Rể Quý Rể Hiền

"Cậu Phong, tôi xin rửa tai lắng nghe." Lâm Vạn Quân ngồi ngay ngắn người lại.

Cao phong đem chén trà để xuống, chậm rãi mở miếng nói:" Lão Lưu nói cháu đều hiểu"

"Cháu nếu đem thân phận con cháu của Cao gia Đà Nẵng lộ ra, không người nào ở Hà Nội có thể ngăn cản!"

"Bất kể là Phan gia, Đường gia, Tưởng gia, thậm chí bao gồm gia tộc của Tuyết Mai cũng phải đối với tôi một mực cung kính không dám có bất kỳ lỗ mãng."

"Nhưng chú phải hiểu được, như vậy người mà họ tôn là ai, kính là ai?" Cao Phong nhàn nhạt hỏi.

"Đây..." Lâm Vạn Quân có chút cứng họng.

"Bởi vì cháu là con cháu của Cao gia Đà Nẵng cho nên bọn họ mới tôn kính cháu! nhưng trên thực tế bọn họ tôn kính là Cao gia Đà Nẵng, chứ không phải Cao Phong cháu."

Lâm Vạn Quân nghe vậy sửng sốt một chút, trong lòng sáng tỏ thông suốt.

Thì ra là như vậy, đây mới là lý tưởng đích thực của Cao Phong.

Mười năm trước nhìn phụ kính tử, mười năm sau nhìn tử kính phụ, những lời này cũng không phải lời nói vô căn cứ.

Nếu Cao Phong lấy thân phận con cháu của Cao gia Đà Nẵng ra, thế lực khắp nơi Hà Nội đều tôn trọng Cao Phong nhưng bọn họ thực tế kính sợ chẳng qua là Cao gia Đà Nẵng thôi.

"Chú Lâm thử nghĩ xem, bọn họ bởi vì Cao gia mới kính trọng ta nhưng nếu sau này cháu để bọn họ đối phó với Cao gia, bọn họ sẽ làm sao?" Cao Phong một lời làm thức tỉnh người trong mộng.


"Tất nhiên là không dám." Lâm Vạn Quân lời nói chắc nịch.

"Không sai! Cho nên hôm nay phát triển thế lực của mình, mặc dù có chút chậm chạp khó khăn... Nhưng nếu muốn thành công, người bọn họ phải kính là Cao Phong cháu, chứ không phải là Cao gia Đà Nẵng."

Nghe Cao Phong giải thích xong, Lâm Vạn Quân hoàn toàn hiểu được sự kinh doanh vất vả của Cao Phong.

Trong lòng lại xen lẫn rất nhiều xúc động, Cao Phong tuy còn nhỏ tuổi nhưng đã đem tất cả mọi chuyện như thế nhìn triệt để, quả thật là tâm trí kinh người a!

"Tôi hiểu, vì cậu tôi nhất định ngàn lần chết không từ chối." Lâm Vạn Quân giọng nói nghiêm túc biểu đạt sự trung thành.

Cao Phong khẽ gật đầu, sau đó nói:" Để cho khách sạn đảo Oriental Jade bên kia chuẩn bị một chút, buổi tối cháu sẽ đưa Tuyết Mai qua đấy."

"Nhất định phải an bài tỉ mỉ! Cô thích chỗ này vậy tối nay cháu liền mang nơi này tặng cho cô ấy."

Lâm Vạn Quân vội vàng không ngừng gật đầu, cúp điện thoại lĩnh mệnh rồi đi.

Sau khi cúp điện thoại, Cao Phong cũng chuẩn bị một phen.

Hắn chuẩn bị chờ Kim Tuyết Mai sau khi tan làm về nhà, liền đưa cô đi khách sạn đảo Oriental Jade cho cô một bất ngờ.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua.

Chờ đến gần giờ Kim Tuyết Mai tan làm, trong lòng Cao Phong cũng không có một chút khẩn trương.

Nhưng Cao Phong đợi một thời gian nữa Kim Tuyết Mai cũng chưa trở về.

"Cao Phong, Tuyết Mai thế nào còn chưa về, con không đi đón nó ấy sao?" Kiều Thu Vân khẽ cau mày.

"Con đi xem một chút." Cao Phong suy nghĩ một chút rồi trả lời.

Mặc dù Kim Tuyết Mai cầm xe đi thế nhưng chiếc xe điện lầm bạn ba năm với Cao Phong vẫn còn ở đây.

Cao Phong lên xe điện, tốc độ đương nhiên không thể so với ô tô cho nên chạy tới xí nghiệp công ty Kim gia sắc trời đã dần dần trở tối.

Màn đêm chậm rãi phủ xuống, bóng tối cũng dần đến bao trùm cả thành phố Hà Nội.

Đèn đường bắt đầu lên, màn đêm buông xuống.

Thời điểm Cao Phong đến công ty của Kim gia thấy xe của Kim Tuyết Mai vẫn còn lẳng lặng ở bãi đỗ.


Xem ra Kỷ Tuyết mai hôm nay phải tăng ca, Cao Phong dừng xe điện lại liền hướng tới phí công ty.

Thấy Cao Phong đi xe điện tới đây rất nhiều người ở công ty Kim gia có chút kinh ngạc, nhưng lần này không ai dám nửa lời cười nhạo.

Dù sao, Cao Phong bây giờ đã hiện ra năng lực quá rõ ràng, hơn là người đang trực tiếp lãnh đạo bọn họ.

"Giám đốc Cao!" Nhân viên không ngừng chào hỏi.

"Tuyết Mai còn ở trên lầu làm thêm giờ sao?" Cao Phong hỏi người đẹp lễ tân.

"Không có thưa giám đốc, giám đốc Mai hôm nay tan làm rất sớm chừng năm giờ thay một bộ quần áo liền rời đi." Người đẹp lễ tân suy nghĩ một chút, vội vàng báo cáo.

Cao Phong nghe vậy sửng sốt, cau mày hỏi: "Xe của cô ấy sao vẫn còn ở?"

"Giám đốc Mai không có lái xe, nói là có chuyện muốn làm." Người đẹp lễ tân giải thích.

Chân mày Cao Phong càng nhăn lại, hỏi lần nữa:"Cùng đi với ai?"

"Kim tổng chỉ có một mình gọi xe rồi rời đi, nhìn tâm tình của Kim tổng có vẻ không tốt lắm, chúng tôi cũng không dám hỏi." Người đẹp lễ tân cẩn thận trả lời.

Cao Phong gật đầu một cái sau đó xoay người ra ngoài rời đi.

Vừa đi vừa lấy điện thoại di động ra gọi cho Kim Tuyết Mai.

Nhưng gọi nhiều lần đều là tiếng tắt máy để lại lời nhắn.

Trong lòng Cao Phong không thể không nói lên.


Dù sao Kim Tuyết Mai ban đầu cũng là bị ép buộc, cao Phong lúc này vô cùng lo lắng.

"Xin chào, số điện thoại quý khách đã đóng máy, mời quý khách gọi lại sau!"

Trong điện thoại truyền tới âm thanh làm Cao Phong một trận phiền não không an lòng.

Kim Tuyết Mai vậy mà lại bắt xe đi? Lại còn tắt điện thoại?

Xem ra mình đoán không lầm, Kim Tuyết Mai mặc dù ngoài mặt không bày ra thực tế trong lòng lại cực kỳ tức giận.

Cao Phong nhanh chóng chạy ra xe điện, vừa ngồi lên xe vừa gọi điện cho kiều Thu Vân.

"Mẹ, Tuyết Mai chưa về nhà sao? Cô ấy không có ở công ty." Cao Phong cau mày hỏi, nghĩ liệu có phải Kim Tuyết Mai có phải đã về nhà hay không.

"Không có!" Kiều Thu Vân lập tức trả lời, sau đó hét lớn: "Cao Phong, Tuyết Mai nhất định là tức giận, tôi cho cậu biết không có người con gái nào có thể cùng người con gái khác chia sẻ người đàn ông của mình!"

"Chuyện này tuyệt đối là cậu sai rồi, cậu tốt nhất nhanh tìm Tuyết Mai giải thích rõ ràng đi! Bằng không, tôi sẽ không bỏ qua cho cậu."

Kiều Thu Vân giọng nói hết sức gấp gáp, dù sao đã có vết đổ của Kim Tuyết Ngọc, bà hiện tại cũng rất sợ những chuyện như này.

Cao Phong cau mày, sau đấy gật đầu nói: "Con biết."

"Cậu biết thì có ích lợi gì, mau đi


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận