Rể Quý Rể Hiền

"Chuyện này..." Lý Khánh Vân hơi do dự.

Vì trong các cuộc đấu giá trước đây chưa từng có chu như thế này xảy ra.

Có mặt ở buổi đấu giả Hà Nội ngày hôm nay thì tất nhiên đều là những người có chức có quyền. Dựa theo nguyên tắc của buổi đấu giả thì các cuộc giao dịch sẽ được tiến hành sau khi buổi đấu giả kết thúc. Nên nếu người ra giả không có đủ tiền để chi trả thì cũng có thể trả theo từng đợt. Vì dù sao thì cũng không có ai lại cầm theo hơn mười mấy nghìn tỷ trên người đúng không? "Không sao." Khi Lý Khánh Vân còn đang do dự thì Cao Phong chậm rãi vươn tay lấy ra một tấm thẻ đen. Có hai vệ sĩ đi đến nhận tấm thẻ đen từ trong tay Cao

Phong ngay lập tức.

Nhìn thấy tấm thẻ đen đó thì sắc mặt của rất nhiều người đều thay đổi ngay tức khắc. Vì với địa vị của họ thì đương nhiên là họ hiểu rất rõ về tấm thẻ đen số lượng có hạn toàn thế giới đó.

Dù có khối tài sản lên đến hàng chục nghìn tỷ và có đủ điều kiện thì cũng chưa chắc được sở hữu tấm thẻ đấy đâu.

Tưởng Khải Minh cũng thay đổi sắc mặt, anh ta ngồi xuống ngay lập tức.

Mà điều làm người ta không ngờ nhất chính là giây phút Lý Khánh Vân cho người quẹt thẻ. Tiếng khấu trừ tài khoản thành công vang lên làm tất cả mọi người đều trần trồi đến mức không nói lên lời.


Mười nghìn năm trăm tỷ mà có thể trả nhanh gọn như vậy, rốt cuộc thì tên Cao Phong này có nhiều tiền tới cỡ nào? Long Tuấn Hạo chứng kiến đến đây thì không nói thêm một lời nào nữa mà chỉ đứng lên đi thẳng ra cửa. Sau khi Cao Phong lấy ra mười nghìn năm trăm tỷ thì anh ta cũng đã hiểu rõ rằng bản thân không thể đùa giỡn với Cao Phong được nữa.

Muốn trấn áp Cao Phong thì chỉ có thể dùng cách khác mà thôi. "Giám đốc Quân, tôi chỉ muốn nói với ông một điều đó là, thắng làm vua còn thua thì làm giặc. Chủ nhân của Hà Nội sẽ không bao giờ là ông đâu." Long Tuấn Hạo đi đến bên cạnh Cao Phong thì đột nhiên dừng bước rồi nói bằng giọng nhàn nhạt.

Lâm Vạn Quân nghe vậy thì chỉ cười khẽ rồi nói: "Cậu Long nói đúng, chắc chắn chủ nhân của thành phố Hà Nội này sẽ không bao giờ là Lâm Vạn Quân tôi đâu." "Ừm?" Long Tuấn Hạo cảm thấy hơi khó hiểu, anh ta không hiểu ý tử trong lời nói của Lâm Vạn Quân.

Tập đoàn nhà họ Long và công ty Bất động sản Phong Mai đấu đá với nhau lâu như vậy không phải là để tranh cái vị trí bá chủ của Hà Nội hay sao?

Câu nói đó của Lâm Vạn Quân đồng nghĩa với việc ông ta đã nhận thua rồi hay sao?

Hay ông ta muốn bày ra điểm yếu cho kẻ địch thấy rồi định bụng dùng những thủ đoạn tinh vi hơn để phản kích?

Ôm trong lòng mối nghi ngờ, Long Tuấn Hạo và Cao Phong liếc mắt nhìn nhau một cái rồi xoay người rời khỏi hội trường của buổi đấu giá.

Sau khi do dự một lúc thì đảm con nhà giàu như Tưởng Khải Minh cũng theo chân Long Tuấn Hạo rời đi.


Sợi dây chuyền trái tim của biển xanh đã được đấu giá xong, sau đó cũng không còn chuyện gì xảy ra nữa.

Bấy giờ Lâm Vạn Quân mới nghiêng đầu lại nhìn rồi cười: "Có cậu chủ Phong ở đây thì lão già này làm sao dám nhận là chủ nhân của Thành phố Hà Nội được cơ chứ."

Cao Phong chỉ biết lắc đầu một cách bất đắc dĩ. Vẻ mặt ngu dốt lúc nãy của Long Tuấn Hạo thật sự khiến người ta không thể nhịn được cười. "Mọi người, sau đây chính là vật đấu giá cuối cùng!" Lý Khánh Vân ổn định tâm trạng, dừng lại một lúc rồi nói tiếp: "Bởi vì món đồ đấu giá này khá là đặc biệt nên nó sẽ được tiến hành đấu giá bởi một trong những nhà tổ chức của chúng tôi, chính là Tập đoàn Hà Đô của Anh Quốc!"

Ngay lập tức, tất cả ánh mắt của mọi người đều hướng về phía khán đài.

Vật xuất hiện cuối cùng trong buổi đấu giả chắc chắn là một vật vô giá!

Trước đó có rất nhiều người nghĩ rằng sợi dây chuyền trái tim của biển xanh chính là món đồ đấu giá cuối cùng, ai ngờ vẫn còn một thứ khác. Mà quan trọng nhất chính là món đồ này được Tập đoàn Hà Đô của Anh Quốc đích thân bán đấu giá! "Có phải Tập đoàn Hà Đô của Anh Quốc này chính là

Tập đoàn đã mở rộng và phát triển khu dân cư cao cấp Bồng Thiên đúng không?" "Đúng thế, chính là họ đấy!" "Ui, giỏi thật đấy, vậy món đồ đấu giá cuối cùng này chắc chắn sẽ là một món vô cùng có giá trị đấy!"


Tất cả mọi người đều thảo luận không ngừng, ngay cả Cao Phong cũng thấy hứng thú.

Ngay sau đó, một người đàn ông trung tuổi với đôi mắt xanh và chiếc mũi to mỉm cười đi lên. "Chào mọi người, tôi là Peter Jason, tên tiếng Trung là Lý Khải Kiệt, là người phụ trách Tập đoàn Hà Đô ở khu vực Châu Á." Người đàn ông trung tuổi này nói tiếng Trung cực kỳ lưu loát khiến ấn tượng tốt của mọi người dành cho ông ta đều tăng lên nhiều.

Cao Phong cũng khẽ gật đầu, câu nói "nhập gia tùy tục" hoàn toàn không sai đâu. "Món đồ đấu giá cuối cùng ngày hôm nay của chúng ta cũng không hẳn là một món đồ, mà nó là một tòa nhà!" Lý Khải Kiệt vừa cười vừa nói. "Nhà á?" Rất nhiều người đều vô cùng sửng sốt. "Đúng thế! Chính là một ngôi nhà. Đó là căn biệt thự ở tầng thứ chín trong khu dân cư cao cấp Bồng Thiên!" Lý Khải Kiệt vừa nói vừa đưa tay chỉ lên trần nhà.

Họ đang ngồi trong tầng thứ tám nên bên trên đầu họ chính là tầng thứ chín. "Gì cơ? Bản đấu giá căn biệt thự ở tầng thứ chín trong khu dân cư cao cấp Bồng Thiên ấy hả?" "Trời ơi! Tôi nghe nói Tập đoàn nhà họ Long mua căn biệt thự tầng thứ năm cũng tốn mất ba nghìn năm trăm tỷ đấy!" "Quan trọng hơn là càng lên cao thì càng đắt, bởi đó chính là biểu tượng của địa vị mà. Địa vị của tầng chín cao hơn tầng tám rất nhiều đấy, có khi lên đến mười nghìn năm trăm tỷ cũng nên!"

Đợi mọi người bàn tán xong, Lý Khải Kiệt mới cười rồi mở lời: "Tập đoàn Hà Đô chúng tôi cho rằng nhà ở tạo ra là phải có người sống, nếu cứ để trống như vậy thì chẳng còn nghĩa lý gì nữa. "Nên từ hôm nay trở đi, các căn biệt thự còn để trống ở khu dân cư cao cấp Bồng Thiên sẽ được mở bán, còn căn biệt thự ở tầng thứ chín này sẽ được bán đấu giá trước."

Lý Khải Kiệt vừa dứt lời thì đã có người kêu ông ta mau ra giá ngay đi.

Nếu ai đó có thể giành được căn biệt thự đó thì chắc chắn cũng sẽ giành được ánh mắt ngưỡng mộ của rất nhiều người. "Cậu Phong, cậu thấy sao?" Lâm Vạn Quân cũng hơi dao động, ông ta quay lại nhìn Cao Phong rồi hỏi. "Chú Lưu, chú biết rồi mà, cháu không có hứng thú với mấy việc mưu cầu danh lợi này cho lắm. Nhưng mong muốn lớn nhất của Chủ tịch Kim ngày trước chính là nhà họ Kim có thể thịnh vượng và lớn mạnh hơn nữa, có đủ tư cách để sống trong khu dân cư cao cấp Bồng Thiên. Nên nếu thích hợp thì cháu cũng sẽ đấu giá." Cao Phong khẽ gật đầu. "Được, tôi hiểu rồi." Lâm Vạn Quân gật đầu trả lời.

Lý Khải Kiệt nhìn quanh hội trường rồi khẽ nói: "Buổi đấu giá căn biệt thự tầng thứ chín của khu dân cư cao cấp Bồng Thiên chính thức bắt đầu, giá khởi điểm là..."


Nói đến đây thì Lý Khải Kiệt dừng lại một chút, rất nhiều tay nhà giàu trong hội trường nóng lòng xoa xoa lòng bàn tay. "Ba mươi lăm nghìn tỷ!" Lý Khải Kiệt ra giá "Tôi ra giá bảy nghìn tỷ!" Một người đàn ông trung niên mập mạp nhanh chóng giơ tay hét giả, thậm chí ông ta còn không nghe rõ giá khởi điểm mà Lý Khải Kiệt đưa ra.

Sau khi đứng lên, người đàn ông trung niên đó mới sửng sốt nhìn lên khán đài bằng ánh mắt khó tin. "Đúng thế, giá khởi điểm là ba mươi lăm nghìn tỷ!" Lý Khải Kiệt mỉm cười.

Người đàn ông trung tuổi đó ngồi xuống, khuôn mặt thận ra rồi đỏ mặt tía tai mà ngồi xuống. Nhưng không một ai trong hội trường cười nhạo ông ta vì chẳng ai còn tâm trạng để cười nữa.

Giá khởi điểm của căn biệt thự ở tầng thứ chín là ba mươi lăm nghìn tỷ ấy à? Đây không phải là đang nói hươu nói vượn sao?

Mặc dù căn biệt thự ở tầng thứ chín đúng là xa xỉ thật và nó cũng biểu tượng cho quyền lực vô cùng tôn quý nhưng nếu ra giá ba mươi lăm nghìn tỷ thì đúng là không được hợp lý cho lắm.

Trong hội trường có rất nhiều người nhưng không một ai ra giả, họ đều nhìn Lý Khải Kiệt bằng vẻ mặt tức cười.

Chưa nói đến chuyện họ không thể lấy ở đâu ra một số tiền lớn như vậy, nhưng dù họ có số tiền đó thì họ cũng sẽ không bốc đồng như vậy.

Cái tay Lý Khải Kiệt này muốn mạnh miệng như vậy, nhưng nếu bọn tôi không mua thì nhà của ông cũng chỉ là một đống gạch vụn mà thôi.

Không ai nói gì cả nhưng họ đều nghĩ thầm trong lòng rằng chắc chắn sẽ không có ai quan tâm đến món đồ đấu giá này đâu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận