Rể Quý Rể Hiền

"Anh có ý gì thế hả Trần Lập Đông, bây giờ bọn em chẳng có xe để về, anh không đưa bọn em về, chẳng lẽ định để bọn em đi bộ về sao?" Kim Tuyết Ngọc nhíu mày nói.

Trần Lập Đông nghe thế, chỉ hận không thể tát mình hai cái.

Nếu sớm biết thế thì đã không nên cho người đi đón bọn Cao Phong.

Bây giờ đám người Cao Phong không có xe đi, bản thân hoàn toàn không tìm ra được lí do nào để từ chối.

“Được, được thôi, chúng ta đi ăn cơm..." Trần Lập Đông lau mồ hôi.

Cao Phong cũng không muốn gọi điện kêu xe đến, cho nên liền lên xe của Trần Lập Đông cùng với Kim Tuyết Ngọc.

Nhà hàng Quân Thịnh.

Bốn người Cao Phong đến đây đặt một phòng cao cấp.

Trần Lập Đông ngồi ở đây mà như đang ngồi trên đống lửa, cả người cứ chốc lát lại căng thẳng hết lên.

Bởi vì có Cao Phong đứng ở bên cạnh, cho nên hắn càng cảm thấy xấu hổ vô cùng.

Vốn dĩ Trần Lập Đông có thể vô cớ trêu đùa Cao Phong một chút, thể hiện rằng bản thân ưu tú trước mặt Cao Phong.


Nhưng bây giờ, cho hắn mười cái gan, hắn cũng không dám làm như thế.

Trừ khi, Trần Lập Đông hắn có thân phận cao quý hơn Vương Viễn Lâm ở công ty an ninh Hắc Hổ.

Nhưng chuyện này là không thể nào.

Cho nên, khi nghĩ lại những chuyện nhắm vào Cao Phong trước đây, Trần Lập Đông không nhịn được mà sợ hãi một phen.

"Mọi người cứ ngồi trước, tôi ra ngoài hút điếu thuốc.” Trần Lập Đông gượng gạo nặn ra một nụ cười.

Còn Cao Phong nhàn nhạt nhìn hắn, đợi sau khi Trần Lập Đông đi ra ngoài thì cũng nói bản thân đi vệ sinh, quay người đi ra ngoài.

Hai người vừa đi, Kim Tuyết Ngọc lại lập tức đến bên cạnh Kim Tuyết Mai.

“Chị, em nói với chị này, chắc chắn anh rể có một thân phận mà chúng ta đều không biết." Kim Tuyết Ngọc nói vẻ chắc mẩm.

"Thân phận mà chúng ta không biết..." Kim Tuyết Mai hơi trầm ngâm.

“Đúng đó chị, chị nghĩ mà xem, dạo gần đây, anh rể em làm biết bao nhiêu chuyện lớn, có chuyện nào là người bình thường làm ra được không?"

"Còn chúng ta, tư duy của chúng ta đã cứng ngắc quá rồi, chị hiểu ý em không?" Gương mặt nhỏ nhắn của Kim Tuyết Ngọc đầy phấn khích.

"Cứng ngc.." Kim Tuyết Mai đột nhiên hơi kinh ngạc.

Đúng thế, họ có ấn tượng thâm căn cố đến với Cao Phong. Dù cho Cao Phong có làm gì thì cô cũng không nghĩ ngợi nhiều.

"Chính là bởi vì chúng ta nhìn nhận phiến diện với anh rể em, cho nên mới không thấy đúng."

"Thật ra nếu chúng ta nhìn nhận một cách khách quan, những chuyện mà anh rể làm, có chuyện nào là không khiến người khác kinh ngạc?" Kim Tuyết Ngọc không ngừng nói. C

Mà suy nghĩ của Kim Tuyết Mai đã bay đi rất xa theo lời nói của Kim Tuyết Ngọc.

Thời gian gần đây, những chuyện cô trải qua cùng với Cao Phong đều như trong một bộ phim, từng cảnh tái hiện lại trong đầu cô.

Kim Tuyết Mai tự hỏi bản thân, đến cả bản thân cô, ấn tượng đối với Cao Phong vẫn là Cao Phong của trước kia, là một tên chẳng được tích sự gì.


Còn trên thực tế, những chuyện gần đây Cao Phong làm, nào giống những chuyện mà một tên vô tích sự có thể làm được?

"Có thể là... có thể là anh ấy có bí mật của bản thân." Kim Tuyết Mai nghĩ đến lời của Cao Phong, bây giờ cách một tháng sau càng ngày càng gần.

Đợi đến ngày đó, có thể những chuyện này sẽ được vén màn.

"Chị, em cảm thấy chị cũng nên chấp nhận anh rể từ trong lòng đi."

"Anh rể em vì chị mà chịu đựng gánh vác suốt ba năm, một người đàn ông tốt như vậy, thật không dễ dàng gì tìm được."

"Vốn đĩ em tưởng rằng, Trần Lập Đông có thể so được với anh rể, nhưng qua hôm nay, em phát hiện, người đàn ông như anh rể đúng là rất đặc biệt” Kim Tuyết Ngọc than nhẹ một tiếng.

Nếu như không phải vì Trần Lập Đông, Kim Tuyết Ngọc thậm chí cảm thấy bản thân sẽ có cảm giác khác lạ gì đó với Cao Phong.

Cô biết như thế là không đúng, nhưng cảm xúc sao có thể nhịn được?

“Chị đang thử hoàn toàn chấp nhận anh ấy.." Kim Tuyết Mai ngẩn người một lúc, hơi ngại ngùng trả lời.

"Được rồi, không nói chuyện này nữa, chị, chị bảo em đợi chốc nữa để điện thoại ở đây rồi phát trực tiếp có ổn không?"

Kim Tuyết Ngọc cầm điện thoại, tìm vị trí thích hợp trong phòng.

"Em định phát trực tiếp thật đó hả?" Kim Tuyết Mai hơi cạn lời nói.

“Đương nhiên rồi! Em còn muốn để anh Mộc Phong tặng quà cho em trong livestream, sau đó giới thiệu anh ấy cho mọi người đều biết."


"Sau đó, em muốn để anh ấy, làm bạn trai em, hê hê..." Kim Tuyết Ngọc hạnh phúc nói.

Kim Tuyết Mai nhíu mày, cô luôn cảm thấy Trần Lập Đông không hề thích hợp với Kim Tuyết Ngọc.

“Cậy Trần Lập Đông đó, hai em hay là cứ tìm hiểu trước đã, chị cảm thấy hai đứa không hợp nhau lắm." Kim Tuyết Mai không nhịn được mà nói.

"Hết cách rồi, em nào có phúc được như chị, có thể tìm được người đàn ông như anh rể.” Kim Tuyết Ngọc xua xua tay.

“Nói đến chuyện này, Đường Ngọc Diệp đó, sao lại thân thiết với Cao Phong thế? Bạn học của em sao lại thân với Cao Phong được vậy?" Kim Tuyết Mai trong lòng không thoải mái lắm.

"Chị, chị ghen rồi hả?” Kim Tuyết Ngọc buồn cười, nhìn Kim Tuyết Mai.

"Chị mà ghen vì Cao Phong á?” Kim Tuyết Mai bĩu môi nói, ba năm rồi, cô thật sự chưa ghen vì Cao Phong bao giờ.

Nhưng chính vào hôm nay, khi Đường Ngọc Diệp nhìn Cao Phong, trong lòng Kim Tuyết Mai lại có cảm giác ghen.

Giác quan thứ sáu nói cho cô biết, ánh mắt Đường Ngọc Diệp nhìn Cao Phong rất không đúng.

"Xi, rõ ràng là ghen đấy được không! Yên tâm đi, anh rể em chắc chắn không phải là người như thế!" Kim Tuyết Ngọc


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận