Rể Quý Rể Hiền

Kim Tuyết Mai cuối cùng vẫn không muốn cứ tùy tiện thỏa hiệp như vậy, dù cho Cao Phong liên tục nói cô tạm thời không thể cùng bọn Kim Hồng Vũ đối chọi thẳng mặt.

Cả phòng lâm vào yên tĩnh, câu nói này đúng là không có cách nào phản bác, bởi vì ai cũng biết chuyện hợp tác lần này là do Kim Tuyết Mai lấy được.

Bà cụ Kim hé mắt nhìn rồi lại nhắm lại, một câu cũng không nói. Quan hệ có gần có xa, tình cảm gia đình ly tán.

Mặc dù bà cụ có thiên về Kim Hồng Vũ, nhưng cũng không thể quá rõ ràng, dù sao Kim Tuyết Mai cũng được coi là con cháu của bà cụ. Nhưng Kim Hùng Sơn, lão hồ ly này lại không hoảng loạn chút nào, dường như đã sớm biết Kim Tuyết Mai sẽ nói vậy.

Chỉ thấy ông ta liếc mặt nhìn Kim Hồng Vũ một cái, anh ta liền lập tức đứng lên.

"Kim Tuyết Mai, em chớ có nói bậy. Bản hợp đồng hợp tác này rõ ràng là do anh lấy được, có liên quan gì tới em?"

Chuyện Cao Phong vẫn luôn lo lắng đã xảy ra. Thấy Kim Tuyết Mai không đồng ý thỏa hiệp thì Kim Hồng Vũ sẽ trực tiếp không quan tâm mặt mũi nữa.

Cô nghe vậy thì ngẩn cả người, vội vàng nói: "Anh nói bậy, đây là em lấy được!"

"Em bảo em lấy? Vậy anh hỏi em, bản hợp đồng mà Phong Mai đưa cho em đâu, lấy ra cho bà nội xem." Kim Hồng Vũ đắc ý cười.

"Anh!" Kim Tuyết Mai cuối cùng cũng hiểu ra, vì sao lúc trước Kim Hùng Sơn nhất định đòi cầm bản hợp đồng trong tay.

Khi ấy Kim Hùng Sơn nói có việc quan trọng, tạm thời không nên ký vội, còn nói ông ta nhất định phải xem kỹ điều khoản hợp đồng đã. Kim Tuyết Mai cũng không nghĩ nhiều mà đưa cho ông ta.

Ai ngờ, những chuyện này đã sớm này trong tính toán của ông ta, đúng là một con cáo già.


"Ha ha, không bỏ ra được đúng không?"

"Chỉ bằng em mà cũng đòi tranh công với anh à?" Kim Hồng Vũ càng thêm đắc ý. "Công lao của anh?" Trong lòng Kim Tuyết Mai giận sôi máu.

"Không sai! Công lao của anh. Anh cực khổ biết bao nhiêu mới lấy được bản hợp đồng này!"

Kim Hồng Vũ nói, rồi cầm bản hợp đồng trong tay đặt lên mặt bàn. Năm chữ Bất động sản Phong mai và con dấu của công ty cực kì chói mắt.

Đồng thời, trong hợp đồng, cột bên B ký tên đã có chữ ký của Kim Hồng Vũ.

"Anh, các người..." Kim Tuyết Mai chưa hề nghĩ tới là cả nhà Kim Hồng Vũ có thể vô liêm sỉ tới mức này.

Bản hợp đồng rõ ràng do mình lấy được, vậy mà bây giờ bọn họ lại đổi trắng thay đen, chiếm công lao của cô, lại còn trả đũa.

"Ha ha, thú vị đấy. Ngay cả bản hợp đồng mà Hồng Vũ lấy được cô cũng muốn chiếm. Có phải cô còn muốn đoạt vị trí mợ chủ nhà họ Cao với chúng tôi không?" Kim Ngọc Dung cười mỉa nói.

"Không biết trời cao đất rộng, cứ siêng năng làm việc rồi lãnh lương không phải tốt hơn sao?"

"Còn cả ông chồng vô tích sự của cô ta nữa, không có bản lĩnh gì còn đòi lòng cao hơn trời."

"Tuyết Mai à, đã nói với cháu rồi, chuyện này là cháu không đúng."

Nghe đám người chung quanh nhao nhao thuyết giáo, trong lòng Kim Tuyết Mai càng thấy lạnh hơn, gương mặt xinh đẹp cũng trở nên trắng bệch.

Trong lòng cô xuất hiện một tia hối hận, đáng lẽ cô nên nghe lời Cao Phong, yên lặng mà chấp nhận chuyện này. Như thế có lẽ sẽ không nhục nhã tới mức như bây giờ.

Một lúc lâu sau, cô ngẩng đầu lên, nhìn về phía bà cụ Kim đang ngồi chính giữa.

"Bà nội, bà có thể nói một câu không. Chuyện này hẳn bà rất rõ ràng!" Bà cụ Kim là hi vọng cuối cùng của cô. Cô không tin cùng là cháu mà bà cụ sẽ thiên vị như vậy.

Nhưng, chung quy là cô đã nghĩ quá đơn giản rồi.

"Tuyết Mai, con muốn vì công ty mà làm việc, điều này rất đáng khen ngợi. Nhưng có một số việc con làm không được."

"Chuyện hợp tác lần này là một cơ hội này không giải quyết được thì người ta lại tùy tiện làm được."

"Để tôi đoán xem vì sao Cao Phong lại siêu như vậy nhé. Có lẽ anh ta chính là cái cậu chủ nhà họ Cao thần bí kia đi. Ha ha!"

Những người này càng nói càng không có chút kiêng dè nào, cả phòng đều tràn ngập tiếng châm chọc khiêu khích.


Lời độc địa như mũi tên cắm thẳng vào trái tim người ta.

Chúng giống như biến thành hàng ngàn hàng vạn mũi tên vọt tới Kim Tuyết Mai, muốn cho cô bị vạn tiễn xuyên tim.

Nhiều người trong phòng như vậy nhưng chẳng có người nào chịu giúp đỡ cô cả, trong lòng cô tuyệt vọng vô cùng.

"Vợ ơi chúng ta đi về."

Đúng lúc này, một giọng nói ấm áp như gió xuân truyền tới, bao vây lấy Kim Tuyết Mai, làm cho lòng cô rung động.

Câu nói đó như lá chắn bảo vệ, chặn lại toàn bộ những lời nói ác độc kia.

"Cao Phong! Cái tên vô dụng này! Cậu đã nhiều lần xông vào phòng họp của nhà họ Kim chúng tôi, muốn chết phải không?" Kim Hồng Vũ tức giận rống to.

"Nhắc lại một lần nữa, tôi không có hứng thú với hội họp của nhà các người. Tôi chỉ tới đón vợ tôi về thôi" Cao Phong thản nhiên nói, sau đó tiến lên hai bước, vô cùng tự nhiên mà nắm lấy tay Kim Tuyết Mai.

Đám người có chút ngốc, câu nói này hình như rất quen, cảnh tượng cũng có chút quen thuộc.

Lần trước Cao Phong xuất hiện cũng nói như vậy, sau đó lại làm một trận cá cược với Kim Hồng Vũ.

Mà trận cược đó, Cao Phong thắng.

Lần này, Cao Phong lại tới muốn làm gì? "Cậu, cậu muốn làm gì?" trong lòng Kim Hồng Vũ có chút lo lắng. Bây giờ anh ta cứ nhìn thấy Cao Phong là thấy sợ hãi.

Cho dù anh ta có thể vi phạm cuộc cá cược mà cướp đi công lao của Kim Tuyết Mai, nhưng sự thật thế nào thì trong lòng anh ta đều rõ ràng hơn người khác.

Cho nên lúc đối mặt với Cao Phong, anh ta tự nhiên sẽ có chút hốt hoảng trong lòng.


"Kim Tuyết Mai, bây giờ anh lấy thân phận giám đốc ra lệnh cho em lập tức đuổi chồng của em ra!" Kim Hồng Vũ lớn tiếng kêu lên.

"Ha ha." Cao Phong cười mỉa một tiếng: "Từ giờ trở đi, Tuyết Mai từ chức trong công ty nhà họ Kim. Cho nên vị giám đốc như anh không quản được cô ấy."

Cả phòng đều chấn kinh, chẳng lẽ Cao Phong điên rồi?

Anh vậy mà lại nói Kim Tuyết Mai muốn từ chức. Đây là muốn thoát khỏi nhà họ Kim à? "Cao Phong, anh điên rồi sao?" Kim Tuyết Mai sững sờ, nhỏ giọng nói với Cao Phong.

"Tin anh. Anh sẽ không để em nhận lấy bất kỳ uất ức nào." Cao Phong không quay đầu lại mà trả lời, giọng điệu vô cùng nghiêm túc.

Kim Tuyết Mai ngây ra, chuyện này làm sao mà cô tin được?

Cả nhà đều dựa vào tiền lương của cô để trang trải cuộc sống. Bây giờ từ chức thì bọn họ làm sao mà sống?

Nhưng nghe tới lời nói nghiêm túc của anh thì cô lại bằng lòng tin tưởng anh một lần.

"Coi như, coi như vì bát canh đường đỏ hôm qua nên tôi sẽ nghe anh một lần. Trong lòng Kim Tuyết Mai lẩm nhẩm.

"Tuyết Mai, đây là ý của ai?" Bà cụ Kim sầm mặt đứng lên, nhìn Kim Tuyết Mai mà hỏi.

Tuy nói bà cụ không thèm để ý tới Kim Tuyết Mai, nhưng dù sao Kim Tuyết Mai cũng là người nhà họ Kim. Nếu rời công ty đi sang chỗ khác làm thì chẳng phải sẽ làm mất mặt cả dòng họ sao?

Huống chi tình hình trong nhà Kim Tuyết Mai bà cụ cũng biết. Cao Phong có thể điên, nhưng Kim Tuyết Mai tuyệt đối không thể cùng nó điện theo!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận