Rể Quý Rể Hiền

"Ngừng! Không phải chỉ đi dạo một vòng sao? Toàn bộ quá trình còn chưa đến mười phút, có thể tốn bao nhiêu tiền đây?" Kim Tuyết Ngọc bĩu môi một lần nữa.

Kiều Thu Vân hoàn toàn hiểu rõ, thì ra là thế!

Tất cả chuyện này, xem như đã hiểu.

"Bảo sao Cao Phong này lại có thể xoay người, cũng không biết nó làm gì, làm sao bỗng nhiên có tiền tiêu không hết."

"Mẹ còn thực sự cho là nó giống diễn viên trong TV, là một nhà giàu ẩn dật cơ." Sau khi Kiều Thu Vân suy nghĩ rõ ràng, không nhịn được châm chọc một câu.

Kim Ngọc Hải im lặng nửa ngày hỏi:

"Vậy tại sao nó muốn làm như vậy?"

"Đương nhiên vì muốn mạo danh là trang hảo hán rồi! Ra vẻ mình rất lợi hại, để chứng minh có rất nhiều cô gái thích anh ta, dập tắt hi vọng của người ta thôi!"

"Trên thực tế, anh ta càng làm như vậy, càng chứng minh anh ta có tật giật mình."

"Còn nói với con cái gì mà đã ra tay với Lê Trọng Việt, nhà của Lê Trọng Việt đã phá sản, làm sao anh ta có thời gian làm những chuyện này được chứ."

Kim Tuyết Ngọc càng nói càng tức giận, tên Cao Phong này dám coi cô ta như đồ đần, may mà có anh Mộc Phong giúp mình chỉ ra sai lầm.

Kiều Thu Vân và Kim Tuyết Ngọc kẻ xướng người hoạ, lúc này bắt đầu chửi bới Cao Phong một cách trắng trợn.

Vốn dĩ còn cảm thấy, sau khi Cao Phong đi bọn họ có chút không quen, hiện tại lại cảm thấy, may mà đã đuổi tên vô dụng này ra khỏi nhà.

"Đủ rồi!" Đột nhiên Kim Tuyết Mai đưa tay, đập đôi đũa vào mặt bàn.

Kiều Thu Vân và Kim Tuyết Ngọc đang líu ríu nghị luận, trong nháy mắt ngừng lại, có chút không hiểu nhìn Kim Tuyết Mai.

Lúc này trên mặt Kim Tuyết Mai mang lửa giận, hốc mắt có chút hồng, khóe miệng ẩn chứa một tia cương quyết, cứ như vậy trừng mắt với hai người.

"Tuyết Mai, con." Kiều Thu Vân thận trọng hỏi.

"Anh ấy đã đi rồi, hai người còn muốn thế nào nữa? Anh ấy nỗ lực vì nhà chúng ta còn ít sao?" Kim Tuyết Mai cắn môi, lạnh giọng nói.

"Chị, chị không đúng rồi! Cao Phong đã sai thì chính là sai."

"Chị không cần biện hộ cho anh ta, em đề nghị ngày mai chị hãy gọi anh ta đi làm thủ tục ly hôn đi." "Em sẽ nói với anh Mộc Phong giúp chị tìm người tốt hơn." Kim Tuyết Ngọc nhíu mày trả lời. "Đúng vậy Tuyết Mai, Cao Phong sai chính là sai, vĩnh viễn không thể tha thứ cho sai lầm của nó." Kiều Thu Vân cũng khẽ gật đầu.

"Dù lần này anh ấy sai thật, nhưng cũng không thể phủ nhận tất cả mọi nỗ lực từ trước đến giờ của anh ấy."

"Là người đều sẽ mắc sai lầm, chúng ta có thể tha thứ cho anh ấy mà, không cho anh ấy cơ hội chuộc lỗi, nhưng anh ấy đã từng tốt, làm sao chúng ta có thể quên?"

Kim Tuyết Mai nói đến đây, đột nhiên quay đầu nhìn về phía Kiều Thu Vân nói: "Mẹ, mẹ nói Cao Phong không kiếm tiền, chẳng làm nên trò trống gì, chẳng lẽ không phải mẹ nói không cho Cao Phong ra ngoài làm công vệ sĩ ấy, ở nhà lo liệu mọi việc trong nhà để mẹ ra ngoài đánh bài sao?"

"Mẹ." Kiều Thu Vân á khẩu không trả lời được.

Kim Tuyết Mai lại quay đầu nhìn về phía Kim Ngọc Hải nói: "Ba, Cao Phong biết ba thích uống trà, một bộ quần áo cũng không dám mua cho bản thân mình, dành dụm tiền thật lâu mua cho ba một bộ ấm trà, ba quên rồi sao?"

"Cái này..." Vẻ mặt Kim Ngọc Hải vô cùng hổ thẹn.

"Còn có em!" Cuối cùng Kim Tuyết Mai quay đầu, nhìn về phía Kim Tuyết Ngọc.

"Em. Em làm sao..." Kim Tuyết Ngọc khẽ nhíu mày.

"Em từ nước ngoài trở về, Cao Phong chạy đến đón em ngay lập tức, em đi quán bar họp lớp, Cao Phong cũng làm lái xe cho em."

"Em đi họp lớp, Cao Phong làm vệ sĩ cho em, ba năm qua Cao Phong đối với em nhường nhịn đủ điều, anh ấy còn chưa làm đủ nhiều sao?" Kim Tuyết Mai đứng lên, vỗ bàn trách cứ đám người.

Lời nói ra giống như tiếng sấm đánh trên mặt đất.

Ba người đều im lặng cúi đầu.

"Cho dù Cao Phong có sai thật, nhưng anh ấy cũng đã từng nỗ lực, chúng ta cũng không thể quên mất điều đó." Kim Tuyết Mai nhìn ba người.

Sau đó, cô quay người đi về phòng của mình: "Con ăn no rồi, con nghỉ ngơi trước đây."

Kim Tuyết Ngọc cúi đầu một lát nhưng vẫn ngẩng đầu lên, cắn răng hô: "Chị! Cho dù đúng là Cao Phong nỗ lực rất nhiều, em cũng sẽ không tha thứ cho anh ta, chuyện anh ta làm với em, em mãi mãi sẽ không quên!"

"Chị đau lòng anh ta, vậy thì để anh ta quay về là được rồi, Kim Tuyết Ngọc em sẽ đi ngay bây giờ! Vĩnh viễn không thèm quay về cái nhà này nữa!"

Sau khi Kim Tuyết Ngọc cắn răng nói xong, cầm túi xách trên ghế sô pha chuẩn bị lao ra ngoài cửa.

"Tuyết Ngọc, Tuyết Ngọc con làm gì vậy!" Kiều Thu Vân vội vàng tiến lên ngăn cản Kim Tuyết Ngọc.

"Cao Phong vì cái nhà này đã nỗ lực rất nhiều, Kim Tuyết Ngọc con chỉ biết ăn không ngồi rồi, vậy con đi là được rồi!"

Kim Tuyết Ngọc không ngừng giãy dụa.

Kim Tuyết Mai nhẹ nhàng quay người nhìn Kim Tuyết Ngọc nói: "Tuyết Ngọc, em biết mà, ý chị không phải như vậy."

"Em không muốn biết chị có ý gì, nếu chị đã đau lòng Cao Phong, vậy em sẽ rời đi, cái nhà này tặng cho các người!" Thái độ Kim Tuyết Mai rất ương ngạnh.

Giờ phút này, tình cảm giữa chị em hai người xuất hiện vết nứt lần thứ nhất.

"Làm loạn! Đã trễ thế như vậy con còn muốn đi đâu?" Đột nhiên Kim Ngọc Hải vỗ bàn một cái.

"Con đi tìm anh Mộc Phong!" Kim Tuyết Ngọc tránh khỏi cánh tay của Kiều Thu Vân, vọt thẳng về phía ngoài cửa.

"Tuyết Ngọc!" Kim Tuyết Mai hô một tiếng.

Nhưng căn bản Kim Tuyết Ngọc không hề dừng lại, đến giày cũng không đổi, trực tiếp mở cửa phòng ra.

"A!"

Kim Tuyết Ngọc kéo cửa phòng ra


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui