Rể Quý Rể Hiền

Cao Phong vui vẻ nói chuyện với một ông lão mắt xanh, sau đó ông lão búng tay lấy hai chiếc hộp nhỏ xinh.

Và đích thân giao cho Cao Phong rồi thân mật bắt tay với anh.

Sau khi ông lão người nước ngoài mắt xanh từ biệt Cao Phong, Trần Lập Đông có chút bối rối.

Kim Tuyết Ngọc và Kim Tuyết Mai vây xung quanh Cao Phong tò mò hỏi: “Đây là cái gì?"

“Anh ta tên là David, là chủ của phòng bowling này. Bản thân anh ta rất thích chơi bowling! Và anh là người đầu tiên đạt được điểm tối đa trong một ngày, vì vậy anh ta đã tặng cho anh một món quà lưu niệm."

“Vậy anh liền nói anh ta cho em và Tuyết Ngọc thêm mỗi người một cái." Cao Phong cười nhẹ.

"Wow, thật tuyệt, thật tuyệt.!" Kim Tuyết Ngọc háo hức mở chiếc hộp nhỏ.

Bên trong là một bộ đồ chơi bowling mini, có những quả bóng bowling và những cái chai gỗ nhỏ xíu, nhưng cực kỳ tinh xảo, giống như một tác phẩm nghệ thuật.

Những thứ được chế tác tinh xảo như thế này quả thực là không thể cưỡng lại nổi.

Hai chị em Kim Tuyết Mai rất thích chúng, cứ cầm trên tay mà cưng nựng.

Các cô gái nhóm Trần Miên Như trong mắt cũng có chút ghen tị.

Ngay cả hàng chục khách tham quan ở xung quanh cũng vô cùng ghen tị, món quà này vô cùng ý nghĩa, không phải cứ có tiền là mua được!

“Cắt! Không phải chí là một bộ đồ chơi thôi sao, có gì mà thích đến như vậy?" Mặc dù trong lòng ghen tị nhưng Trần Miên Như vẫn bĩu môi nói.

Ngay khi giọng nói của cô ta kết thúc, thì có một người đàn ông trung niên ăn mặc chỉnh tề bước tới.

“Thưa ông, ông có thể bán lại bộ đồ lưu niệm này được không? Tôi ra giá một trăm triệu!”

"Đùa à, muốn mua món quà lưu niệm ở David Bowling Alley với giá một trăm triệu? Tôi ra giá hai trăm triệu.” Một người đàn ông trung niên khác bước tới.

“Lần trước có người ra giá bốn trăm triệu với David nhưng anh ta cũng không bán. Anh nghĩ anh ra giá như vậy có nhiều không? Tôi ra giá năm trăm triệu!"

Trong một thời gian ngắn những người giàu có tranh nhau đấu giá để có thể mua được món đồ trên tay Kim Tuyết Ngọc.

Cao Phong và những người kia chưa từng đến đây lần nào nên có thể họ không biết ý nghĩa của món quà lưu niệm ở David Bowling Alley, nhưng những người này biết rõ!

David chỉ đơn giản là thích chơi bowling nên mới mở khu vui chơi này chứ mục đích của anh ta không phải để kiếm tiền.

Nhìn cũng biết rằng vật liệu để làm ra món quà lưu niệm này rất đắt tiền, có khi giá trị đến hàng trăm triệu!

Trần Miên Như lập tức ngậm miệng lại, cúi đầu và không nói gì.

Nhưng anh mắt Trần Lập Đông lại sáng lên, nếu Cao Phong chịu bán thì có thể đổi lấy cả nửa tỷ!

Đây cũng là khoản tiền rất lớn đối với Cao Phong, nhưng anh cũng không tiếc số tiền đó.

“Cao Phong, chúng ta có nên bán nó đi không?" Kim Tuyết Mai nhẹ nhàng nói, cô biết căn biệt thự mà Cao Phong mua vẫn chưa trả hết nợ.

"Anh rể..." Kim Tuyết Ngọc ngoài ý muốn làm ra vẻ mặt đáng thương và cố tỏ ra dịu dàng với Cao Phong. “Tuyết Ngọc, nghe lời!" Kim Tuyết Mai khẽ cau mày.

“Cái đó... thì..." Kim Tuyết Ngọc có chút bất đắc dĩ nhưng vẫn đưa bộ đồ lưu niệm này cho Cao Phong.

Cao Phong khẽ mỉm cười, cũng không trả lời, ngược lại nhàn nhạt nói với những người kia: “Ừm, tôi không bán."

“Hả?” Cả Kim Tuyết Mai và Trần Lập Đông đều sửng sốt.

Năm trăm triệu, không phải Cao Phong? Anh còn muốn hai bộ này không?

“Thưa anh, nếu anh cho rằng giá này thấp, tôi vẫn có thể ra giá khác, nếu giá sáu trăm triệu anh có bán không? Tôi rất thích bộ lưu niệm này." Người đàn ông trung niên lắc chiếc đồng hồ vàng trên cổ tay tự hào nói.

"Trong vòng một tỷ, giá bao nhiêu cũng được, tôi muốn bộ này." Người trung niên kia không khỏi chần chờ.

Đám người Trần Lập Đông đều sững sờ, nếu như Cao Phong đồng ý, ngay lập tức sẽ có một tỷ trong tay!

Lần này, ngay cả Kim Tuyết Ngọc cũng có chút xao động.

Tuy nhiên, Cao Phong vẫn khẽ lắc đầu.

“Ừ, nhưng tôi thật sự không muốn bán. Hai người có ra giá cao tôi cũng không bán." Cao Phong nói xong liền xoay người rời đi.

"Cao Phong..."

"Anh rể..."

Kim Tuyết Mai và Kim Tuyết Ngọc đồng thời hét lên, đôi mắt họ ánh lên vẻ cảm động.

“Cái này... thôi, vậy thì chúng ta không đấu giá nữa!” Vài gã nhà giàu trung niên hiển nhiên cũng rất lịch sự, lập tức chào hỏi rồi quay người rời đi.

Trần Lập Đông nghĩ, Cao Phong này có bị ngốc không nhỉ?

Một tỷ, không phải một tỷ sao?

"Anh rể, cảm ơn em đi! Nếu không có em giúp anh, anh sẽ không thể một mình mà đánh hết bọn chúng!" Kim Tuyết Ngọc tự hào nói.

"Vâng, đa tạ Tuyết Ngọc.” Cao Phong gật đầu cười.

Trần Lập Đông buồn bực, khế cau mày nói: “Anh Phong, thứ chúng tôi muốn là xem kỹ thuật của anh. Vậy thì Tuyết Ngọc giúp anh chuyện gì?"

“Tôi nghĩ cậu không nên xem, không thì cũng bị trúng chiêu đấy!" Cao Phong tinh nghịch cười nói.

“Cái gì?” Trần Lập Đông lập tức sửng sốt.

Những người khác cũng tràn đầy nghi hoặc, Cao Phong nói vậy là có ý gì?

Có khi nào anh nghĩ mình chơi được điểm tối đa nên nghĩ mình rất điêu luyện không?

"Nếu dùng sức của anh mà có thể đánh bại được tôi, thì tôi liền ăn quả bóng bowling." Trần Lập Đông chỉ tay vào quả bóng bowling bên cạnh.

"Anh... rất muốn ăn sao?" Cao Phong nghiêm túc hỏi.

Mọi người đều bị mắc bẫy nhưng không ai nghĩ Cao Phong sẽ hỏi như vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui