Rể Quý Rể Hiền

Trong toàn bộ hội trường có đến mấy trăm người, ngoài Cao Phong, Lâm Vạn Quân và một số nhà giàu ở vùng khác, tất cả các các ông chủ doanh nghiệp địa phương ở Thủ đô Hà Nội đều đứng dậy và vội vàng chào hỏi. Đây là sức kêu gọi mạnh mẽ cỡ nào?

Lúc này, ngay cả một vài xí nghiệp địa phương ở Thủ đô Hà Nội, có quan hệ tốt với Công ty Bất động sản Phong Mai, cũng nể trọng gửi lời hỏi thăm Long Tuấn Hạo.

Trong chốc lát, toàn bộ hội trường đầy giọng cung kính gọi "Anh Long!", hết giọng người này đến giọng người khác thay nhau vang lên liên tục không ngừng. "Thình thịch thình thịch!"

Không đợi những nhà giàu vùng khác kịp ngạc nhiên, mười mấy chàng trai còn hơi nhỏ tuổi hơn Long Tuấn Hạo đột nhiên đi nhanh về phía cửa biệt thự.

Có người vừa nhìn đã nhận ra mười mấy chàng trai kia đều là con cháu đời thứ hai trong gia đình giàu có ở Thủ đô Hà Nội, tất cả họ đều là những nhân vật vô cùng nổi tiếng. Người đi đầu tiên trong số mười mấy chàng trai là Tưởng Khải Minh - Cậu chủ nhà họ Tưởng, nhà họ Tưởng là dòng họ đứng đầu bốn dòng họ lớn ở Thủ đô Hà Nội.

Mười mấy chàng trai nhanh chóng bước nhanh đến gần Long Tuấn Hạo, không nói không rằng mà chỉ cúi đầu chào.

Trước ánh mắt ngạc nhiên của tất cả mọi người, Tưởng Khải Minh dẫn đầu mười mấy chàng trai sau lưng mình, quỳ một chân trên đất, nhìn về phía Long Tuấn Hạo và đồng loạt cung kinh hô lên một tiếng: "Anh Long!"

Tất cả mọi người trong hội trường vừa ngạc nhiên vừa hoảng sợ.

Mười mấy người này đều là con cháu gia đình giàu có ở Thủ đô Hà Nội, tính tình mấy người bọn họ đều rất ngang ngược bướng bỉnh, không phục người này không phục người kia. Nhưng khi đối mặt với Long Tuấn Hạo, mười mấy người này lại quỳ một chân trên đất mà không có một chút chần chừ, điều này làm tất cả mọi người nhìn thấy cảnh này đều vô cùng khiếp sợ.

Có người lúc này đã nhớ ra, trước đây Long Tuấn Hạo từng lập một quy định, khi gặp Long Tuấn Hạo, tất cả những người thuộc thế hệ thứ hai của những gia đình giàu có trong Thủ đô Hà Nội phải quỳ một chân để chào hỏi anh ta, nếu không lập tức nhận lấy cái chết.


Lúc đầu còn có người nghi ngờ, nhưng sau đó, Long Tuấn Hạo liên tục tiêu diệt hai công ty, sau này tất cả mọi người đều tin là anh ta nói được làm được.

Năm năm trước, Long Tuấn Hạo chính là một kẻ vô cùng hung ác, kinh khủng như vậy.

Năm năm sau, mặc dù trông Long Tuấn Hạo có vẻ hiền hòa hơn nhiều, trên thực tế anh ta chỉ che giấu mũi nhọn, nhưng càng ngày càng sắc bén.

Một thân một mình đi vào hội trường, trong vòng mười giây ngắn ngủi, có không biết bao nhiêu người khom lưng hỏi thăm sức khỏe. Đây chính là Long Tuấn Hạo.

Đối mặt với mấy người Tưởng Khải Minh thăm hỏi, Long Tuấn Hạo chỉ hơi nhưởng mày, sau đó lại tiếp tục đi về phía Cao Phong. Đôi mắt anh ta như mắt diều hâu, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào Cao Phong, trong mắt chứa đựng vô tận áp lực.

Nhưng vẻ mặt Cao Phong vẫn không hề thay đổi, ánh mắt anh vô cùng bình thản, đối mặt với Long Tuấn Hạo một cách bình tĩnh. Anh không hề tức giận, cũng không có một chút sợ hãi. Anh nhìn Long Tuấn Hạo cũng giống như nhìn một người bình thường vậy, ánh mắt không có một chút gợn sóng, không hoảng sợ.

Ánh mắt của tất cả mọi người có mặt trong hội trường đều đặt trên người hai người đàn ông này. Thấy Cao Phong vẫn bình tĩnh như vậy, sâu trong mắt Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất

Long Tuấn Hạo cũng lóe lên vẻ ngạc nhiên.

Nhưng cũng chỉ là ngạc nhiên thoáng qua mà thôi. "Chào cậu! Tôi là Long Tuấn Hạo!"

Long Tuấn Hạo chậm rãi mở miệng, đưa tay ra trước mặt Cao Phong. "Cao Phong!" Vẻ mặt Cao Phong vẫn bình tĩnh, không hề quan tâm, cũng không lên mặt kiêu ngạo, anh cũng xòe tay ra, bắt tay Long Tuấn Hạo. "Cao Phong! Anh Long đứng nói chuyện với cậu, sao cậu dám ngồi mà không đứng lên?" Tưởng Khải Minh hơi nhíu mày, nhìn về phía Cao Phong và trách mắng.


Cao Phong nhàn nhạt liếc Tưởng Khải Minh, khỏe miệng thoáng qua một nụ cười hài hước: "Đợi lúc nào anh có thể đứng dậy, lúc đó anh lại đến nói chuyện với tôi." "Tôi sẽ không nói chuyện với những người có thân phận không ngang hàng như các anh." Một câu nói làm Tưởng Khải Minh lập tức nghẹn lời, không còn gì để nói. Trong hội trường, có vài người bật cười thành tiếng.

Cao Phong nói ra đều là sự thật.

Long Tuấn Hạo chủ động chào hỏi Cao Phong, mà lúc này, Tưởng Khải Minh vẫn đang quỳ dưới đất, chỉ cần nhìn qua là nhận ra ngay thân phận hai người vô cùng chệch.

Hơn nữa, câu nói cuối cùng của Cao Phong vô cùng quen thuộc đối với Tưởng Khải Minh.

Lúc trước, trong buổi tiệc rượu giao lưu giữa các doanh nghiệp, anh ta đã từng nói như vậy với Cao Phong.

Không ngờ chỉ mới qua mấy ngày, bây giờ, ngay trước mặt công chúng thế này, Cao Phong lại trả lại những lời này cho anh ta.

Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, bàn tay Long Tuấn Hạo và Cao Phong chậm rãi tiến lại gần nhau.

Khóe miệng Long Tuấn Hạo hiện ra một nụ cười nhẹ, thân thể trông như không động đậy nhưng bàn tay đột nhiên siết chặt, mạnh mẽ nắm lấy bàn tay Cao Phong.

Long Tuấn Hạo vô cùng tự tin về sức mạnh của mình. Khi bị Long Tuấn Hạo siết tay, đừng nói thân thể của một người bình thường như Cao Phong, ngay cả những người mạnh mẽ như bộ đội đặc chủng cũng phải kêu la thảm thiết.


Cho nên anh ta đang đợi cảnh Cao Phong bị mất mặt xấu hổ.

Nhưng một giây tiếp theo, nụ cười trên mặt Long Tuấn Hạo trở nên cứng đờ một lát, lần thứ hai trong mắt anh ta lại thoáng qua vẻ ngạc nhiên.

Lúc này, sắc mặt Cao Phong vẫn không hề thay đổi, cho dù bàn tay bị siết chặt, vẻ mặt anh vẫn không hề có một chút biến hóa gì.

Không chỉ như vậy, Long Tuấn Hạo còn có thể cảm nhận một cách vô cùng rõ ràng, từ bàn tay Cao Phong cùng truyền ra một luồng sức mạnh, siết chặt tay anh ta.

Luồng sức mạnh kia vô cùng mạnh mẽ, làm Long Tuấn Hạo cũng không dám khinh thường.

Trong một giây kế tiếp, cổ tay anh ta đột nhiên có cảm giác đau nhói. Trong nháy mắt, cơn đau từ lòng bàn tay truyền ra khắp toàn thân, làm thân hình Long Tuấn Hạo phải rung động một cái.

Không đợi Long Tuấn Hạo ngạc nhiên nhiều, Cao Phong đã chậm rãi nở một nụ cười và buông lỏng bàn tay của Long Tuấn Hạo. "Sức mạnh của cậu Long cũng khá lớn đấy!" Cao Phong cười nhạt nói.

Long Tuấn Hạo bình tĩnh, chăm chú nhìn Cao Phong mất mấy giây, sau đó anh ta mới chậm rãi thu lại ánh mắt. "Ông nội tôi tập võ cả đời. Lúc trước, ngay cả ông nội của Triệu Thiết Quyền - Người kế thừa Quyền thuật của nhà họ Triệu ở Thủ đô Hà Nội, cũng phải gọi ông nội tôi một tiếng "Đàn anh"" "Thuở nhỏ, tôi được ông nội hết lòng dạy dỗ. Tôi không dám nói là mình đã học hết bản lĩnh của ông nội, nhưng cũng học được bảy mươi đến tám mươi phần trăm. Trong Thủ đô Hà Nội, nếu nói về năng lực chiến đấu cá nhân, nếu Long Tuấn Hạo tôi nhận mình đứng thứ hai, không ai dám nhận vị trí thứ nhất!" Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net

Long Tuấn Hạo chậm rãi thu tay về, trên mặt không có cảm xúc, nói một cách bình tĩnh.

Lời này vừa nói ra, rất nhiều nhà giàu địa phương ở Thủ đô Hà Nội đều âm thầm gật đầu đồng ý.

Nếu Long Tuấn Hạo không có năng lực mạnh mẽ, anh ta sẽ không thể từ một tên bộ đội bình thường, lợi dụng thời gian ngắn ngủi, không đến ba năm, trở thành một phe quân phiệt, nắm giữ một quân đoàn mười nghìn người.

Cao Phong cứ bình tĩnh nhìn Long Tuấn Hạo như vậy, anh biết Long Tuấn Hạo vẫn còn nói tiếp. "Từ đầu đến cuối, cậu chưa bao giờ có tư cách trở thành đối thủ của tôi." Long Tuấn Hạo nhìn Cao Phong bằng ánh mắt nhìn trên cao nhìn xuống, sau đó đề tài câu chuyện đột nhiên xoay chuyển: "Nhưng cậu có thể làm Kim Tuyết Mai gả cho cậu, điều này đã chứng minh năng lực của cậu." "Vì vậy, cậu cần phải cảm ơn Kim Tuyết Mai! Ngoài ra tôi cũng muốn nhìn xem, rốt cuộc cậu có năng lực thế nào?"


Nói xong những lời này, Long Tuấn Hạo cũng không dừng chân thêm nữa mà lập tức xoay người rời đi. "Có lẽ, cậu mới là người cần phải cảm ơn Tuyết Vũ! Nếu không nhờ cô ấy, cậu thậm chí còn không có cơ hội trở thành đối thủ của tôi!" Cao Phong trả lời một cách lạnh nhạt.

Ngay cả cơ hội cũng không có, đừng nói gì đến tư cách.

Long Tuấn Hạo dừng chân một chút, sau đó lại bước đến vị trí gần nhất và ngồi xuống, giống như không hề nghe thấy lời Cao Phong.

Mỗi khi Long Tuấn Hạo đi đến đâu, những ông chủ giàu có địa phương ở Thủ đô Hà Nội đều khom lưng tỏ vẻ tôn kính anh đến đó, giống như đang chào đón một vị vua vậy.

Long Tuấn Hạo đi đến vị trí tôn quý nhất ở hàng đầu tiên, chậm rãi ngồi xuống đó, không coi ai ra gì.

Trong lòng một số nhà giàu vùng khác có vẻ không hài lòng, bọn họ cũng không biết Long Tuấn Hạo là ai, một người trẻ tuổi như vậy mà lại ngồi ở vị trí cao quý nhất, chắc chắn trong lòng bọn họ không chịu tin phục.

Nhưng vị trí ở hai hàng ghế đầu là do ban tổ chức đích thân sắp xếp, vì vậy dù bọn họ không hài lòng, cũng không dám nói thêm gì nữa.

Từ sau khi Long Tuấn Hạo tới đây, có thể nói tất cả mọi người nên tham dự đều đã đến đông đủ.

Mà ban tổ chức cũng không lãng phí thời gian thêm nữa, trực tiếp tuyên bố hội đấu giá chính thức bắt đầu. Một cô gái xinh đẹp, cao gầy, mặc áo dài xinh đẹp, chậm rãi đi lên đài. Từ ống tay đến cổ áo của cô ta đều được thêu kim tuyến, trông vô cùng lộng lẫy, sang trọng và cao quý. Thậm chí, trước ngực còn khảm nạm một vài mảnh kim cương nhỏ, dưới ánh đèn, bộ trang phụ càng thêm long lanh lóa mắt.

Thân hình hơn một mét bảy, chân đi một đôi giày cao gót nhỏ, vóc dáng lồi lõm vô cùng quyến rũ, dưới chân còn mặc một đôi tất trong suốt, có thể dễ dàng nhìn thấy làn da mịn màng, trắng nõn.

Quần áo lộng lẫy sang trọng, gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, cô gái này có thể xem như một nữ thần. "Đây không phải là MC nổi tiếng Lý Khánh Vân, đang công tác ở Đài truyền hình Hà Nội à?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận