Rể Quý Rể Hiền

“Sự việc của nhà Lê Trọng Việt, cậu nghĩ như thế nào?" Cao Phong đột nhiên quay đầu, nhìn Trần Lập Đông đầy ẩn ý.

Trần Lập Đông sửng sốt một chút, sau đó tiểu tâm cẩn thận trả lời: "Anh Phong, anh ta đã nhận trách nhiệm về chính bản thân của mình, đó là do anh ta tự làm tự chịu, những gì bây giờ anh ta nhận được là đúng tội!"

Khi Trần Lập Đông nói ra những điều này, Cao Phong chỉ nhìn cậu ta với vẻ mặt thờ ơ.

Trần Lập Đông vừa mới nói xong, đột nhiên hai mắt cậu ta mở to ra, tim đập loạn xạ.

Xong rồi xong rồi, hình như cậu ta đã nói sai ...

"Ha ha, cậu nói anh ta là tự chuốc họa vào thân, xem ra cậu biết anh ta đã làm những gì!"

Cao Phong quan sát biểu hiện trên mặt Trần Lập Đông, khóe miệng mang lên nụ cười có chút giễu cợt.

Trần Lập Đông da đầu tê dại, đầu gối cậu ta không khỏi run lên.

Cuối cùng cậu ta cũng biết, tại sao khi Vương Nhất Lâm nhìn thấy Cao Phong, lại sợ hãi đến mức ngã xuống đất.

Loại uy áp cực lớn tỏa ra từ trên cơ thể Cao Phong, thực sự khiến người ta không thể khống chế được sự hoảng sợ trong long của mình.

"Lê Trọng Việt, là một người rất kiêu ngạo không coi ai ra gì, và thường làm mất long đắc tội với mọi người xung quanh, không có gì đáng ngạc nhiên khi anh ta sẽ bị những người nhìn không vừa mắt trả thù."

Trần Lập Đông cố nén căng thẳng trong nội tâm của mình, và đáp lại anh bằng một nụ cười miễn cưỡng.


“Ừ.” Cao Phong gật đầu, anh không nói thêm gì nữa.

"Anh Phong, anh hút điếu thuốc trước, tôi đi gọi món."

Nhưng Trần Lập Đông không thể ở lại đây thêm một chút nào nữa, cậu ta liền tìm cớ lẻn ra khỏi chỗ này.

"Gọi Tuyết Ngọc vào đây cho tôi, tôi có thứ muốn đưa cho cô ấy.” Cao Phong nhẹ gật đầu.

“Vâng ạ!” Trần Lập Đông sửng sốt, lập tức gật đầu đáp ứng.

Trong quá trình trở lại ghế lô, Trần Lập Đông rất lo lắng.

Cao Phong có phải là đang nghi ngờ chính mình?

Nhưng cậu ta lại chắc chắn mình không bại lộ cái gì a, Trần Lập Đông rất chắc chắn, vào ngày đó, cậu ta chưa từng gặp qua Cao Phong.

Cao Phong hoàn toàn không nhìn đến bản thân cậu ta, tại sao lại sẽ hoài nghi cậu ta cơ chứ?

Lê Trọng Việt có nói ra sự thật không?

Nhưng nếu Lê Trọng Việt tự thú, liệu cậu ta có còn sống đến hiện tại?

"Chắc là không có... Mọi thiết bị giám sát trong khách sạn vào ngày đố đã bị phá hủy, bây giờ Lê Trọng Việt lại đang mất tích, cho nên không ai có thể nghi ngờ tôi mà không có chứng cớ được."

"Chờ khi tôi hoàn toàn khống chế được Kim Tuyết Ngọc trong tay, đã gạo nấu thành cơm, cho dù chuyện này có bị bại lộ, đến lúc đó cũng không có ai có thể động vào tôi được."

"Đến lúc đó, cho dù Cao Phong anh có tìm được cái gì, anh có thể làm gì tôi được chứ?"

Trần Lập Đông âm thầm hạ quyết tâm, giảm bớt sự căng thẳng trong long, và đi về phía ghế lô.

Cho dù Trần Lập Đông cẩn thận tính kế mọi bước đi, nhưng cậu ta vẫn đã bỏ qua một người, và người đó là Lâm Thiên Hùng.

Cậu ta sẽ không bao giờ nghĩ rằng, sự việc hôm đó đã bị Lâm Thiên Hùng bí mật báo cáo cho Cao Phong, và cậu ta thậm chí còn không biết, Lâm Thiên Hùng có liên hệ với Cao Phong.

Lúc này, Cao Phong đã bấm điện thoại và gọi điện cho Lâm Thiên Hùng.

“Anh Phong?” Lâm Thiên Hùng trả lời điện thoại, và trả lời với một số nghi vấn, giọng điệu của anh ta trở nên tôn trọng hơn.

Những tai nạn mà gia đình của Lê Trọng Việt gặp phải trong thời gian này, cũng khiến Lâm Thiên Hùng nghĩ đến điều gì đó.


“Tôi hỏi, cậu trả lời." Cao Phong nhẹ giọng nói.

Hôm đó Cao Phong bận cấp cứu cho Kim Tuyết Ngọc, nên có rất nhiều sự tình, Cao Phong vẫn chưa hỏi rõ Lâm Thiên Hùng.

Hôm nay anh đã nghi ngờ Trần Lập Đông, anh tự nhiên phải kiểm tra chéo cậu ta.

“Đúng vậy, Anh Phong anh nói đi.” Lâm Thiên Hùng gật đầu liên tục.

"Trần Lập Đông và Lê Trọng Việt có quan hệ gì?" Cao Phong hỏi thẳng.

"Tôi không biết mối quan hệ của họ là gì, họ đã biết nhau từ trước, nhưng tôi chỉ mới biết về Trần Lập Đông gần đây mà thôi."

"Khi Lê Trọng Việt ra tay với Kim Tuyết Ngọc ngày hôm đó, Trần Lập Đông cũng có mặt ở đó, có vẻ như cậu ta cũng liên quan đến chuyện này." Lâm Thiên Hùng đương nhiên trả lời mọi thứ anh ta biết về Lê Trọng Việt, khi mà Cao Phong muốn hỏi.

"Cậu ta cũng tham gia? Cậu ta tham gia nó như thế nào?" Cao Phong khẽ cau mày.

"Tôi không biết cụ thể, nhưng có vẻ như Trần Lập Đông đã dụ Kim Tuyết Ngọc qua đó, và Lê Trọng Việt đã cử người làm việc đó."

Nghe được câu trả lời của Lâm Thiên Hùng, trên người Cao Phong ngày càng toát ra sự lạnh lùng, trên mặt anh cũng mang treo lên sự thú vị sâu sắc.

Không ngờ, ở đây còn ẩn dấu một con cá lớn hơn nữa.

Nếu không phải do anh cảm giác có gì đó không ổn, Trần Lập Đông thật sự sẽ chạy thoát được hiềm nghi.

Trần Lập Đông này đã làm sai chuyện, chẳng những không nhanh chóng rời khỏi thành phố Hà Nội càng sớm càng tốt, còn có can đảm đứng ở phía trước, nhảy ra tới trước mặt của Cao Phong anh.

Cậu ta đây là, coi Cao Phong anh và Kim Tuyết Ngọc là một kẻ ngốc?


Và vì cậu ta dám mạo hiểm để làm như vậy, cậu ta ắt hẳn phải có một mục đích của riêng của mình.

“Anh rể, anh đang tìm em à?” Một giọng nói vui vẻ vang lên sau lưng anh, Kim Tuyết Ngọc mỉm cười bước tới.

Khi cô ấy nhìn thấy Cao Phong đang hút thuốc, không khỏi nhíu mày: "Anh rể, anh hút thuốc ít thôi, nó không tốt cho sức khỏe đâu."

“Được rồi.” Cao Phong cười lắc đầu, anh vươn tay véo tàn thuốc.

Kim Tuyết Ngọc thực sự đã thay đổi rất nhiều, trái tim của cô ấy đã hoàn toàn mở ra, không còn khoảng cách lạnh nhạt giữa cô ấy và Cao Phong.

“Anh gọi em có việc gì vậy?" Kim Tuyết Ngọc dựa vào lan can bằng cả hai tay, và cô ấy tò mò nhìn Cao Phong.

Cao Phong do dự một lát, anh không biết phải nói gì với Kim Tuyết Ngọc về chuyện này.

"Tuyết Ngọc, có phải em rất thích Trần Lập Đông?" Cao Phong bình tĩnh hỏi.

Kim Tuyết Ngọc sửng sốt sau khi nghe được những lời đó, và sau đó cô ấy trả lời: "Đúng vậy, em nghĩ là, anh ấy khá tốt."

"Nhưng anh không nghĩ rằng hai người thích hợp." Cao Phong do dự hết lần này đến lần khác, anh liền chọn cách này thẳng thắn nói cho Kim Tuyết Ngọc.

Kim Tuyết Ngọc có chút bối rối, nếu như là lúc trước, Cao Phong dám xen vào


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận