Rể Quý Rể Hiền

"Phập....."

Sau khi Trần Lập Đông nói xong, Bàng Miểu Nhã, Trần Miễn Như, mấy người có nam có nữ đều cười nhạo một trận.

"Giặt giũ quần áo nấu cơm, tuyệt vời... thực sự là một người đàn ông tốt!" Trần Miễn Như tinh nghịch nói.

“Có gì mà tuyệt, đó không phải là.. việc của người làm sao?" Bàng Miểu Nhã giả vờ không hiểu mà nói.

Trần Lập Đông không nói gì, chỉ nhìn Cao Phong cười.

Trong lòng thầm nghĩ, nếu Cao Phong đã dám đi theo, nhất định phải sẵn sàng bị cười nhạo.

Nếu là người thức thời thì nên nhanh chóng rời khỏi, tránh ở đây gây chướng mắt.

Hai chị em Kim Tuyết Mai và Kim Tuyết Ngọc này, nếu không có Cao Phong đây thì chính là người có địa vị cao nhất, hai người họ sẽ bằng lòng để người này bên cạnh mình sao.

"Lập Đông, anh còn nói chuyện như thế này nữa thì tôi sẽ thật sự tức giận đó! Làm sao anh biết anh rể của tôi không thể chơi bowling?" Kim Tuyết Ngọc có chút nóng nảy.

Kim Tuyết Ngọc vẫn không thay đổi thái độ đối với Cao Phong, cô đã từng nói với Trần Lập Đông rằng Cao Phong là thứ nhu nhược phế vật, cô rất ghét Cao Phong.

Nhưng sau đó, Kim Tuyết Ngọc đã nói với Trần Lập Đông nhiều lần rằng cô và Cao Phong đã giảng hòa, còn yêu cầu Trần Lập Đông nhận Cao Phong làm anh trai của mình.


Nhưng tại sao Trần Lập Đông vẫn nhắm vào Cao Phong?

"Nè, Tuyết Ngọc, chuyện nào ra chuyện đó! Trò bowling này quả thực không phải thứ ai cũng có thể chơi." Trần Lập Đông không vui, nhưng vẫn mỉm cười.

“Anh rể, anh có chơi được không?" Kim Tuyết Ngọc tức giận quay đầu lại hỏi Cao Phong.

Kim Tuyết Mai cũng nhìn Cao Phong, trong lòng có chút mong đợi.

Cô gái nào cũng muốn chồng mình tốt hơn những người đàn ông khác, Kim Tuyết Mai cũng không ngoại lệ

"Ừm ... Anh biết một chút ..." Cao Phong nhẹ gật đầu.

"Quên đi, trò bowling này nếu chưa được huấn luyện chuyên nghiệp thì cũng đừng nên làm mất mặt." Trần Miễn Như khẽ cong môi.

“Đúng vậy, kỹ năng của anh Lập Đông đã được thể hiện rồi, vì vậy đừng để người khác làm xấu mặt." Bàng Miểu Nhã cũng nói phụ họa theo.

Cao Phong khẽ lắc đầu, anh thật sự không có hứng thú với bowling.

Là con của một gia tộc lớn như nhà họ Cao ở Đà Nẵng, đương nhiên anh không thể thua kém con của những gia đình khác.

Trước đây, con cái của gia đình Giang Môn phải có khả năng cưỡi ngựa và bắn tên, còn những đứa con của gia đình Tương Môn phải đọc nhiều sách thông thạo việc trị nước.

Trong nhà họ Cao ở Đà Nẵng, con gái phải thông thạo các phép xã giao từ khi còn học tiểu học, piano, cờ vua, thư pháp và hội họa.

Còn con trai, các môn giải trí nâng cao như chơi golf, bowling, và quản lý tài chính kinh doanh, v.v., tất cả đều là những điều cơ bản.

Cho dù Cao Phong không được yêu thương khi ở nhà họ Cao, nhưng những thứ này đã phải rèn luyện ngay từ nhỏ, làm sao có thể không biết?

“Được rồi, anh Phong không biết trò này, chúng ta đi chơi trò khác!" Trần Lập Đông cười nhẹ.

"Anh rể, em tin tưởng anh có thể, em dạy anh!"

Kim Tuyết Ngọc vươn bàn tay nhỏ bé, nhặt một quả bóng bowling, đưa cho Cao Phong.

Cao Phong sửng sốt một chút, trong tiềm thức cầm lấy quả cầu bowling.

Kim Tuyết Mai nhìn Cao Phong đầy mong đợi, nhẹ nhàng nói, "Cao Phong, cố lên!"


“Được, để anh thử xem." Cao Phong sờ sờ chóp mũi, đi về phía đường bằng bowling.

Trần Lập Đông nhẹ nhàng tránh người, sau đó cười nhẹ: "Không sao, quan trọng nhất là có tham gia, hehe."

Ngoại trừ hai chị em Kim Tuyết Mai, Bàng Miểu Nhã và Trần Miễn Như, năm sáu người đàn ông và phụ nữ, tất cả đều nhìn Cao Phong với vẻ chế nhạo.

"Anh rể, em sẽ dạy anh, em sẽ dạy anh!” Kim Tuyết Ngọc nhảy nhót chạy tới như một con thỏ, ôm lấy cánh tay Cao Phong háo hức.

Kim Tuyết Mai nhìn thấy mà không nói nên lời, nhưng không thể ghen với em gái mình, nên tiến lên phía trước hai bước để xem.

Cao Phong không thể từ chối sự nhiệt tình của Kim Tuyết Ngọc, bất lực gật đầu.

Dưới ánh mắt của mọi người, hai tay nhỏ bé của Kim Tuyết Ngọc nắm lấy cổ tay Cao Phong, ngắm nghía cẩn thận, giúp Cao Phong ném bóng bowling.

"Hừ!"

Quả bóng bowling được ném đi, nhưng trước khi buông ra, Cao Phong khẽ vặn cổ tay để cố định một góc.

Không ai để ý đến cử động nhỏ của Cao Phong, chỉ có Kim Tuyết Ngọc cảm nhận được, cổ tay Cao Phong dường như run lên.

"Bùm!" Quả bóng bowling lao thẳng về phía trước và đập vào một dãy chai.

"Chà!"

Mười chai bị đánh đổ.


"STRIKE!" Màn hình phía trên có một từ tiếng Anh đột nhiên vang lên, kèm theo một giọng nữ.

Dòng tiếng anh có nghĩa là toàn bộ các chai đều được đánh đổ.

Cao Phong, đã ghi tất cả các điểm chỉ bằng một cú ném?

Trần Lập Đông hơi bối rối, nụ cười trên mặt Bàng Miểu Nhã đột ngột dừng lại, ngay cả Kim Tuyết Ngọc cũng không thể tin được.

Mình cầm tay Cao Phong ném bowling lại có thể ném trúng toàn bộ?

Mình nhắm chuẩn như vậy sao?

Kim Tuyết Mai vươn hai tay ra, vỗ tay không ngừng, vẻ mặt rất vui vẻ.

Những người xung quanh phòng giải trí bowling cũng bị thu hút.

"Đánh đổ tất cả sao? Tôi chơi ở đây lâu như vậy, mới thấy lần đầu tiên!"

"Ngắm chuẩn như vậy, đây là mười cái chai."

"Tôi cũng nghĩ rằng độ khó của bowling là khá cao. Ngay cả một vận động viên chơi bowling chuyên nghiệp cũng không thể đảm bảo một bàn thắng


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận