Rể Quý Rể Hiền

"Tôi không quan tâm anh ta nghĩ thế thế nào? Nếu anh ta thông minh, đừng có động đến Kim Tuyết Mai." Kiều Thu Vân bĩu môi trả lời.

Về việc Cao Phong thấy bà ta như thế nào, bà ta cũng không thèm để ý, có thể thiết lập mối quan hệ với nhà họ Lục, Kim Thu Vân cần gì phải bận tâm đến suy nghĩ của người khác? "Chuyện này không phải do chúng ta định đoạt, tình cảm của Tiểu Mai cùng Cao Phong hiện tại đang rất tốt." Kim ngọc Hải khẽ thở dài một tiếng. "Hừ! Cao Phong cứ ở lì trong nhà chúng ta không đi, tôi liền nghĩ ra mọi cách tra tấn, tra tấn đến khi cậu ta không chịu được mà rời đi!" Kiều Thu Vân hừ lạnh một tiếng. "Cao Phong, Cao Phong đâu, mau cùng tôi đến công ty! Hôm nay có một vị khách mới đến."

Kim Tuyết Mai vội vã bước từ trong phòng ra, vừa đi vừa trang điểm. "Đứng lại cho mẹ!" kiều Thu Vân nhìn thấy Kim Tuyết Mai, liền không chịu được nghiến răng bực dọc. "Có chuyện gì vậy mẹ?" Kim Tuyết Mai trang điểm, sau đó cất gương trang điểm vào túi. "Con nói con còn không ngốc, nếu con đáp ứng nhà họ Cao, bây giờ có phải làm việc mệt mỏi như vậy không?" "Cho dù có ngủ đến trưa thì vẫn có tiền tiêu! Giặt quần áo, nấu cơm, bưng trà rót nước đều có người giúp việc làm! Con chỉ cần nói một câu, đều có thể khiến cho công ty nhà họ Kim thăng tiến rất nhanh, con rốt cuộc vẫn không hiểu hay sao?" "Mẹ, đó không phải cuộc sống con mong muốn, cứ như hiện tại không phải rất tốt sao!"

Giọng nói Kim Tuyết Vũ tỏ ra lạnh nhạt khi trả lời, sau đó cô lại nói: "Cao Phong, anh nhanh lên, công ty vừa mất đi mười hai đối tượng hợp tác, giờ phải đi kêu gọi sự hợp tác của các công ty khác." "Cậu ta không được đi!" Kiều Thu Vân quát lớn: "từ hôm nay trở đi, việc trong nhà từ giặt quần áo đến nấu cơm, toàn bộ đều do cậu ta làm!" "Mẹ, mẹ đừng quá đáng!" Ánh mắt Kim Tuyết Mai trở lên sửng sốt. "Tuyết Mai, con đi đi, có chuyện gì khó giải quyết, nhớ rõ, cứ gọi điện cho mẹ."

Cao Phong từ phòng bếp thò đầu ra, nhìn Kim Tuyết Mai cười một cách thản nhiên, sau đó đi tới, đem một phần bữa sáng đã chuẩn bị cho cô.

Kim Tuyết Vũ nhìn đồng hồ, giậm chân, trừng mắt với Kiều Thu Vân, cầm lấy bữa sáng ăn mau mải. Cao Phong thấy Kim Tuyết Mai đang ăn, liền chuẩn bị quay lại nhà bếp. "Đứng lại!" Kiều Thu Vân nhíu mày nói: " Đưa chìa khóa biệt thự cho tôi, hai ngày nữa tôi sẽ chuyển đi." "Chìa khóa của biệt thự không ở chỗ con, con chuẩn bị đổi..." "Quên đi quên đi, đến lúc đó rồi nói sau!" Không đợi Cao Phong nói xong, Kiều Thu Vân liền đóng sầm cửa đi vào phòng.

Cao Phong vừa định nói với Kiều Thu Vân rằng anh đã đổi phòng, nhưng Kiều Thu Vân vốn dĩ là không cho anh cơ hội này.


Sau khi đã có bữa sáng, Kiều Thu Vân đi ra lấy hai phần mang về trong phòng. Giống như việc ngồi ăn cơm cùng Cao Phong cũng khiến cho bà ta cảm thấy chán ghét. "Anh vợ, mẹ em trời sinh tính cách đã như vậy, anh đừng chấp nhặt với bà ấy" Kim Vũ Kiêu thở dài khẽ nói.

Cao Phong gật đầu, nhìn thoáng qua khuôn mặt của Kim Vũ Kiêu, dù có dùng kem che khuyết điểm vẫn không dấu được quầng thâm dưới mắt, xem ra tối hôm qua cô ấy không ngủ "Em nói cho anh nghe, thích một người chính là nguyện ý vì người ấy phấn đấu, quên đi bản thân mình." Kim Vũ Mạn lắc đầu cười khổ, sau đó lẳng lặng đi dùng bữa sáng.

Cao Phong suy nghĩ một chút, sau đó đi theo nói: " Vũ Kiêu, em biết không? Khi tình cảm đó ngay từ ban đầu đã là sai trái, không được dài lâu, thì ngay từ ban đầu hãy buông tay"

Kim Vũ Kiêu nghe vậy liền kinh ngạc, cô cảm thấy lời nói của Cao Phong như đang ám chỉ nói cô. "Anh rể, bất luận kết quả có như thế nào, em đều muốn khuyên anh một chút! ít nhất, em cũng từng trải qua quá trình này"Kim Vũ Kiêu trầm mặc, sau đó thật lòng nói.

Cao Phong khẽ gật đầu, trong lòng nghĩ, cứ để cô ấy khuyên đi.

Rất nhanh Kim Tuyết Mai đã ăn song bữa sáng, liền rời khỏi nhà.

Mà Kiều Thu Vân sau khi ăn xong liền sai Cao Phong đi rửa bát đũa, không để cho anh có thời gian nghỉ ngơi. Chính bà ta đã nói, muốn dùng phương thức này để tra tấn Cao Phong, khiến anh ấy không chịu được mà rời đi. Nhưng mà, những hành động hiện giờ của bà ta trong mắt Cao Phong lại thật đáng buồn.


Cao Phong làm xong hết mọi chuyện, nhìn đồng hồ, chuẩn bị lấy xe đến quán cà phê Tam Đảo.

Vấn đề với Kim Vũ Kiên đã đến lúc phải kết thúc. Có một số việc, cho dù có tốt đẹp đến đâu cũng chỉ là tốn công vô ích.

Bất động sản Phong Mai. "Ông Lâm, nhà họ Cao làm như vậy, không phải là đưa cậu chủ Phong vào lửa sao? "Trước mặt cậu chủ Phong, cho một người đàn ông khác thay cậu chủ Phong tặng quà cho người phụ nữ của cậu ấy? Cái quái gì vậy?" "Món quà này, tốt hơn hết vẫn là không tặng!" Cao Kim Thành trong mắt mang theo tia phẫn nội, đột nhiên nắm tay đấm lên trên mặt bàn.

Lâm Vạn Quân ánh mắt nheo lại, không nói gì.

Những chuyện này, ông ta đều có thể suy đoán được, nhà họ Cao đang tính toán điều gì, ông ta cũng đoán ra được ít nhiều. "Người nhà họ Kim tất cả đều là lũ ngốc quà của nhà họ Cao đưa cho cô Kim Tuyết Vũ, mà cậu chủ Phong cũng họ Cao, bọn họ không nghĩ ra gì chứ?" Cao Kim Thành không cam lòng nói. "Kim Thành, cậu đừng suy nghĩ nhiều! Trong mắt nhà họ Kim, cậu chủ Phong cũng không khác gì một kẻ vô tích sự, ba năm nay trong đầu bọn họ điều này đã cắm sâu vào tâm trí họ rồi! làm sao có thể nghĩ nhà họ Cao lớn mạnh có liên quan gì đến cậu chủ Phong?" "Còn có, thế giới này rộng lớn như vậy, cũng không chỉ có mỗi nhà họ Cao, cậu nghĩ vậy, chính là bộ não của cậu chưa đủ thông minh." Lâm Vạn Quân thản nhiên trả lời.

Cao Kim Thành nghe thấy vậy mặt đỏ lên, nhưng biết những lời Lâm Vạn Quân nói là thật lòng. "Như vậy, bọn họ sao có thể tùy ý làm như vậy? làm cho cậu chủ Phong đội nón xanh (Cắm sừng!), ở nhà họ Kim chắc chắn sẽ bị chế nhạo?" cao Kim Thành nghiến răng nói.


Lâm Vạn Quân chậm rãi lắc đầu, đứng dậy đi đến cạnh cửa sổ sát đất nói: "Tạm thời phải nhẫn nhịn, chỉ để đợi thời cơ tốt nhất để trở mình." "Chuyện cũng không phải là chuyện cổ tích, không nếm một chút khó khăn gian khổ thì khó có được hạnh phúc" "Nếu có ý chí nhất định thành công, nằm gai nếm mật!" "Cậu chủ Phong hiện giờ đang nằm gai nếm mật, tạm thời ẩn nhẫn để tăng thêm lực lượng, việc chúng ta có thể làm, chính là không phải vì sự xúc động nhất thời mà phá hủy đi kế hoạch của cậu ấy.

Cao Kim Thành nghe vậy hai mắt liền trợn to, khoảng gần hai phút sau mới hiểu được ý tứ trong lời nói của Lâm

Vạn Quân, gật đầu đáp ứng.

Vào lúc 7 giờ 30 phút, tại quán cà phê Tam Đảo. Kim Vũ Kiên ngồi dựa vào cửa sổ, trong tay cầm một tách cà phê, nội tâm vô cùng hỗn loạn.

Cốc cà phê trong tay đã sớm nguội, người bán hàng cũng đã thay cô ấy đổi mấy cốc, nhưng người cô đợi, vẫn chưa đến.

Kể từ khi vào đây ngồi đã vài giờ đồng hồ trôi qua. Kim Vũ Kiên nhìn dòng người qua lại trên đường, lòng bỗng trở lên ảm đạm.

Trái tim Kim Vũ Kiên cũng lặng đi vài phần.

Mộc Phong, cuối cùng vẫn là không tới.


Ngay cả trước cô ấy đi muốn gặp anh lần cuối, Mộc Phong cũng không đồng ý tới gặp cô ấy. "Ha ha..." Kim Vũ Kiên lắc đầu cười khẽ, khóe miệng nổi lên nỗi chua xót khó có thể hình dung.

Sau khi đặt cốc cà phê xuống bàn, Kim Vũ Kiên thong thả mở túi xách lấy ra vé máy bay.

Đứng dậy, chuẩn bị rời khỏi quán cà phê.

Trong đầu hiện lên câu nói của Cao Phong, nếu như biết đoạn tình cảm đó ngay từ đầu đã là sai trái, vậy hãy buông tay. "Có lẽ, đã tới lúc buông tay rồi."

Kim Vũ Kiên sờ vào mũi, thở dài một tiếng rồi cúi đầu đi về phía trước. Hốc mắt nóng bừng, nước mắt không kìm được mà rơi xuống.

Kim Vũ Kiên vội vàng cúi đầu để không ai nhìn thấy, nhanh chóng bước ra bên ngoài.

Bỗng nhiên, khi Kim Vũ Kiên cúi đầu bước thật nhanh, liền đập vào lồng ngực một người. 'Thực sự xin lỗi, tôi không để ý" Kim Vũ Kiên không kịp giải thích, người đó đã bước sang một bên. "Còn chưa đợi được người cô muốn đợi mà đã định đi sao?" Một giọng nói mang theo ý trêu đùa vang lên.

Kim Vũ Kiên nghe thấy giọng nói quen thuộc, đột nhiên mắt mở lớn, chậm rãi ngẩng đầu lên,nhìn người đối diện đang nói với bản thân


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận