Rể Quý Rể Hiền

Trời đã gần chạng vạng, thành phố Hà Nội cũng đã lên đèn rực rỡ.

Màn đêm chậm rãi buông xuống, đèn neon khắp nơi đều đã được bật lên, khiến cho thành phố nhuộm đẫm ánh sáng lộng lẫy.

Cao Phong lái xe, tay trái đánh lái, tay phải theo bản năng đặt lên cần số.

"Cao Phong, anh thực sự không sao chứ? Anh không bị thương sao?" Kim Tuyết Mai rối rắm một chút, nhưng trong lòng vẫn không kìm được sự lo lắng.

Khi Cao Phong đấu với Triệu Thiết Hào trước đó, Kim Tuyết Mai đã theo dõi toàn bộ quá trình.

Lúc mới bắt đầu, Cao Phong đã bị Triệu Thiết Hào đè nặng, anh ta thậm chí còn bị đánh lùi vài lần.

"Thực sự không sao đâu." Cao Phong không quan tâm, xua tay nói.

Nhưng giây tiếp theo, Kim Tuyết Mai đột nhiên nắm lấy bàn tay anh.

Cao Phong giật mình, quay đầu liếc nhìn Kim Tuyết Mai, sau đó nhanh chóng quay đầu tập trung lái xe.

Hai bàn tay nhỏ bé, trắng nõn và mềm mại của Kim Tuyết Mai bọc lấy bàn tay Cao Phong, khiến Cao Phong cảm thấy rất ấm áp.

"Anh còn nói không sao, đều đỏ lên hết rồi này, còn sưng nữa.”

Hai tay của Kim Tuyết Mai cầm bàn tay của Cao Phong lên, đôi mắt đẹp của cô thoáng chút đau lòng.

"Thực sự không sao mà..." Cao Phong có chút không quen.

Kim Tuyết Mai hôm nay dường như đã mở lòng hơn rất nhiều, không chỉ công khai nói rằng Cao Phong là chồng của cô, mà còn quan tâm đến Cao Phong rất nhiều.

Kim Tuyết Mai trước đây cho dù trong lòng có quan tâm đến Cao Phong đến đâu đi nữa, cô cũng sẽ không thể hiện ra.

"Còn làm bộ mạnh mẽ, trước mặt em mà anh còn muốn thể hiện mình mạnh nữa sao, sưng cả lên rồi này!" Kim Tuyết Mai một tay nắm lấy lòng bàn tay Cao Phong, tay kia nhẹ nhàng xoa bóp Cao Phong.

“À, Triệu Thiết Hào đúng là cũng có chút bản lĩnh, anh phải thừa nhận điều này."

“Dù sao cũng là người thừa kế võ thuật chính tông, được truyền lại chính thống, sao có thể so với người bình thường được."

Cao Phong ho nhẹ một tiếng, sau đó mắt vẫn nhìn về phía trước giải thích cho Kim Tuyết Mai.

Kim Tuyết Mai rất chăm chút lắng nghe, vừa giúp Cao Phong xoa bóp lòng bàn tay, vừa hỏi: “Đúng vậy, anh ta thật sự rất mạnh. Trên đời này thật sự có cao thủ võ thuật. Vậy mà em luôn nghĩ những bộ phim điện ảnh võ thuật đều là lừa đảo."

"Thật sự có cao thủ, chúng ta được thừa kế hơn năm ngàn năm nay, đã có được cốt lõi bên trong, không thể giải thích dăm ba câu là có thể hiểu được."

“Việc kế thừa võ học đã có lịch sử rất lâu đời, nhưng cùng với sự phát triển của xã hội, những kế thừa chính thống chân chính đó đã từ từ mai một, có khi đã ở ẩn, có khi việc thừa kế bị gãy, nên làm cho chúng bị biến mất.”

Cao Phong khẽ thở dài, giải thích cho Kim Tuyết Mai.

Cao Phong biết được những điều này đều là nhờ có cha của anh giảng dạy lúc ông còn sống.

Hơn nữa bản thân anh là con cháu nhà họ Cao ở Đà Nẵng, Cao Phong đương nhiên biết nhiều điều bí mật hơn những người bình thường trên thế giới.

Những cao thủ, người được thừa kế lại võ thuật là có thật.

"Anh nói vậy, làm em cũng nhớ ra, lúc trước khi đi dạo ngoài phố, em đã gặp một nhà sư Thiếu Lâm, một mình mà có thể đánh được bảy tám tên lưu manh." Kim Tuyết Mai gật đầu.

“Đúng vậy, thế giới khác xa những suy nghĩ đơn giản của chúng ta, và có rất nhiều chuyện chúng ta chưa biết."

"Tuy nhiên, có một số chuyện không biết lại tốt! Không biết, cũng là một cách để bảo vệ chính mình."Cao Phong nhẹ giọng đáp.

Kim Tuyết Mai nghe vậy có chút ngại ngùng, buông nhẹ bàn tay của Cao Phong, sau đó khẽ hỏi: “Có một số việc không biết cũng rất tốt.. ví dụ như, thân phận thực sự của anh?"

Cao Phong sửng sốt khi nghe những lời đó, sau đó nhếch miệng cười và nói: "Thân phận thật của anh là Cao Phong, anh là chồng của Kim Tuyết Mai và cháu rể của ông cụ Kim”

“Cắt! Anh là chồng của ai." Kim Tuyết Mai nghe vậy có chút ngượng ngùng, bây giờ cô mới buông hẳn bàn tay của Cao Phong.

“Chính em đã nói khi còn ở trong phòng tập thể hình, Cao Phong, là chồng của em." Cao Phong cười tinh nghịch.

"Lái xe cẩn thận kìa!" Kim Tuyết Mai trừng đôi mắt đẹp, cái miệng nhỏ nhắn quát anh.

“Tuân lệnh, vợ!” Cao Phong cười, cố ý trêu chọc Kim Tuyết Mai.

"Anh!" Kim Tuyết Mai trừng mắt nhìn Cao Phong, sau đó tựa đầu phía bên cạnh kính xe, không hề phản ứng lại với Cao Phong.

Cao Phong khóe miệng hơi cười, hưởng thụ sự ấm áp hiếm có này.

Lúc này chỗ của họ đã cách tiệm mì

không xa. Rẽ ở ngã tư tiếp theo, rồi lái xe thẳng khoảng 10 phút là đến.

Cao Phong thản nhiên nhìn kính chiếu hậu, chuẩn bị chuyển làn.

Nhưng mà mới nhìn thoáng qua này, Cao Phong đã lập tức cau lại.

Qua gương chiếu hậu, có thể nhìn thấy một chiếc xe Volkswagen màu đen đang đi phía sau xe họ không xa.

Chiếc xe đang bật đèn gần, tia sáng rất thấp.

Đèn đọc sách trong xe không được bật, nên phía bên trong tối om, căn bản không nhìn thấy là ai đang ngồi trên xe.

Nhưng khi Cao Phong lái xe, ngẫu nhiên nhìn vào gương chiếu hậu, lại thấy chiếc xe Volkswagen màu đen này rất nhiều lần.

Hơn nữa,lần này là lần thứ tư.

Khi Cao Phong bật xi nhan để chuyển làn, chiếc xe Volkswagen màu đen dừng lại vài giây, sau đó cũng bật xi nhan để chuyển làn.

Nếu đi trên đường gặp phải một chiếc xe như vậy, anh căn bản không để ý làm gì.

Nhưng Cao Phong vòng qua nhiều vòng, đi qua nhiều ngã tư, chiếc Volkswagen màu đen vẫn bám theo khiến anh không thể không nghĩ nhiều.

Cao Phong nhanh chóng nghĩ xem gần đây bản thân nhất có đắc tội với ai không.

Hình như không có ai khác ngoại trừ Lê Trọng Việt?

Nhưng Lê Trọng Việt, có gan làm việc này sao? Cao Phong vừa mới suy nghĩ hơn mười giây, khóe miệng thoáng qua một tia đùa giỡn.

Anh ấy đã có thể đoán được đó là ai.

Sau đó, Cao Phong trực tiếp lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị gọi cho Lâm Vạn Quân.

Thật trùng hợp, Lâm Vạn Quân đã gọi điện cho anh trước.

Cao Phong liếc nhìn Kim Tuyết Mai bên cạnh, nhưng anh vẫn không kiêng dè cô, nhất điện thoại lên trả lời.

Còn Kim Tuyết Mai bây giờ, làm sao có thời gian để ý xem Cao Phong đang làm gì, trong lòng cô lúc này đang điên cuồng.

Vừa rồi rõ ràng cô đã biểu lộ mình không được vui, vậy mà Cao Phong không biết tới dỗ dành cô sao?

Anh chỉ cần dỗ dành em, em sẽ quay đầu lại, được không, bây giờ đầu em dựa vào kính xe, cổ rất khó chịu, anh biết không?

Nhưng, Cao Phong thì không làm gì.

Không những không trả lời mà còn trả lời điện thoại không để ý đến người khác!

"Anh thật vô tâm! Cao Phong, anh quả thật vô tâm mà”. Kim Tuyết Mai giận dữ trong lòng.

Kim Tuyết Mai chính mình cũng không nhận ra, cô bây giờ có thể giở tính trẻ con trước mặt của Cao Phong!

Đây là điều mà Kim Tuyết Mai trước đây vốn lạnh lùng, gần như không thể nghĩ tới.

Chính vì trong lòng sinh ra tính ỷ lại vào Cao Phong, cho nên mới thấy tự mãn, muốn giở tính trẻ con trước mặt Cao Phong?

Kim Tuyết Mai đang suy nghĩ lung tung ở đây, trong khi Cao Phong cũng đang nhẹ giọng nói chuyện với Lâm Vạn Quân.

“Cậu Phong, cậu tiếp tục đi thẳng ở ngã tư tiếp theo, chuyện còn lại tôi sẽ cho người thu xếp cho cậu.” Giọng điệu của Lưu Vương Nguyên rất bình tĩnh.

"Là ai?" Cao Phong hỏi thẳng, tuy rằng trong lòng đoán được là Cao Minh Trí, nhưng vẫn hỏi.

"Bất kể là ai, muốn làm chuyện xấu với cậu Phong, tôi đều có quyền tiền trảm hậu tấu. Cho dù có ẩm ĩ gì đến nhà họ Cao, tôi cũng sẽ gánh lấy cho cậu!" Lâm Vạn Quân tự tin đáp.

Cao Phong nghiền ngẫm cười, những gì Lâm Vạn Quân nói ra thật không tồi.

Cho dù có người trong nhà họ Cao không thích Cao Phong đi nữa thì Cao Phong bây giờ là con trai cả duy nhất của nhà họ Cao.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui