Rể Quý Rể Hiền

"Anh rể, để em tự làm, để em tự làm..." Làm sao Kim Tuyết Ngọc có thể không biết ngượng mà để cho Cao Phong làm chuyện này.

"Ngồi yên đừng nhúc nhích." Cao Phong trầm giọng nói.

"Vâng.." Kim Tuyết Ngọc ngoan ngoãn gật đầu, để mặc Cao Phong bối thuốc cho mình.

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Cao Phong, và cả biểu cảm dè dặt cẩn thận, Kim Tuyết Ngọc lại một lần nữa trào dâng lòng ngưỡng mộ.

Lòng ngưỡng mộ Kim Tuyết Mai.

Trước đây, Kim Tuyết Ngọc cho rằng, Cao Phong không xứng với Kim Tuyết Mai.

Hiện giờ, từ tận đáy lòng, Kim Tuyết Ngọc thấy mừng thay cho Kim Tuyết Mai và còn ngưỡng mộ vô cùng.

Nếu như dạo gần đây không có anh Mộc Phong, thì Kim Tuyết Ngọc sợ rằng mình sẽ nảy sinh tình cảm khác với Cao Phong mất.

Nhưng may sao anh Mộc Phong của cô ta cũng không hề kém cạnh, Kim Tuyết Ngọc thầm nghĩ vậy.

"Lát nữa em hãy ngủ ở dưới lầu đi, anh còn một vài việc cần xử lí.”

Làm xong đâu đấy, Cao Phong chuẩn bị xoay người lên lầu.


"Anh rể... chị gái của em, cũng hy vọng được anh tha thứ.” Kim Tuyết Ngọc vội lên tiếng gọi Cao Phong lại.

Một chân Cao Phong đã bước lên cầu thang xoắn ốc, cả người đột ngột khựng lại, tiếp đó khẽ đáp: “Anh biết rồi."

Đêm hôm ấy.

Cao Phong ở lầu trên, Kim Tuyết Ngọc trên dưới, hai người đều trằn trọc suy nghĩ miên man.

Ngoài chuyện về kế hoạch Lửa Rừng, hiển nhiên Cao Phong còn nghĩ về mối quan hệ với nhà họ Kim.

Kim Tuyết Mai, chắc chắn là anh sẽ không từ bỏ.

Cùng nhau trải qua bao sóng gió suốt ba năm, đâu thể nào vì chút chuyện cỏn con mà buông tay hoàn toàn được.

Cao Phong cũng có thể nghĩ được rằng hôm nay Kim Tuyết Mai không cùng đến chắc chắn là do ngại phải đối mặt với anh.

Thế nhưng, mình là một người đàn ông, làm sao có thể so đo với người phụ nữ của mình những điều này cơ chứ?

Cô ấy mắc cỡ khi đến tìm mình, vậy thì tại sao mình không chủ động tìm gặp cô ấy?

Người phụ nữ mình yêu thương đĩ nhiên phải do mình dỗ dành.

Trong lòng đã quyết, Cao Phong chìm vào giấc ngủ say.

Trong căn phòng yên tĩnh, đột nhiên cửa phòng mở ra.

Tiếp đó, một bóng người lấm la lấm lét, rón rén bước chân đi vào.

Nổi bật lên dưới ánh sáng trăng sáng lạnh ngoài kia, có thể nhận ra người này chính là Kim Tuyết Ngọc.

Kim Tuyết Ngọc nhấc tấm chăn lông bên cạnh đắp lên người Cao Phong, mượn ánh sáng trăng nhìn khuôn mặt của Cao Phong đang say ngủ.

Nghe tiếng thở đều đều của Cao Phong, Kim Tuyết Ngọc thở dài.

"Cao Phong... đây có lẽ là lần cuối cùng em gọi anh là Cao Phong rồi, sau này, em sẽ chỉ gọi anh là anh rể thôi!"

"Những chuyện trước kia, cho em xin lỗi, từ nay trở đi, anh chính là anh rể của Kim Tuyết Ngọc này, là anh trai của em, cảm ơn mọi việc anh đã làm cho nhà họ Kim chúng em."


"Từ nay trở về sau, ai dám nói anh không phải người nhà họ Kim, Kim Tuyết Ngọc em đây sẽ là người đầu tiên không đồng ý." Kim Tuyết Ngọc thì thầm với Cao Phong đang say giấc nồng.

Chốc lát sau, Kim Tuyết Ngọc mới lại rón rén rời khỏi phòng.

Kim Tuyết Mai nói không sai, sự việc lần này đối với Kim Tuyết Ngọc cũng là một bước trưởng thành.

Hơn thế còn khiến cho Kim Tuyết Ngọc, bao gồm cả người nhà của chị em họ đều hiểu được đạo lý đánh mất mới biết trân trọng.

Kim Tuyết Ngọc quay trở lại lầu dưới, thấy di động có tin nhắn mới đến, bèn cầm lên xem.

“Tuyết Ngọc, thế nào rồi, đã điều tra ra được bằng chứng Cao Phong muốn thôn tính nhà họ Kim chúng ta chưa?"

"Không phải lúc chiều em bảo với anh là hiện tại Cao Phong đang cãi nhau với các em, bỏ nhà ra đi rồi à? Tình hình bây giờ thế nào?"

"Tuyết Ngọc, em tuyệt đối đừng bị Cao Phong bưng bít nhé! Anh ta mãi mãi mang họ Cao, không có bất cứ quan hệ máu mủ ruột già gì với nhà họ Kim chúng ta hết!”

"Tuyết Ngọc, em nỡ lòng nào để tâm huyết cả đời của ông nội bị người khác dòm ngó sao?"

“Dạo này anh và bố anh không tiện hành động, ngày mai em hãy đi tìm Kim Ngọc Dung, con bé sẽ cho em biết nên làm thế nào..."

Mấy tin nhắn liền đều do Kim Hồng Vũ gửi tới.

Thế nhưng lần này, Kim Tuyết Ngọc chỉ xem lướt qua, rồi nhanh như cắt trả lời lại bằng một tin.

"Anh không coi Cao Phong là người nhà họ Kim cũng không sao, nhưng anh ấy, mãi mãi là anh rể của em!”


Trả lời xong tin này, Kim Tuyết Ngọc xóa tên và chặn luôn số của Kim Hồng Vũ.

Ngày hôm sau.

Sau khi thức giấc, Cao Phong kinh ngạc phát hiện thất Kim Tuyết Ngọc đang bận bịu nấu nướng gì đó trong bếp.

Cô ta... đang học nấu ăn sáng cơ đấy! Chuyện này quả thực là mặt trời mọc đẳng Tây rồi!

Nhìn Kỹ Tuyết Ngọc lóng ngóng vụng về trong nhà bếp, Cao Phong không biết làm sao đành chuẩn bị xắn tay vào giúp. Thế nhưng Cao Phong vừa bước đến cửa đã bị Kim Tuyết Ngọc đuổi ra.

Thấy Kim Tuyết Ngọc tay trai cầm xẻng chiên, tay phải cầm gia vị, mình mặc tạp dề, trông cũng ra dáng.

“Anh rể, sau này em phải học nấu ăn thôi, về sau nhiệm vụ nấu nướng trong nhà cứ giao hết cho em!” Kim Tuyết Ngọc nói đầy tự tin.

Cao Phong khẽ lắc đầu, đành quay lại phòng khách chờ đợi.

Thế nhưng sau khi Kim Tuyết Ngọc ngại ngùng dọn bữa sáng lên, Cao Phong vẫn không nhịn được bật cười.

Trứng chiên biến thành màu đen, sữa đậu nành đặc như cháo đậu, đích thị là ẩm thực hắc ám!

"Trước đây lúc em nhìn anh làm... cũng đơn giản thôi mà, loáng cái là xong..." Kim Tuyết Ngọc bối rối gãi đầu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận