Cho nên, trong lòng mỗi người đều có vô số thắc mắc muốn hỏi Cao Phong.

Nhưng vừa nghĩ đến thân phận thần bí của Cao Phong lúc này, mấy người lại không dám.

Thậm chí, mấy người muốn nói chuyện khác cũng không biết mở miệng thế nào.

Mà lúc này, Cao Phong cũng không biết phải mở miệng giải thích thế nào, sao có thể giải thích cho mấy người này đây.

Dù sao, lấy chuyện trúng số để lấm liếp cho qua biệt thự sáu tỷ này cũng không được.

Chẳng lẽ phải thật sự nói cho bọn họ thân phận thật sự của mình sao?

"Cao Phong, chuỗi vòng hạt này là của con đúng chứ?" Rốt cục, vẫn là Kiều Thu Vân mở miệng trước.

Kiều Thu Vân lấy ra chuỗi vòng hạt bằng gỗ đàn hương đưa đến trước mặt Cao Phong.

"Cám ơn mẹ." Cao Phong hơi nghi hoặc một chút, làm sao đồ vật Trần Linh Chi cho mình lại rơi vào tay Kiều Thu Vân?

Nhưng mà Cao Phong cũng không hỏi nhiều, nói một tiếng cảm ơn rồi nhận về.

"À, Cao Phong..."

"Cao Phong..."

Bỗng nhiên, Kim Tuyết Ngọc và Kim Tuyết Mai cùng mở miệng kêu một tiếng.

Hai chị em cùng ngẩn người, sau đó lại cùng nói ra: "Em, chị hỏi trước đi..."

Nói xong câu đó, hai chị em đều bất đắc dĩ lắc đầu, xem ra mình đã bị Cao Phong làm cho tâm tình rối loạn rồi.

"Được rồi, hai con đừng hỏi nữa, vẫn nên để mẹ hỏi cho!" Kiều Thu Vân hít sâu một cái, sau đó nhìn về phía Cao Phong. .

"Chờ một chút, ba mẹ, Vũ Tuyết, Tuyết Ngọc, chúng ta ngồi xuống rồi hãy nói."

"Biệt thự này là của chúng ta, chúng ta muốn ngồi thế nào, ngồi ở đâu cũng được."

Nghe thấy lời này của Cao Phong, mấy người đều cảm thấy hưng phấn.

Đúng vậy, biệt thự này là của cả nhà mình mà!

Đám người nhanh chóng ngồi lên ghế sa lon trong biệt thự, Kiều Thu

Vân chuẩn bị xong thì mở miệng hỏi Cao Phong. "Cao Phong, con nói thật với mẹ, rốt cuộc chuyện này là thế sao? Con...

Sao con mua được biệt thự này?"

Ba người Kim Ngọc Hải cũng nhìn về phía Cao Phong, đều muốn nghe Cao Phong trả lời.

Trong khoảnh khắc, Cao Phong rất muốn nói cho mọi người biết.

Không riêng gì biệt thự này, ngay cả biệt thự ở trung tâm trị giá một trăm tỷ kia cũng là của Cao Phong anh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui