Rể Quý Rể Hiền

Môi trường bên trong nhà hàng phương Tây này rất thanh tịnh, xung quanh cửa kính sát đất có trồng thêm một số cây trúc cảnh, càng khiến người ta thêm nhẹ nhàng thoải mái.

Hơn nữa vị trí của quán cà phê này tương đối hẻo lánh, thậm chí là vì ở sát vùng ngoại ô thành phố nên khách khứa vô cùng thưa thớt.

Còn Kim Tuyết Ngọc mới sáng sớm đã chú tâm trang điểm ăn vận xinh đẹp, lúc này đang ngồi ở một vị trí bên cạnh cửa sổ, vẻ mặt như đang cực kỳ mong chờ điều gì đó.

Hôm nay là buổi hẹn hò thứ hai của cô với Mộc Phong, cho nên cô ta rất mong đợi.

Ngày hôm qua vì mối quan hệ với Cao Phong mà làm ầm ĩ đến mức cụt hứng bỏ về nên trong lòng Kim Tuyết Ngọc cảm thấy có chút tiếc nuối.

Đúng dịp hôm nay vừa hay có thể bù đắp cho sự tiếc nuối này.

Tuy nhiên, cô ta đã ngồi đây được mười phút nhưng Lý Hình Văn vẫn chưa tới, Kim Tuyết Ngọc không khỏi có chút lo lắng.

Vì vậy, cô ta vội vàng hỏi qua điện thoại một câu rồi bưng tách cà phê lên nhấp một ngụm.

Điều mà Kim Tuyết Ngọc không biết là lúc này cô ta đang bị theo dõi. Trong một nhà nghỉ ngay phía đối diện với nhà hàng Tây Rừng Trúc, trong một căn phòng trên tầng ba, có một vài cặp mắt đang dán chặt vào Kim Tuyết Ngọc.

Lê Trọng Việt và Lý Hình Văn đứng đầu.

"Ha ha, thật không biết cô ta thích Mộc Phong đến mức nào mà hôm nay lại ăn vận trang điểm đẹp như vậy." Lê Trọng Việt liếm môi, chế nhạo.

"Không tồi, Kim Tuyết Ngọc này thật sự rất hấp dẫn." Lý Hình Văn cũng trừng to hai mắt, hưng phấn xoa xoa tay.

"Đừng gấp! Căn phòng này tao đã thuê tám tiếng đủ để chúng ta chơi hả hê. Chuyện kêu mày sắp xếp mày đã làm xong chưa?" Lê Trọng Việt nhàn nhạt hỏi.

"Yên tâm đi anh Việt, bảo đảm không có một chút sơ hở!” Lý Hình Văn vỗ ngực một cái

"Tốt! Lâm Thiên Hùng mày qua đây một chút." Lê Trọng Việt nhàn nhạt gật đầu.

"Hả?" Lâm Thiên Hùng dường như đang suy nghĩ về điều gì đó, nghe Lê Trọng Việt gọi mình mới giật mình phản ứng.

"Mày bị làm sao vậy? Nửa ngày trời đều tâm hồn treo ngược cành cây thế hả?" Lê Trọng Việt hơi nhíu mày.

"Chuyện này... Anh Việt, em đang nghĩ chúng ta bắt buộc phải ra tay với Kim Tuyết Ngọc sao? Cao Phong anh ta.." Lâm Thiên Hùng có chút do dự.

"Chát!"

Lê Trọng Việt đột ngột quay lại vung ra một cái bạt tai vang dội.

"Làm được thì làm, không làm được thì cút xéo ngay lập tức cho tao!” Lúc này ánh mắt của Lê Trọng Việt vô cùng dữ tợn, vẻ mặt vô cùng hung dữ, giống như một con dã thú mất kiểm soát.

Lâm Thiên Hùng bị tát phải lui về phía sau mấy bước, cúi đầu ôm mặt không nói lời nào.

"Nói, có làm được hay không?" Lê Trọng Việt càng tức giận hơn.

"Được... Làm được..." Lâm Thiên Hùng im lặng hai giây, sau đó nhanh chóng đáp. Lê Trọng Việt hừ lạnh một tiếng, sau đó quay đầu lại nhìn Kim Tuyết Ngọc.

"Anh Việt, thật ra nó lo lắng không phải là không có lý, nếu ngộ nhỡ chuyện này bị Kim Tuyết Ngọc vạch trần...."

"Cho dù Cao Phong không thể làm gì chúng ta nhưng loại chuyện này là phạm pháp!” Lúc này Lý Hình Văn cũng có chút lo lắng.

"Sợ cái gì? Đến lúc đó chúng ta chụp cho Kim Tuyết Ngọc vài tấm ngon lành, sau đó ghi lại toàn bộ quá trình!"

"Chỉ cần Kim Tuyết Ngọc dám ăn nói lung tung, tao sẽ tuồn video ra ngoài, tao không tin cô ta có thể không quan tâm đến thanh danh của mình."

“Tới lúc đó, trong tay có thứ để uy hiếp cô ta, chả phải cô ta sẽ ngoan ngoãn nghe lời hay sao?" Một tia nham hiểm lóe lên trong mắt Lê Trọng Việt.

Lý Hình Văn sững sờ mất vài giây, rồi đột nhiên duỗi ngón tay cái ra nói: "Anh Việt, cao tay! Đúng là cao tay!"

"Hừ! Cử vài người có thể thực hiện kế hoạch của chúng ta, Lâm Thiên Hùng, mày không cần phải đi nữa." Lê Trọng Việt hừ lạnh. Lâm Thiên Hùng nào dám có ý kiến ý cò gì thêm nữa nên vội vàng gật đầu.

Lý Hình Văn trực tiếp lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số, sau đó yên lặng chờ đợi.

Ngay sau đó, một chàng trai trẻ bước vào quán cà phê và ngồi ngay vào ghế đối diện Kim Tuyết Ngọc.

Hai người nói vài câu, Kim Tuyết Ngọc do dự một chút, sau đó cầm lấy chiếc túi xách đeo lên tay và cùng người thanh niên đó bước ra ngoài.

"Tốt! Cá đã cắn câu!" Lê Trọng Việt cười lớn.

Trước nhà hàng Rừng Trúc.

“Anh nói là anh Mộc Phong nhờ anh đến đón tôi sao?" Kim Tuyết Ngọc đứng ở cửa hỏi lại lần nữa.

"Vâng thưa cô Ngọc, cậu Văn nói tạm thời kẹt công việc, kêu tôi đón cô đến chỗ anh ấy." Người thanh niên gật đầu.

Kim Tuyết Ngọc không nói gì nữa, trong lòng có chút do dự.

“Cậu Lý Hình Văn kêu tôi rằng chỉ cần nói cho cô tên của anh ấy là cô sẽ hiểu thôi." Thấy Kim Tuyết Ngọc do dự, người thanh niên đáp lại với một nụ cười nhàn nhạt.

Nghe thấy cái tên Lý Hình Văn, Kim Tuyết Ngọc không còn nghi ngờ gì nữa, đi theo người thanh niên lên xe.

Dù sao, chuyện cô và Mộc Phong hẹn hò cũng chỉ có cô và Mộc Phong mới biết.

Còn tên thật của Mộc Phong thì không phải người tuỳ tiện nào cũng biết, hiện tại người thanh niên này đã nói ra cái tên thật Lý Hình Văn, Kim Tuyết Ngọc chắc chắn không còn nghi ngờ gì nữa.

“Cô Ngọc, cho cô cái này, cậu Văn đặc biệt dặn dò tôi, cô rất thích thương hiệu đồ uống này, cho nên kêu tôi nhất định phải mua cho cô một ly” Sau khi lên xe người thanh niên cũng không vội nổ máy.

Thay vào đó, anh ta đưa tay ra lấy một ly đồ uống, đồng thời nhiệt tình mở nó ra, đưa cho Kim Tuyết Ngọc.

Kim Tuyết Ngọc sửng sốt trong chốc lát, vô thức nhận lấy, trong lòng tràn đầy ngọt ngào.

Không sai, cô thực sự rất thích thương hiệu đồ uống này, những người bạn thân thuộc với cô đều biết việc này.

Về phần bản thân, ngày hôm qua chỉ thuận miệng nói với Lý Hình Văn một chút, không ngờ Lý Hình Văn lại ghi nhớ trong lòng.

"Cảm ơn!" Trong lòng Kim Tuyết Ngọc rất vui vẻ, mỉm cười nhấp một ngụm.

"Ha ha, không có gì." Nhìn Kim Tuyết Ngọc uống một ngụm, giọng điệu của thanh niên kia đột nhiên có chút đùa cợt.

Kim Tuyết Ngọc hoàn toàn không phát hiện ra điều gì bất thường, khách khí nói: "Vậy chúng ta mau đi qua đó đi, đừng để anh Mộc Phong sốt ruột."

"Đi qua đó? Đi đâu cơ?" Thanh niên ngồi ở ghế lái không nhúc nhích mà cười tinh quái.

"Hả? Không phải là định đi gặp anh Mộc Phong sao?" Kim Tuyết Ngọc sửng sốt.

“Đợi chút nữa là cô có thể gặp rồi." Người thanh niên trả lời đầy ẩn ý.

Còn Kim Tuyết Ngọc vừa định nói chuyện thì trong đầu đột nhiên cảm thấy khó chịu, một cơn choáng váng truyền đến.

Cơn choáng này càng lúc càng mãnh liệt, đến cuối cùng không thể chịu nổi nữa.

Kim Tuyết Ngọc chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, sau đó nhắm mắt lại, ngã người sang


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui