Rể Quý Rể Hiền

Khóe miệng của Lý Khải Kiệt mang theo một tia ý tứ sâu xa, đưa mắt nhìn vòng quanh toàn bộ những người có mặt ở trong hội trường, nói: “Không có ai ra giá nữa hay sao? Đây chính là một cơ hội lớn đấy!” “Sau khi tiếng gõ cuối cùng vang lên, nếu như căn Biệt thự này tìm được chủ nhân của nó, vậy thì Tập đoàn Hà Đô của chúng tôi còn sẽ tặng kèm cho chủ nhân mới của nó một món quà lớn thần bí nữa!”

Nhưng mà, vẫn không có người nào tiếp lời. “Hai mươi nghìn tỷ, quả thật là có chút hoang đường” Cao Phong khẽ cất tiếng nói. “Ha ha, hai mươi nghìn tỷ, còn có loại lễ vật lớn thần bí gì mà tôi đây không mua được?” “Nếu như mà có hai mươi nghìn tỷ kia thì tôi có thể mua được chuỗi dây chuyền kim cương Trái tim của Biển xanh kia, còn có thể tùy tiện mua mười căn nhà rải trên khắp cả nước cũng còn chưa dùng hết.” “Tôi quả thực là muốn chờ xem một chút, xem cậu ta làm sao mà thu dọn được cái cục diện này”

Mọi người dưới sân khấu đều đang cúi đầu, nhỏ giọng bàn tán xôn xao, nhưng mà trên căn bản, ở trên hội trường đấu giá cũng không chỉ có một người ra giá cho món đồ đang được trưng bày trên sân khấu kia.

Lý Khải Kiệt cũng không nóng nảy, cứ như vậy mà đứng ở trên sân khấu, lẳng lặng chờ đợi. “Tôi hy vọng rằng mọi người sẽ không cảm thấy hối hận.” Lý Khải Kiệt cười híp mắt nói, trong giọng nói của ông ta ẩn chứa cả một sự tự tin vô cùng to lớn. “Chúng tôi sẽ không hối hận đâu, cứ coi như là căn Biệt thự này của Tập đoàn Hà Đô các người được chế tạo bằng vàng, khảm nạm bằng kim cương đi chăng nữa, cứ cho là nó thật sự đáng giá đến con số này thì chúng tôi cũng không mua nổi.” Có người ngồi dưới sân khấu cất giọng nói, trong lời nói còn hiện lên một vẻ khinh thường không khó để nhận ra được.

Những người khác nghe xong thì đều nhanh chóng gật đầu phụ họa, cứ coi như là anh dùng những vật liệu chế tạo dùng trong hàng không vũ trụ đi nữa thì, nói trắng như ban ngày ra thì căn Biệt thự này cũng không đáng giá đến con số hai mươi nghìn tỷ được!

Một phút trôi qua, hai phút trôi qua, rồi lại ba phút trôi qua, nhưng mà khung cảnh vẫn y như cũ, không có bất kỳ người nào ra giá.

Lý Khải Kiệt tiếc nuối lắc đầu, sau đó lại rất đúng nhịp mà nhún vai một cái, nói: “Nếu như mà đã như vậy rồi thì... “Hai mươi hai nghìn tỷ!” Bỗng nhiên, Lâm Vạn Quân bất ngờ đứng lên, nhìn về hướng sân khấu rồi hô lên.

Lúc này, Lý Khải Kiệt cũng dựa theo phương hướng của tiếng hô mà quay đầu lại, liếc nhìn Lâm Vạn Quân sau đó cất giọng hỏi: “Xin hỏi, có phải ông đây mới ra giá là hai mươi hai nghìn tỷ có phải hay là không?”

Tất cả những người khác nghe xong thì cũng rơi vào trạng thái ngây ngẩn đến mức đầu óc cũng bị quay vòng vòng như cánh chong chóng, trên đời thật sự lại có thể có kẻ ngu đến như vậy sao? "Không, là cậu Phong bên cạnh của tôi đây muốn ra cái giá hai mươi hai nghìn tỷ này.” Lâm Vạn Quân đứng dậy giải thích, đồng thời cũng đưa tay ra chỉ về phía của Cao Phong.

Cao Phong hơi sững sờ, có chút nghi ngờ mà nâng mắt nhìn về phía Lâm Vạn Quân.


Lâm Vạn Quân bắt gặp được ánh mắt nghi ngờ của anh thì cũng nhanh chóng cất giọng khẽ khẽ mà nói: “Cậu chủ Phong, thứ mà cậu muốn có được, thân già này sẽ cố gắng hết sức để tranh thủ được cho cậu!” “Còn về việc liên quan đến khoản tiền này, cứ coi như là tôi bỏ đi cái mặt già này thì cũng sẽ quay về hỏi để lấy ra từ trong dòng tộc, cậu không cần phải lo lắng. “Ba năm qua nhà họ Kim vẫn đều luôn rất xem thường cậu, lần này tôi sẽ để cho bọn họ chống mắt lên mà nhìn cho thật kỹ một chút, không phải là ai bọn họ cũng có thể chọc vào được.” Những lời này của Lâm Vạn Quân cũng coi như là đang thổ lộ cõi lòng của chính mình ra.

Cao Phong chậm rãi gật đầu, anh đã hiểu rõ được tấm lòng của Lâm Vạn Quân, cho nên lúc này cũng không nói thêm điều gì nữa. “Cậu Phong có chắc chắn rằng mình sẽ bỏ ra cái giá hai mươi hai nghìn tỷ để mua tầng thứ chín trên căn Biệt thự chín tầng này hay không?” Nụ cười trên mặt của Lý Khải Kiệt không hề thay đổi, niềm nở hỏi lại. “Không sai, hai mươi hai nghìn tỷ, tôi mua. Cao Phong lại đưa mắt liếc nhìn về phía của Lâm Vạn Quân một cái nữa, sau đó mới chậm rãi gật đầu. “Xuy

Chỉ trong nháy mắt, bên trong hội trường bùng nổ lên một trận những tiếng hít hà và tặc lưỡi của tất cả những người đang có mặt ở nơi này.

Nhà giàu ở trên đất Hà Nội ít nhiều gì thì cũng vẫn còn kiềm chế được một chút, nhưng mà nhà giàu ở các vùng khác đều không nhịn được mà cảm thán “Thật sự lại có kẻ ngu đến như vậy hay sao? Người ngu nhiều tiền thì cũng không đến mức như thế này được mà đúng chứ?” “Tuy nói rằng là có thể lấy ra được thẻ đen tôn quý nhất, nhưng mà dùng hai mươi hai nghìn tỷ chỉ để mua một căn Biệt thự, vậy đây không phải là người ngu thì là cái gì?” “Nhìn tuổi tác của cậu ta cũng không lớn, có lẽ là dùng tiền của nhà để mua rồi, tùy tiện tiêu xài phung phí đến như vậy, không biết khi về đến nhà có bị đánh chết hay không nữa. “Suỵt, nhỏ tiếng một chút đi, có thể lấy ra được nhiều tiền đến như vậy thì cũng có thể nói rõ được rằng là địa vị của người này không thấp, ít nhất thì những người như chúng ta không thể nào mà so sánh được. Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha!!!

Bên trong hội trường của buổi đấu giá vang lên rất nhiều sự tranh chấp cùng với tiếng nói ồn ào của những người đến đấu giá, đồng thời cũng là những tiếng bàn luận, chỉ chỉ chỏ chỏ Cao Phong và hành động của anh.

Lý Khải Kiệt một lần nữa hướng mắt về phía Cao

Phong để mà xác nhận, nói: “Cậu Phong, cậu đã chắc chắn rằng mình sẽ dùng hai mươi hai nghìn tỷ để mua lại tầng thứ chín trên căn Biệt thự chín tầng này rồi có đúng hay không? Nếu như quả thực là như vậy, vậy thì mời cậu Phong đây lấy thẻ Ngân hàng ra để tiến hành giao dịch.

Sau khi Cao Phong nghe xong thì có suy nghĩ một chút, cuối cùng anh vẫn lấy chiếc thẻ đen tôn quý nhất ra.

Nhưng mà, ngay cả chính bản thân Cao Phong cũng không xác định được là bên trong chiếc thẻ Ngân hàng này có hai mươi hai nghìn tỷ hay là không.

Thấy Cao Phong lấy thẻ đen ra, rất nhiều người ngồi ở xung quanh lại một lần nữa đưa những cặp mắt bất ngờ tới.


Bọn họ quả thực là rất muốn nhìn thử xem một chút, xem xem đến cuối cùng, có thật là Cao Phong vẫn còn có thể lấy ra được hai mươi hai nghìn tỷ nữa hay là không.

Trước đó anh đã chi ra một khoản sáu nghìn tỷ rồi, nếu như mà bây giờ anh vẫn còn có thể lấy ra thêm được hai mươi hai nghìn tỷ nữa, vậy thì sợ rằng rằng là cũng không có mấy người có thể làm được điều này.

Nhưng mà, sau khi thấy được Cao Phong đã thực sự lấy thẻ đen ra rồi thì Lý Khải Kiệt kia lại không cho người tới nhận lấy chiếc thẻ. “Chúc mừng cậu Phong, tầng thứ chín cao quý nhất của căn Biệt thự chín tầng này đã thuộc về cậu Phong đây rồi!”

Lý Khải Kiệt tươi cười lên tiếng, sau khi nói xong thì còn là người đầu tiên, xung phong vỗ tay hai cái, tỏ ý chúc mừng.

Ngay đúng lúc này, có hai người đẹp chân dài mặc áo dài bước ra, trên tay của mỗi người đều đang nâng một chiếc khay được bọc bằng vải nhung màu đỏ, chầm chậm đi về phía của Cao Phong.

Trên một chiếc khay bọc nhung đó là một chuỗi những chiếc chìa khóa được tạo hình một cách độc đáo và mới mé.

Trên mặt của chiếc khay còn lại thì chính là một vài loại giấy tờ nhà. “Làm phiền hai người đẹp này đưa những món đồ ở trên khay đến cho cậu Phong ở bên kia nhé, đợi một lát nữa tôi sẽ đích thân giải quyết chuyện này thay cho cậu Phong.” Lý Khải Kiệt nâng cánh tay lên, sau đó hơi nghiêng người chỉ về phía của Cao Phong.

Trên khuôn mặt của hai người đẹp mặc áo dài kia cùng mang theo nở nụ cười xinh đẹp mà bước tới, cất giọng nói nhẹ nhàng, lời lẽ uyển chuyển nói chuyện cùng với Cao Phong, sau đó giao hai khay đồ lại cho Cao Phong. “Cái này... Tôi vẫn còn chưa đưa tiền... Lúc này, Cao Phong cũng cảm thấy có chút nghi ngờ.

Lý Khải Kiệt cởi mở cười một tiếng, sau đó mới nói: “Cậu Phong, không cần phải trả tiền! Trước đó tôi cũng đã nói qua rồi, chỉ cần có thể đấu giá được căn Biệt thự này, thì sẽ có thêm một món quà lớn thần bí được tặng kèm!” “Phần quà lớn này, chính là quà tặng tới từ Tập đoàn Hà Đô của chúng tôi! Hay cũng chính là nói, chúng tôi sẽ tặng miễn phí tầng thứ chín của căn Biệt thự chín tầng này cho câu Phong!


Sau khi Lý Khải Kiệt nói xong những lời này, chỉ trong nháy mắt, toàn bộ hội trưởng buổi đấu giả rơi vào yên lặng giống như người đã chết hết rồi vậy.

Dù cho là vào khoảnh khắc trước đó, khi Cao Phong hộ lên cái giá trên trời, dùng sáu nghìn tỷ để mua lại chuỗi dây chuyền kim cương Trái tim của Biển xanh kia thì cũng chưa từng có được sự yên tĩnh đến như thế này. Ngay cả là Cao Phong và Lâm Vạn Quân cũng có chút kinh ngạc, Tập đoàn Hà Đô này vậy mà lại sẽ phóng khoảng đến mức như vậy hay sao?

Tuy rằng là đối với bọn họ mà nói thì trên thực tế, việc xây dựng một căn Biệt thự cũng không đáng bao nhiêu tiền, nhưng mà mảnh đất ở bên dưới căn Biệt thự được xây lên kia lại rất đáng tiền!

Cứ như vậy mà đem đi tặng không, hình như không được thực tế lắm thì phải? “Kiến trúc mở rộng của Khu dân cư cao cấp Bồng Thiên này cũng chính là do Chủ tịch của Tập đoàn Hà Đô của chúng tôi tự mình thiết kế, là công trình mà Chủ tịch đã dốc hết tâm huyết để làm ra. “Trước nay nó vẫn luôn chưa từng được mở bán rộng rãi đó cũng là bởi vì Chủ tịch muốn để lại công trình này cho những người thật sự tinh mắt, thật sự thích thiết kế của nơi này có được nó. “Mà việc cậu Phong đây bằng lòng bỏ ra cái giá hai mươi hai nghìn tỷ để mua lại tầng thứ chín của căn Biệt thự chín tầng này cũng đã nói rõ được rằng là cậu Phong đây thật sự thích thiết kế độc đáo của nó, đồng thời, cậu Phong cũng chính là người mà chúng tôi vẫn luôn muốn tìm, là cái người thật sự tinh mắt theo như lời của Chủ tịch nói kia.” “Mà điều quan trọng hơn đó chính là, Tập đoàn Hà Đô của chúng tôi cũng rất sẵn lòng khi có thể quen biết thêm được với một người bạn như là cậu Phong đây.” Lý Khải Kiệt tươi cười, lên tiếng giải thích.

Sau khi nghe được lời giải thích này, trên mặt của Cao Phong cũng mang theo một nụ cười nhạt, sợ rằng mục đích mà Lý Khải Kiệt nói hết cả nửa ngày như vậy, cũng chỉ bởi vì một câu nói cuối cùng này thôi nhỉ? Có lẽ đây mới là điểm chính trong chuyện này.

Người có thể tiện tay lấy ra hơn hai mươi hai nghìn tỷ vốn lưu động, vậy thì thân phận và sức mạnh tài chính của người đó chắc chắn là cũng rất kinh khủng.

Dùng một căn Biệt thự hai mươi nghìn tỷ để đổi lấy một người bạn như vậy, không thể nói là đã kiếm được món lời gì, nhưng mà Tập đoàn Hà Đô chắc chắn cũng không thua thiệt. “Nếu như đã như vậy thì phải cảm ơn ông Khải Kiệt đây và Tập đoàn Hà Đỗ rồi.” Cao Phong khẽ gật đầu đáp lời, rất hiển nhiên là anh không có ý định từ chối.

Nếu như bọn họ đã dám đưa, vậy thì Cao Phong cũng dám nhận.

Hơn nữa, trong lòng của Cao Phong lúc này vẫn còn có một kế hoạch khác nữa.

Nhưng mà trên hội trường của buổi đấu giả lúc này, có rất nhiều người đang rơi vào trạng thái hối hận đến nỗi khóc mà không ra nước mắt. Đặc biệt là những người trước đó đã cười nhạo Cao

Phong, nói anh là một người ngu nhiều tiền, nhưng đến thời điểm này, đám người đó lại đang không ngừng đỏ mặt tới tận mang tai, không thể thốt lên được một lời nào, bên trong nội tâm bị vô số sự hối tiếc lấp đầy.

Sớm biết được kết quả sẽ thành ra như vậy thì cho dù là hai hai mươi nghìn tỷ, chính mình cũng sẽ dám tự tin mà hồ giá!


Ai biết Lý Khải Kiệt sẽ mang đến cho mọi người một “Niềm vui” lớn đến như thế đâu chứ!

Nhưng nói cho cùng thì bọn họ cũng không có bất kỳ biện pháp nào nữa, cơ hội đều chỉ đến với những người có chuẩn bị, cho nên nếu như bọn họ có hối hận thì cũng vô ích.

Vì vậy, đám người chỉ có thể dùng ánh mắt vô cùng hâm mộ mà nhìn Cao Phong, không tốn một cắc tiền nào mà đã có thể giành được tầng thứ chín trong căn Biệt thự chín tầng được xếp vào hàng số một, tôn quý nhất, có giá thị trường cao nhất ở Hà Nội. Sau khi món đồ đấu giá áp chót này được bán xong thì nội dung của buổi đấu giả cũng đã đi đến hồi cuối cùng.

Lý Khải Kiệt mời Cao Phong về phía sau sân khấu nói chuyện, thuận tiện sang tên nhà và xử lý các loại giấy tờ có liên quan đến căn Biệt thự cho anh.

Lâm Vạn Quân thì ở lại bên ngoài, lẳng lặng mà ngồi chờ Cao Phong.

Cao Phong nói chuyện cùng với Lý Khải Kiệt ước chừng xấp xỉ khoảng một giờ đồng hồ, sau đó mới đi ra khỏi hội trường của buổi đấu giá, lúc này, Lý Khải Kiệt tự mình đứng lên đi tiễn anh.

Không có người nào biết được hai người Cao Phong và Lý Khải Kiệt đã cùng nói chuyện gì ở bên trong phòng, nhưng mà nhìn từ nụ cười mỉm ở trên khuôn mặt của cả hai người bọn họ kia cũng đã có thể đoán được, nhất định là hai người Cao Phong đã trò chuyện với nhau tương đối vui vẻ và thuận lợi. “Cậu Phong, bây giờ chúng ta chào tạm biệt nhau tại đây, nếu như có chuyện gì thì cậu có thể liên lạc với tôi bất cứ lúc nào.” “Về mặt cơ bản, ở trên mỗi một thành phố lớn, chúng tôi đều sẽ đặt một chi nhánh Công ty chuyên môn” Lý Khải

Kiệt vẫn giữ nguyên nét mặt tươi cười, chào hỏi Cao Phong. Cao Phong cười khẽ rồi gật đầu coi như đáp lại, sau đó tạm biệt Lý Khải Kiệt, rời khỏi Khu dân cư cao cấp Bồng

Thiên cùng với Lâm Vạn Quân.

Đến lúc đứng ở bên dưới chân của Khu dân cư cao cấp Bồng Thiên rồi, Cao Phong lại chậm rãi ngẩng đầu lên, phóng ảnh mặt lướt qua từng tăng từng tăng của căn Biệt thự, lao thẳng đến tầng thứ chín ở trên phía cao nhất kia.

Nơi dừng chân của bậc Đế vương, nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt “Chủ Quân, buổi tối ngày hôm nay cháu sẽ dọn vào ở trên tầng thứ chín trong căn Biệt thự chín tầng này Cao Phong bằng nhiên mở miệng nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận