Rể Quý Rể Hiền

Toàn quán cà phê khiếp sợ!

Sự coi thường của mọi người xung quanh lập tức bị dập tắt, Trần Lập Đông chợt thay đổi sắc mặt, Kim Tuyết Ngọc cũng mở to miệng kinh ngạc.

Vẻ mặt của người quản lý kia vô cùng đặc sắc.

Về phần hai nhân viên bảo vệ muốn đuổi Cao Phong ra ngoài, nhìn thấy cảnh này thì kinh ngạc, sau đó thành thật lui sang một bên.

Điều này, điều này...

Quản lý cửa hàng trưởng này không phải là nhận sai người chứ?

Người mà anh ta kêu là cậu Phong, hóa ra là Cao Phong?

Không chỉ có trong miệng hô cậu Phong, mà còn cúi đầu chín mươi độ đối với Cao Phong, vô cùng kính nể!

Chỉ sợ người tên Cao Phong này khác với Trần Lập Đông, Trần Lập Đông chỉ là thành viên VIP ở đây, còn Cao Phong hiển nhiên không chỉ là thành viên VIP!

Mọi người kinh ngạc nhìn về phía bên này.

Mà Cao Phong cười nhạt một tiếng, vươn tay đỡ người đàn ông đó lên, liếc nhìn chân anh ta nói: “Chân cũng gần bình phục rồi?"

“Tôi... cậu Phong, tôi gần như đã bình phục rồi." Người đàn ông hưng phấn nhìn Cao Phong.

Người đàn ông này này chính là nhóm của anh Lý được lệnh bảo vệ Kim Tuyết Mai, Cao Phong nhớ anh ta tên là Trương Thanh.

Sau khi Trương Thanh lao ra cản ở phía sau, Vũ Hoàng Minh đã cử người trực tiếp lật úp xe của anh ta, thậm chí còn phế bỏ chân của Trương Thanh, nhưng Trương Thanh vẫn không nói Kim Tuyết Mai và Cao Phong đang ở đâu.

Cao Phong đã từng nói rằng những người làm việc cho anh nếu sau này không thể làm việc cho anh đi nữa thì anh cũng sẽ nuôi họ suốt đời.

Hiển nhiên là Lâm Vạn Quân cũng coi những lời của Cao Phong như thánh chỉ, không có bạc đãi bất kỳ ai.

“Hồi phục là tốt rồi." Cao Phong cười nhẹ.

Trương Thanh gật đầu, sau đó hạ giọng, dùng giọng nói mà chỉ có hai người có thể nghe thấy được nói: “Cậu Phong, chủ tịch Quân đã sắp xếp tôi ở đây theo lời của anh. Tôi thực sự rất cảm động..."

"Không sao, cậu đã giúp tôi, tôi sẽ không để cậu chịu thiệt đâu."

"Nếu tôi có cơm ăn thì cậu cũng sẽ có cháo húp." Cao Phong vỗ vỗ vai Trương Thanh.

Lập tức hai mắt Trương Thanh đỏ bừng, anh ta vô cùng cảm động gật đầu.

Sau đó, Trương Thanh đột nhiên quay đầu nhìn về phía quản lý nói: "Quản lý, ngày mai anh không cần đi làm nữa, không phải, bây giờ anh đi qua phòng tài vụ nhận lương đi."

Lời nói của Trương Thanh khiến mọi người kinh ngạc, mở miệng ra là đã muốn sa thải người ta.

Tất cả mọi người đều sững sờ, Cao Phong còn chưa nói cái gì, quản lý cửa hàng trưởng Trương Thanh này lại bắt đầu trút giận cho Cao Phong?

Nhiều người cũng chợt nhớ đến một câu Cao Phong vừa nói.

Cao Phong trước đó nói quản lý không biết anh, có thể là bởi vì cấp quản lý không đủ.

Khi đó mọi người tự nhiên chế nhạo anh, cho rằng Cao Phong đang thổi phồng, hiện tại xem ra Cao Phong nói thật!

Có một số người không phải ai cũng nhận ra, bởi vì những người khác hoàn toàn không thể chạm đến cấp độ đó.

"Quản lý, anh ta, anh ta, anh ta, anh ta khiêu khích cậu Đông trước." Quản lý run lên khi nghe những lời này.

“Cậu Đông là ai? Ai cũng vậy thôi." Trương Thanh quả quyết.

Trần Lập Đông không nói nên lời, cậu ta là loại người nào, chính cậu ta là người hiểu rõ nhất.

Nhưng Kim Tuyết Ngọc nhìn vào tất cả những điều này, cũng không thể tin tưởng được, mọi chuyện lại đảo xoay ngược nhanh như vậy.

Vốn dĩ Cao Phong đã sắp bị đuổi ra ngoài, nhưng bây giờ đã bị lật lại ngay lập tức, không chỉ có thể ở lại, mà người quản lý đã đuổi Cao Phong lại bị cấp

trên sa thải.

Người quản lý này nịnh bợ người khác không được, còn bị đuổi việc, rất nhiều người không nhịn được muốn cười.

"Quản lý cửa hàng trưởng, rốt cuộc anh ta là ai?" Người quản lý không cam lòng hỏi lại.

"Anh ta? Anh không đủ tư cách để biết danh tính của anh ta, chỉ cần nhớ rằng anh ta là người mà anh vĩnh viễn cũng không thể trêu vào."

Trương Thanh nói xong, trực tiếp phất tay.

Hai nhân viên bảo vệ bảo vệ thức thời, lập tức bước đến, nhìn anh quản lý và nói: “Quản lý, mời bên này!"

Trong lòng quản lý vô cùng kích động, ai mà không biết cafe Highlands có chế độ đãi ngộ vô cùng tốt, mất việc này thì kiếm đâu ra một công việc tốt như vậy?

"Quản lý cửa hàng trưởng, anh Phong, tôi sai rồi, xin lỗi, tha cho tôi đi! Tôi có mắt mà không nhìn thấy thái sơn.."

“Nếu làm sai, nhất định phải bị phạt, đi đi." Trương Thanh vẫn kiên quyết.

Trong lòng Trương Thanh có thể không cần cái gì nhưng thể diện của cậu Phong là phải giữ.

Khi quản lý bị bắt đi, bầu không khí trong quán cà phê cũng trở nên yên tĩnh.

Cao Phong thờ ơ nhìn những người xung quanh, những người vừa chế nhạo Cao Phong, đều lặng lẽ cúi đầu.

Với thực lực của Cao Phong lúc này, cho dù có muốn thu dọn sân, đuổi hết bọn họ cũng không có gì khó!

Tuy nhiên, Cao Phong sẽ không làm điều này, đây là cửa hàng của anh, vậy thì làm sao có thể kiếm tiền mà không kiếm chứ?

“Cậu vừa mới nói, lời nói của cậu ở đây rất có giá trị?” Cao Phong liếc nhìn Trần Lập Đông.

Trần Lập Đông nghiến răng, im lặng không lên tiếng.

Kim Tuyết Ngọc cũng không nói nên lời, thân ảnh cao lớn mà Trần Lập Đông vừa dấy lên trong lòng cô lập tức bị Cao Phong dập tắt.

Mặc dù Kim Tuyết Ngọc không biết Cao Phong đã làm điều đó như thế nào.

“Xin lỗi, ở đây tôi là người quyết định."

Một chút đùa cợt thoáng qua khóe miệng Cao Phong, sau đó nhìn Trần Lập Đông nói: “Vậy, cậu có thể đi rồi, tiền cà phê của cậu cứ tính cho tôi.”

“Anh!” Trần Lập Đông nghiến răng nghiến lợi nhìn Cao Phong.

"Chú ý thái độ của anh." Trương Thanh đột nhiên cau mày.

Anh ta sẽ không giống như quản lý, mở miệng ra là cậu này cậu kia, trước kia anh là vệ sĩ của Cao Phong!

Ai dám khiêu khích Cao Phong thì Trương Thanh sẽ không nói nhiều lời mà ra tay.

"Cao Phong, anh xong hay chưa, đừng nghĩ anh quen biết một vài người thì muốn làm gì thì làm!” Tay của Kim Tuyết Ngọc kéo Trần Lập Đông, cau mày nhìn Cao Phong.

Cao Phong chậm rãi quay đầu nhìn Kim Tuyết Ngọc, anh nhìn hơn mười giây đồng hồ, làm cô ta có chút sợ hãi.

"Chừng nào thì em mới có thể bớt ngây thơ như vậy? Khi nào thì em mới có thể nhận ra sự thật?" Giọng điệu của Cao Phong giống như chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Kim Tuyết Ngọc hơi ngẩn ra, hừ lạnh một tiếng: “Chuyện của tôi không cần anh xen vào, anh cũng không có tư cách quản tôi.”

"Thôi, lần này anh sẽ không xen vào chuyện của em nữa.” Cao Phong im lặng một lúc rồi nhẹ giọng đáp.

Nếu cứ tiếp tục như thế này Kim Tuyết Ngọc nhất định sẽ gặp chuyện.

Nhưng lần này Cao Phong thật sự sẽ không quan tâm nữa, nếu Kim Tuyết Ngọc không chịu đau khổ một chút, cô ta sẽ không bao giờ trưởng thành.

Sau đó, Cao Phong nói một vài lời với Trương Thanh, từ chối lời mời của Trương Thanh và rời quán cafe Highlands.

Nhưng trước khi đi, anh đã nói với Trương Thanh hãy quan tâm đến tình hình của Kim Tuyết Ngọc hơn, Trương Thanh đương nhiên đồng ý.

Sau khi Cao Phong rời đi, Trần Lập Đông cũng không biết xấu hổ ngồi ở lại đây, nhưng chỉ ngồi một lát liền đứng dậy tính tiền, chuẩn bị đưa Kim Tuyết Ngọc đi.

“Cậu Phong nói vì nể mặt cô Kim Tuyết Ngọc, chúng tôi sẽ miễn phí cho hai người.” Nhân viên thu ngân ở quầy lễ tân mỉm cười nói.

Trần Lập Đông nghiến răng đưa Kim Tuyết Ngọc ra khỏi quán cà phê.

"Tuyết Ngọc, chắc em cũng biết, anh không muốn so đo với anh ta, nếu không anh ta làm sao có cơ hội giả bộ trước mặt anh chứ.”

"Chỉ là một quán cà phê mà thôi, chỉ cần anh gọi một cú điện thoại, mua đứt cũng không phải là chuyện khó." Trần Lập Đông giải thích một câu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui