Rể Quý Rể Hiền

Đám người Trần Lập Đông nhìn Cao Phong với vẻ khinh thường, Cao Phong anh nghĩ anh là ai, anh nghĩ nắm đấm của anh là lớn nhất?

Chỉ là muốn ra vẻ trước mặt mặt phụ nữ, anh không xem tình cảnh bây giờ sao?

Những người như Vương Nhất Phi, anh làm sao cùng họ có cùng đẳng cấp được?

"Anh nghĩ anh là cái thá gì, còn dám nói nắm đấm của mình là lớn nhất sao? Chỉ sợ anh không biết rằng sự tồn tại của anh Lâm là dáng vẻ như thế nào rồi? " Vương Nhất Phi đi về phía trước nói.

"Tôi không tính là cái gì cả, nhưng nếu tôi để cho Vương Nhất Lâm chặt anh cho chó ăn, anh ta nhất định sẽ làm mà không chút do dự.” Cao Phong lãnh đạm cười, trên mặt không chút sợ hãi.

Bước chân của Vương Nhất Phi đột ngột dừng lại, và sau ba giây anh ta bật cười thật lớn.

"Anh muốn chọc cười chết tôi sao, anh Lâm sẽ nghe lời của anh sao? Ha ha ha!" Vương Nhất Phi ôm bụng cười nói.

Cao Phong trong mắt lóe lên một chút vui đùa, xen lẫn một chút thương hại.

"Con chó của nhà anh, nó có nghe lời anh không?" Cao Phong thần sắc vui đùa hỏi.

Vương Nhất Phi sửng sốt khi nghe những lời này, trong tiềm thức đáp: "Nó nhất định phải nghe lời!"

"Phải không? Vậy thì Vương Nhất Lâm chỉ là một trong những con chó của Cao Phong tôi mà thôi!" Cao Phong nhẹ giọng nói.

Ngay khi anh nói điều này, biểu cảm của mọi người trong phòng đã thay đổi đáng kể.

"Thảo!"

Những người trẻ tuổi phía sau Vương Nhất Phi đột nhiên chạy tới phòng thay quần áo, lấy đồ mang theo, trực tiếp vây quanh Cao Phong.

Nhìn bọn họ như vậy, chỉ cần Cao Phong dám nói thêm nửa lời, thì Cao Phong liền sẽ bị đánh chết.

Tả Vinh Hiển đột nhiên hít một ngụm khí lạnh, nghĩ kỹ lại!

Ba người bạn của Trần Lập Đông, bản thân còn không thể tự bảo vệ nổi.

Nếu chỉ đơn giản là chọc tức Vương Nhất Phi và có người đứng ở giữa để làm hòa, thì hậu quả sẽ không khiến người của Trần Lập Đông trở nên quá nghiêm trọng.

Nhưng Cao Phong này là một người kinh khủng!

Đã không mở miệng thì thôi, một khi mở miệng liền trực tiếp mắng anh Vương Nhất Lâm, đây không phải là đặc biệt muốn tìm cái chết sao?

Anh muốn tìm cái chết, bản thân cũng không giữ được.

Kim Tuyết Mai và Kim Tuyết Ngọc, giờ khắc này lông mày cũng đã cau chặt lại.

Mặc dù lời nói và biểu hiện của Cao Phong lúc này cực kỳ độc đoán.

Nhưng anh lại dám xúc phạm đến Vương Nhất Lâm bằng những lời như thế này, đây thật là muốn tìm đến cái chết mà!

Trái tim cao hơn bầu trời, cũng phải có năng lực mới được!

Cái này, làm thế nào kết thúc điều này bây giờ?

"Tôi đột nhiên phát hiện anh hình như không phải chỉ điên có một chút, bằng không tôi gọi anh Lâm qua, anh ở trước mặt anh ấy nói những câu này?"

Vương Nhất Phi bật cười thay vì tức giận, anh ta thực sự cười tức giận trước hành vi dại dột của Cao Phong.

"Vẫn là không cần đâu, tôi sợ rằng nếu Vương Nhất Lâm nhìn thấy tôi, anh ta sẽ kinh hãi ngã trên mặt đất mất." Cao Phong vẻ mặt bình tĩnh.

"Người nào lại có giọng điệu lớn như vậy, có thể dọa tôi nằm trên mặt đất?"

Cao Phong vừa nói xong, phía xa có người đáp lại một tiếng.

Mọi người đều ngoảnh đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh.

Chỉ nhìn thấy ở đằng xa mười người đang đi vào, tất cả đều mặc quần áo sang trọng và dáng vẻ phi phàm.

Trương Lâm Duy, Trương Vũ của Công ty an ninh Hắc Hổ tất cả họ đều ở tới, và có rất nhiều gương mặt của những người quen thuộc.

Những người này, ở địa giới ngoại thành phía Tây, mỗi người đều là nhân vật lớn!

Tùy tiện lấy ra một người, cũng đều là nhân vật lớn của một phương.

Lúc này, tất cả những người này đều đi theo sau người phía trước, các thuộc hạ luôn theo sát chặt chẽ bên cạnh.

Nhiều người không khỏi ngạc nhiên, nhân vật lớn này là ai?

Có người nhìn thoáng qua đã nhận ra, người này chính là ông chủ của công ty an ninh Hắc Hổ, Vương Nhất Lâm!

Còn có một thân phận khác nữa đó là người có thể lực ngầm lớn nhất thành phố Sài Gòn.

“Ngài Lâm!” Không nói một lời, Vương Nhất Phi xoay người đứng thẳng dậy, cung kính chào Vương Nhất Lâm.

Vương Nhất Phi vừa rồi vẫn là bất khả chiến bại, nhưng bây giờ nhìn thấy Vương Nhất Lâm thì liền giống như một con chim cút nhỏ bình thường.

“Ngài Lâm!” Mấy người trẻ tuổi phía sau Vương Nhất Phi cũng vội vàng cung kính chào hỏi.

Nhưng lúc này sắc mặt của Vương Nhất Lâm rất khó coi, căn bản chẳng thèm để ý đến ý tứ của họ.

Lúc này, Vương Nhất Lâm thực sự vô cùng tức giận.

Gần đây ở thành phố Sài Gòn, bởi vì bị Cao Phong liên tiếp trấn áp, vốn dĩ đã cảm thấy rất khó chịu rồi.

Lần này nhận được lời mời đi thư giãn ngoại ô phía tây thành phố của Trương Lâm Duy.

Không ngờ vừa mới bước chân đến đây đã nghe thấy có người nói vừa nhìn thấy anh sẽ liền dọa cho anh ngã xuống đất?

Điều này khiến Vương Nhất Lâm vô cùng tức giận.

Vương Nhất Lâm anh ở thành phố Sài Gòn, không dám thách đấu với Ngài Phong!

Nhưng khi anh đến một quận ngoại ô nhỏ ở phía Tây này, cũng không thể nghênh ngang mà đi hay sao?

Vương Nhất Lâm trong lòng quyết định, hôm nay không cần biết là cậu ấm nhà nào nói ra lời này, cũng nhất định phải bắt hắn trả giá.

Nếu không, bản thân anh làm sao có thể tồn tại được ở cái đất Sài Gòn này ?

Lúc này, Cao Phong bị một số thanh niên chặn lại sau lưng, cho nên Vương Nhất Lâm hoàn toàn không nhìn thấy Cao Phong, vừa bước tới vừa cất tiếng nói.

Những người đứng xung quanh hồ bơi suối nước nóng đều tránh đi, nhường chỗ cho Vương Nhất Lâm.

Còn tất cả mọi người trong bể suối nước nóng lúc này đều kinh ngạc nhìn Vương Nhất Lâm, tim ai nấy đều thắt lại.

Vương Nhất Lâm này, đây mới thực sự là đại nhân vật đó!

Người ta nói rằng số anh em của anh ta ở Sài Gòn, ít nhất cũng có năm trăm người trở lên, điều này rất khinh khủng sao?

"Là ai nói muốn đem tôi dọa cho đến khi té xỉu trên mặt đất?"

Vương Nhất Lâm chắp hai tay sau lưng, khi anh ta đi dọc theo hồ thì những con rồng và con hổ mở ra một cách mạnh mẽ nhìn ra thế giới.

"Ngài Lâm, chính là tên đó, hắn còn nói, ngài là một con... của hắn, một con..." Vương Nhất Phi lập tức muốn nói, nhưng là không dám nói ra lời.

“Một con gì?" Vương Nhất Lâm hơi


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui