Rể Quý Rể Hiền

Kính râm được lấy xuống, để lộ đôi mắt to xinh đẹp của cô gái. Cô ta mang kính áp tròng màu đen càng làm cho đôi mắt trở nên trong trẻo sáng ngời.

Cô gái nhanh chóng đẩy cửa thủy tinh, bước đến trước quầy lễ tân, cho người ta cảm giác vô cùng nhanh nhẹn dứt khoát.

Thấy khuôn mặt của cô gái đó, Cao Phong không nhịn được thoáng sửng sốt. Cô gái trông có vẻ hấp tấp này cho Cao Phong cảm giác vô cùng quen thuộc, hình như anh đã từng gặp ở đâu đó rồi thì phải.

Những Cao Phong nghĩ mãi mà không nhớ mình từng thấy cô ta ở đâu. Chắc là anh đã từng gặp một lần ở chỗ nào đó, dù sao thành phố Hà Nội này quanh đi quẩn lại cũng chỉ có mấy nơi thôi.

"Xin chào. Câu lạc bộ mới nhập về một lô nho Ruby Roman đúng không? Các cô có thể." Cô gái đi đến trước quầy lễ tân, đi thẳng vào vấn đề.

Thấy vậy, nhân viên phục vụ bên cạnh Cao Phong thở dài một hơi, sau đó nhìn Cao Phong nói: “Thưa anh, anh nên hỏi lại bạn của anh xem rốt cuộc số phòng là số mấy, để tôi đi xử lý một vài chuyện trước đã.”

“Khoan đã, cô kiểm tra giúp tôi xem có vị khách nào tên là Lâm.."

"Xin lỗi anh, chờ tôi xử lý xong chuyện bên này rồi sẽ quay lại tiếp đãi anh." Cao Phong còn chưa nói xong thì nhân viên phục vụ đã nhẹ giọng nói. Nhìn thái độ của cô ta, rõ ràng là càng coi trọng cô gái kia hơn. Cô gái kia vừa tới thì nhân viên phục vụ thậm chí bỏ qua Cao Phong để không thất lễ với cô ta.


Cao Phong thầm nghĩ có phải là Lâm Vạn Quân còn chưa tới hay không. Dù sao thì bây giờ, bên công ty bất động sản Phong Mai có Cao Minh Trí trông chừng, Lâm Vạn Quân muốn làm gì thì cũng không thể tùy ý được.

Cao Phong suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn không gọi điện thoại cho Lâm Vạn Quân mà ngồi chờ trong phòng nghỉ ở đại sảnh.

Mặc dù Cao Phong không có hứng thú chú ý tới chuyện bên kia, nhưng cuộc đối thoại của họ vẫn lọt vào tai Cao Phong.

"Xin lỗi cô Đường, đồ ăn hôm nay đã hết rồi..." Nhân viên phục vụ xinh đẹp áy náy nói với cô gái kia.

"Hả? Lại hết rồi à? Tôi đã chạy đến đây với tốc độ nhanh nhất rồi cơ mà..."

Nếu đám Kim Tuyết Ngọc có mặt ở đây thì chắc chắn sẽ nhận ra cô gái đó chính là Đường Ngọc Diệp, một cô tiểu thư nhà giàu nổi tiếng trong lớp của cô ta.

Nếu so sánh tập đoàn Đường Thịnh với tập đoàn của nhà cậu Phan thì vẫn chẳng thua kém là mấy. Bàn về thời gian phát triển thì tập đoàn Đường Thịnh không bằng sản nghiệp của nhà cậu Phan, nhưng tình thế phát triển của Đường Thịnh rất mạnh mẽ, liên tục được tăng thứ hạng trên bảng xếp hạng tài sản của thành phố Hà Nội.

Cho nên Đường Ngọc Diệp làm cô cả của nhà họ Đường, mặc dù không thể sánh bằng đám con cháu quyền quý như cậu Phan, nhưng ở Hà Nội vẫn rất nổi tiếng.

“Thưa cô Đường, cô cũng biết rồi đấy, khi chúng tôi còn chưa lấy nho về thì đã có người đặt trước mất rồi.." Nhân viên phục vụ cũng rất bất đắc dĩ.

Những món điểm tâm ngọt và hoa quả hạng sang chỉ cung cấp số lượng có hạn cho câu lạc bộ Palazzo, đừng nói là chờ đến lúc vận chuyển về đến nơi, ngay cả khi trái cây còn chưa chín cũng đã bị người khác đặt mua trước mất rồi.

Nghe vậy, khuôn mặt xinh đẹp của Đường Ngọc Diệp hiện lên vẻ thất vọng, ánh mắt trong veo lóe lên một tia bất đắc dĩ.

"Nhưng... Nhưng lần trước tôi đã đặt được một phần. Các cô nói là vì tình huống khẩn cấp nên phải nhường cho người kia trước."

"Sau đó giám đốc của các cô lại bảo là lần này nhất định sẽ để lại một phần cho tôi. Sao bây giờ lại... Lại không có?” Đường Ngọc Diệp chu môi tỏ vẻ không vui.

Nghe Đường Ngọc Diệp nói vậy, nhân viên phục vụ hơi xấu hổ, bởi vì đúng là thế thật. Lần trước Đường Ngọc Diệp giành được một phần trái cây, chỉ còn chờ trả hết tiền nữa thôi là có thể mang nó về. Ai dè Lâm Vạn Quân bỗng nhiên muốn chào đón Cao Minh Trí, mà câu lạc bộ Palazzo làm gì dám sơ sẩy tổng giám đốc của công ty bất động sản Phong Mai, thế nên phần trái cây đó đương nhiên phải nhường lại cho Lâm Vạn Quân. Thế nên Đường Ngọc Diệp mới phải mất hứng ra về.


Nhưng lần này, giám đốc của câu lạc bộ Palazzo đã hứa với Đường Ngọc Diệp là sẽ để lại cho cô ta một phần khi lô hàng này về, không ngờ Đường Ngọc Diệp vừa hào hứng đến nơi thì người ta lại bảo là không có, thế thì sao cô ta thoải mái cho được?

"Chuyện này... Thật sự xin lỗi cô Đường. Lần sau. Lần sau chúng tôi nhất định sẽ để lại một phần cho cô. E rằng lần này thì không được rồi." Nhân viên phục vụ ngại ngùng nói.

Khuôn mặt trắng nõn của Đường Ngọc Diệp tràn đầy thất vọng. Nhưng cô là người lịch sự, không gây gổ với người khác khi sự việc không hợp ý mình như những cậu ấm cô chiêu con nhà giàu khác.

“Hầy... Nhưng lần sau, chắc gì bà nội đã đến Hà Nội thăm tôi mà..." Đường Ngọc Diệp thở dài, vẻ mặt tràn đầy hụt hẫng. Nhưng cô cũng biết, chuyện này không thể cưỡng cầu được, đành phải cầm chìa khóa xe và kính râm đi ra ngoài cửa.

Nhưng cô vừa đi mấy bước, bỗng nhiên lơ đễnh liếc nhìn thấy thứ gì đó, thế là cô lập tức xoay người lại, vội vã chạy đến bên tủ thủy tinh đặt ở chỗ cách cửa thủy tinh không xa.

Đó là chiếc tủ khử trùng công nghệ cao được lắp cửa thủy tinh trong suốt, có thể nhìn thấy những thứ đặt ở bên trong. Bất cứ món ăn nào được câu lạc bộ Palazzo bán cho khách hàng đều sẽ được đặt trong chiếc tủ này để khử trùng 30 phút, bảo đảm nó hoàn toàn sạch sẽ rồi mới bán.

Cao Phong cũng nhìn về hướng đó. Chỉ thấy trong chiếc tủ khử trùng kia ngoài những món điểm tâm tinh xảo, còn có một đĩa nho Ruby Roman mà Cao Phong đã từng được ăn.

Chùm nho Ruby Roman có màu sắc trong veo như thủy tinh, nhưng bên trong lại chứa màu đỏ. Dưới ánh đèn trong tủ chiếu rọi, trông nó càng thêm tươi đẹp, giống một tác phẩm nghệ thuật tinh xảo nhất thế giới.

Đường Ngọc Diệp nhìn đăm đăm vào chiếc tủ khử trùng, vẻ mặt tràn đầy phấn khởi.


"Không phải... Vẫn còn đây sao?" Đường Ngọc Diệp vừa nhìn vào tủ vừa gọi nhân viên phục vụ.

Nhân viên phục vụ bất đắc dĩ đến gần cô ta, nhẹ giọng giải thích: “Thưa cô Đường, đây là phần cuối cùng, đã bị khách hàng đặt trước rồi."

“Ai đặt nó? Cô có thể cho tôi gặp người đó được không? Tôi có thể trả giá gấp 3 lần mua nó, được không?"

"Khó khăn lắm bà nội mới tới Hà Nội thăm tôi một lần, tôi muốn cho bà ăn thử thứ này. Bà tôi còn chưa từng được ăn bao giờ đâu."

Đường Ngọc Diệp chắp hai tay, ánh mắt tràn đầy khát vọng. Nhưng nhân viên phục vụ vẫn lắc đầu, bởi vì chính cô ta cũng không thể tự quyết định chuyện này. Điều quan trọng nhất là giám đốc đã căn dặn chùm nho cuối cùng này phải để lại cho tổng giám đốc Lâm của công ty bất động sản Phong Mai, họ đâu dám tự ý để lại cho người khác.

Trừ phi thân phận của Đường Ngọc Diệp còn cao quý hơn cả tổng giám đốc Lâm, thế thì họ mới không thể không đắc tội tổng giám đốc Lâm, để chùm nho này lại cho Đường Ngọc Diệp.

Nhưng... Nhìn chung cả thành phố Hà Nội rộng lớn này, có mấy ai không nể mặt tổng giám đốc Lâm đâu? Cho dù là người cầm quyền lớn nhất thành phố Hà Nội mà gặp tổng giám đốc Lâm thì cũng tính là ngang hàng.

"Ây da, cô cho tôi gặp vị khách đó đi, tôi tự mình nói chuyện với người đó, nhà họ Đường được không?" Đường Ngọc Diệp sốt ruột nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận