Rể Quý Rể Hiền





Lần này, Kim Vũ Kiên im lặng mất hai phút mới gửi lại tin nhắn lần nữa.

"Chỗ anh ở cách xa Hà Nội lắm sao?"

Cao Phong khẽ nhíu mày, vẫn trả lời chi tiết: "Không xa, anh đang ở Hà Nội."

"Vậy em muốn gặp mặt anh một lần được không! Cho dù anh trông như thế nào, em cũng muốn gặp mặt anh, chỉ một lần là được."

"Em sẽ không quấy rầy cuộc sống của anh nữa, gặp một lần là em thỏa mãn rồi, coi như cho thanh xuân của em một câu trả lời, hi vọng anh có thể đồng ý với em." Kim Vũ Kiên nhanh chóng trả lời lại.

Cao Phong ngừng một chút, sau đó đánh chữ trả lời: "Gần đây anh bận, có lẽ là không có thời gian."

"Không sao, ngày mai em ở quán cà phê Tâm Đảo chờ anh! Mặc kệ anh có tới hay không, em sẽ chờ anh đến tám giờ tối."

"Bởi vì, ngày mai em sẽ lên máy bay lúc chín giờ, rời khỏi Hà Nội." Kim Vũ Kiên trở lời.

Cao Phong khẽ nhíu mày, Kim Vũ Kiên muốn đi, sao cô ấy lại muốn đi?

"Hà Nội không tốt à?" Cao Phong trả lời.

"Nơi này rất tốt, cũng có người nhà của em, còn có... người em thích, nhưng thích thì không nhất định là có được."


"Cho nên, em không muốn chờ ở đây quá lâu, thôi không nói nữa, em sẽ đợi anh đến tám giờ ở quán cà phê Tâm Đảo."

Kim Vũ Kiên trả lời xong, avatar cũng tối đi, hiển nhiên là off rồi.

Cao Phong cũng đặt di động xuống, gãi đầu bất đắc dĩ.

Anh luôn cảm thấy hiện tại Kim Vũ Kiên quá khác thường, giống như là trong lòng ẩn giấu rất nhiều chuyện vậy.

Cao Phong cũng nghĩ có nên thỏa mãn nguyện vọng cuối cùng này của Kim Vũ Kiên trước khi đi không?

Nhưng nếu Kim Vũ Kiên biết Cao Phong lại chính là Mộc Phong thì cô ấy sẽ nghĩ thế nào? Hai người làm sao mà ở chung một nhà được nữa?

"Hay là tìm một người khác thay thế mình đi gặp Kim Vũ Kiên?"

Trong đầu Cao Phong vừa hiện lên ý nghĩ này, liền trực tiếp bác bỏ.

Loại lừa gạt này tốt nhất là đừng nên làm, Kim Vũ Kiên không giống với các cô gái khác.

Với cả, Kim Vũ Kiên đã bị Lý Hạo Viễn lừa một lần rồi, nếu lại bị người khác lừa nữa thì cô ấy sẽ càng thấy khó chịu.

Nếu như Cao Phong sắp xếp người khác qua, đến lúc đó Kim Vũ Kiên hỏi bừa vài chuyện, người ta lại có khả năng trả lời không khớp.

Cho nên nếu như muốn đi, Cao Phong nhất định phải tự mình đi.

Cao Phong càng nghĩ càng đau đầu, nhưng chuyện này lại không thể không xử lý.

Nghĩ hồi lâu, Cao Phong vẫn quyết định ngày mai đi gặp Kim Vũ Kiên một lần, cũng kết thúc chuyện này luôn.

Trong nhà Kim Hồng Vũ.

Mặc dù Kim Ngọc Dung nói, suy đoán của cô ta đừng nói cho Kim Tuyết Mai biết, nhưng Kim Hồng Vũ vẫn nói cho Kim Nhạc Sơn biết chuyện này.

"Chuyện này... phân tích của Kim Ngọc Dung cũng có lý." Kim Ngọc Sơn im lặng một phen, cũng công nhận ý nghĩ của Kim Ngọc Dung.

Kim Hồng Vũ gật đầu nói: "Không sai! Bây giờ con cũng cảm thấy chuyện này không thích hợp, Cao Hải Trì cũng không thể nói gì thì đúng là đó? Hai mươi tỷ có ý nghĩa gì? Người có thể lấy ra hai mươi tỷ cũng nhiều lắm."

"Huống hồ ai mà biết hai mươi tỷ đó là thật hay không, con cũng có thể sắp xếp người nói mình đến từ nhà họ Cao ở thành phố Đà Nẵng."

Khóe miệng Kim Nhạc Sơn nhếch lên một tia giễu cợt: "Đúng vậy, dù số tiền kia là thật, nhưng bọn họ vẫn mang y nguyên về, cũng không tổn thất gì."

"Cao Phong cho là mình là không chê vào đâu được, có thể giấu tất cả mọi người, nhưng trên đời này làm gì có bức tường nào không lọt gió."

"Bây giờ cha sẽ gọi cho Bất động sản Phong Mai hỏi thăm một chút, xem cậu Cao ở nhà họ Cao rốt cuộc là thế nào." Kim Nhạc Sơn vừa nói, vừa lấy điện thoại ra.

"Không được, cha, Lâm Vạn Quân kia chắc chắn sẽ giúp Kim Tuyết Mai, quan hệ của ông ta và Kim Tuyết Mai không tầm thường, tất nhiên sẽ nói đỡ cho Kim Tuyết Mai." Kim Hồng Vũ ngăn cản một câu.


Kim Nhạc Sơn nghe thì ngẫm nghĩ rồi cười một tiếng, nói: "Không phải cha gọi cho Lâm Vạn Quân, thời gian này cha có tiếp xúc với giám đốc Cố, giám đốc Cố và Lâm Vạn Quân không hợp nhau, đồng thời địa vị còn cao hơn Lâm Vạn Quân."

"Cho dù Lâm Vạn Quân có quan hệ tốt với Kim Tuyết Mai đi chăng nữa thì giám đốc Cố này tuyệt đối sẽ không giúp Kim Tuyết Mai nói chuyện."

Kim Nhạc Sơn giải thích, sau đó bấm một số điện thoại.

Cố Minh Tuân đưa cho Lục Nguyên Vi báo cáo tình hình của ngày hôm nay thì nhận được điện thoại của Kim Nhạc Sơn.

"Chủ tịch Kim, khách quý khách quý, ông gọi có chuyện gì vậy?" Cố Minh Tuân khẽ nhíu mày, ra vẻ thoải mái hỏi.

"Khụ, là thế này giám đốc Cố, trong lòng tôi có một chuyện không rõ..." Kim Nhạc Sơn ấp úng nói.

"Ồ? Có gì không rõ, Chủ tịch Kim cứ nói đừng ngại." Cố Minh Tuân nhẹ giọng trả lời.

"Ông là người của nhà họ Cao, cho nên tôi cả gan hỏi một chút, cậu chủ nhà họ Cao đưa lễ vật tới nhà họ Kim của tôi có tên là gì?" Kim Nhạc Sơn hỏi mà lòng thấp thỏm.

Cố Minh Tuân nghe thế thì sững sờ, sau đó lập tức hiểu ra, xem ra nhà họ Kim này đã nghi ngờ rồi.

"Ha ha, cậu chủ nhà họ Cao chúng tôi tên là Cao Kình Thiên!" Cố Minh Tuân im lặng hai giây rồi trả lời.

Cái tên này chỉ có người nhà họ Cao mới biết.

Cho nên dù có nói cho Kim Nhạc Sơn, thân phận thật của Cao Phong cũng sẽ không bị lộ.

"Tôi đã nói rồi mà!" Kim Nhạc Sơn được thở phào nhẹ nhõm.

Cho dù Cao Phong họ Cao, nhưng tuyệt đối có bắn đại bác cũng không với tới Cao Kình Thiên này.

"Chủ tịch Kim sao đột nhiên lại hỏi vậy?" Cố Minh Tuân ra vẻ không hiểu mà hỏi.

"Hôm nay nhà họ Cao lại phái người đến đây đưa sính lễ, tôi nghi ngờ là có kẻ giả mạo nhà họ Cao..." Kim Nhạc Sơn thấp giọng nói.


Cố Minh Tuân lại lần nữa sững sờ, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ, sau đó vỗ bàn trả lời: "Thật sao? Ai lớn gan như vậy? Nhà họ Cao chúng tôi đâu có đưa lễ hỏi qua?"

"Giám đốc Cố đừng nóng, nhà họ Kim chúng tôi có một đứa con ở rể, tên Cao Phong, tôi nghi ngờ cậu ta giả làm nhà họ Cao." Vẻ mặt Kim Nhạc Sơn hiện lên vẻ âm hiểm.

"Được! Thật to gan! Chuyện này tôi sẽ đi xử lý, ông không cần để ý đến."

Cố Minh Tuân nói xong câu đó thì trực tiếp cúp điện thoại, ông ta thực sự không nín được cười, đúng là bị Kim Nhạc Sơn chọc cho cười điên.

Mà Kim Nhạc Sơn không hề hay biết, vẫn cho là mình tính toán thật hay.

"Chuyện này, quả nhiên do Cao Phong bày ra! Hồng Vũ, gần đây còn đừng tranh chấp gì với Cao Phong, sẽ có nhà họ Cao đích thân xử lý cậu ta." Kim Nhạc Sơn nói với Kim Hồng Vũ.

"Con hiểu rồi." Kim Hồng Vũ vội vàng gật đầu.

Ngày hôm sau.

"Cao Phong! Đã mấy giờ rồi, sao vẫn chưa dậy làm bữa sáng?"


//
re-quy-re-hien-455-0re-quy-re-hien-455-0

re-quy-re-hien-455-1re-quy-re-hien-455-1

re-quy-re-hien-455-2re-quy-re-hien-455-2


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận