Rể Quý Rể Hiền

"Vào ngày 18, tập đoàn Caesars đã thực hiện hai khoản thanh toán. Hai khoản này đã đi đâu?"

"Mặc dù Kim Ngọc Dung đã làm rất bí mật, xóa dấu vết và làm giả đồ thị, nhưng vẫn còn sót lại dấu vết để mà lần theo!"

"Các người định giải thích những thứ này như thế nào?"

Lời nói của Cao Phong xem như đã làm bừng tỉnh người trong mộng.

Thì ra những cổ đông này ban nãy còn chưa hiểu, sau khi Cao Phong nói xong, mới chú ý đến những hóa đơn của mấy ngày qua mà Cao Phong đề cập, lập tức phát hiện ra sự bất thường.

“Cái này... nếu cộng khoản tiền này lên mấy lần, biểu đồ sẽ tăng thẳng, không giống tiền lời giảm sút như hiện tại!" Trần Phát Tài hai tay cầm báo cáo, nghiêm mặt nói.

"Không sai, tôi xem cũng đã hiểu rõ rồi." Vài cổ đông khác không ngừng gật đầu.

Những gì Cao Phong nói không phải là giả, thật sự có dấu vết trong báo cáo này.

Các cổ đông có thể ngồi vào vị trí này đương nhiên không phải kẻ ngốc, bọn họ lúc trước chỉ là bị Kim Ngọc Dung che mắt.

Bây giờ Cao Phong đã đánh thức người trong mộng, và so với báo cáo của Kim Tuyết Mai, bất cứ ai có con mắt tinh tường đều có thể nhận ra ai là kẻ lừa dối.

Kim Ngọc Dung thực sự hoảng hốt, mặt đỏ bừng không nói nên lời.

Kim Tuyết Mai ngạc nhiên mở to cái miệng nhỏ nhắn, đôi mắt đẹp tràn đầy kinh ngạc, nghi ngờ và khó hiểu .

Vốn tưởng rằng Cao Phong không hiểu những thứ này, nhưng không ngờ hắn có thể nhìn ra rõ ràng như vậy!


Kim Tuyết Mai chợt phát hiện ra rằng cô, một sinh viên tốt nghiệp chuyên ngành quản lý tài chính tại Đại học Kinh Tế - Đại học Quốc gia Hà Nội, thậm chí không thể bắt kịp dù chỉ một phần ba của Cao Phong.

Bất luận là việc trước đây anh nói tiếng Anh lưu loát trong sân chơi bowling, hay việc phát hiện bản báo cáo có vấn đề, Kim Tuyết Mai đều vô cùng ngạc nhiên.

"Kim Ngọc Dung, cô vừa nói rằng giả mạo báo cáo tài chính là trọng tội, không đủ tư cách ở lại công ty! Bây giờ, cô còn gì để nói nữa không?" Trần Phát Tài ngước nhìn Kim Ngọc Dung.

"Tôi ..." Kim Ngọc Dung á khẩu không nói nên lời.

“Dựa theo quy định của các bộ phận liên quan, làm những chuyện như khai man sổ sách, xử lý bằng ba năm ăn cơm tù!" Cao Phong tỏ vẻ lãnh đạm, cố ý nói một cách nghiêm trọng.

Kim Ngọc Dung lúc này căn bản không có thời gian suy nghĩ, sợ hãi tới mức sắc mặt trắng bệch, hoảng sợ đưa tay chỉ về phía Kim Hồng Vũ.

"Tôi không biết, là Kim Hồng Vũ yêu cầu tôi làm việc này, bác tôi đã yêu cầu tôi làm như vậy."

Một câu nói ra, khiến Kim Hùng Sơn và Kim Hồng Vũ tức giận đến mức sắp phun ra máu tươi ngay tại chỗ.

Kim Ngọc Dung nhận thấy sắp phải chịu trừng phạt, còn muốn kéo theo hai người bọn họ?

"Kim Ngọc Dung, cháu đừng vội ngậm máu phun người! Cháu tự mình làm như vậy, không liên quan gì đến bọn ta!" Kim Hùng Sơn tức giận nói.

"Hừ! Bác à, cháu còn có băng ghi âm." Kim Ngọc Dung sẽ không một mình gánh chịu trách nhiệm thay bọn họ.

Vì vậy, trong khi nói chuyện, cô ta đã lấy điện thoại di động của mình ra.

“Mày!” Kim Hồng Vũ nghiến răng nghiến lợi.

Cao Phong vẻ mặt nghiền ngẫm, nhìn chó cắn nhau, trong lòng cảm thấy thật khôi hài.

"Bây giờ, tôi đề xuất bầu Kim Tuyết Mai làm chủ tịch, hơn nữa, có một số người đã không còn đủ tư cách ở lại công ty."

Cao Phong nhìn về phía kia với vẻ ngẫm nghĩ, Kim Ngọc Dung và mấy người kia vẫn đang cắn nhau kịch liệt.

"Shhhhhhhhhhhh!"

Khi giọng nói của Cao Phong hạ xuống, năm người của Trần Phát Tài không chút do dự giơ tay lên trước.

"Tôi đồng ý!"

“Tôi tán thành!"

Mấy người bên phía Trần Bắc Phát do dự một chút, nhưng cũng đã đồng thời giơ tay tán thành.


Bây giờ tia hy vọng của Kim Hùng Sơn đã không còn, cho dù họ có cố chấp ngu ngốc đến đâu cũng không có bất cứ ý nghĩa gì.

Xí nghiệp Kim Thiên này sắp thay đổi.

Với Cao Phong là nhân tố mà không ai ngờ tới, Xí nghiệp Kim Thiên này cuối cùng sẽ do Kim Tuyết Mai kiểm soát!

Tổng cộng mười hai cổ đông, ngoại trừ Trần Bắc Phát và Trương Dương không đủ tư cách bỏ phiếu, mười cổ đông còn lại đều giơ tay tán thành.

Nhất trí thông qua!

Đôi mắt xinh đẹp của Kim Tuyết Mai tràn đầy hứng khởi, còn vẻ mặt của Lục Phong thì đầy hứng thú.

Chuyện kinh hỉ hôm nay thực sự quá lớn.

Xét cho cùng, xí nghiệp Kim Thiên này là tâm huyết nỗ lực không ngừng của ông cụ Kim, và nó có ý nghĩa vô cùng lớn đối với Kim Tuyết Mai.

“Tôi không chấp nhận!” Kim Hồng Vũ đột nhiên quay đầu lại.

"Đừng nói nhảm nữa! Không chấp nhận ấy à,... Bảo an, mau lôi anh ta ra ngoài đi!"

Cao Phong không muốn nhiều lời với Kim Hồng Vũ, lập tức vung tay quát.

Vài tên bảo an bước vào từ ngoài cửa.

"Bọn mày thử động vào tao xem!" Kim Hồng Vũ giận dữ hét lên.

Tuy nhiên, Kim Hùng Sơn đã ngăn anh ta lại và nói với một tiếng thở dài: "Hồng Vũ, đi thôi!"

Tình hình bây giờ đã không thể cứu vãn, có nói thêm cũng vô ích.


Kim Tuyết Mai đã được bầu làm chủ tịch công ty với toàn bộ số phiếu nhất trí, bất luận là ai cũng không thể thay đổi quyết định này.

Ngay cả bà Kim có trực tiếp đến hiện trường bây giờ, e rằng bà ấy cũng không thể thay đổi lựa chọn của mười vị cổ đông! Lúc này, đã không còn ai có thể làm

lung lay vị trí của Kim Tuyết Mai trong công ty được nữa.

Dù có không cam lòng đi chăng nữa, cũng không có tác dụng gì.

Thất bại, chính là thất bại!

Chỉ là Kim Hùng Sơn chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ thua vào tay tên phế vật Cao Phong.

Kim Hồng Vũ liếc nhìn Cao Phong với vẻ mặt vô cùng cay đắng, nghiến răng đi theo chân Kim Hùng Sơn.

Kim Ngọc Dung, Trần Bắc Phát và Trương Dương cũng ảm đạm theo sau.

"Chúc mừng tổng giám đốc Kim nhậm chức chủ tịch xí nghiệp Kim Thiên." Cao Phong cười nhạt, chân thành chúc phúc Kim Tuyết Mai. Kim Tuyết Mai mặt đỏ bừng, nhưng vẫn ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, vẻ mặt đầy tự hào.

Vinh dự này là do Cao Phong trao cho cô nhờ nỗ lực xoay chuyển tình thế của anh. Cô đáng được cảm thấy tự hào về sức mạnh của Cao Phong.

"Chúc mừng tổng giám đốc Kim” Mười người gồm Trần Phát Tài không ngớt lời phụ họa.

"Đi thôi, chúng ta cùng đi ra ngoài thông báo chuyện này."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận