Rể Quý Rể Hiền

"Ồ! Đây không phải anh hai sao? Anh hai gần đây sống tốt thật!"

Nhìn thấy Kim Tuyết Vũ xuống xe, Kim Phúc Khang bước tới trước mồm miệng liền thoắng. "Tuyết Vũ cũng đẹp hơn rất nhiều, làn da mềm mịn, hehe..."

Khi Kim Phúc Khang nói, ông ta quay đầu lại nhìn Kiều

Thu Vân. "Chị dâu dạo này da dẻ cũng đẹp lên rất nhiều. Nhìn dáng người và nước da thế này chắc hẳn anh hai buổi tối tăng ca không ít, hehe...

Kim Phúc Khang nói vài lời nhận xét về ba người trong gia đình Kim Tuyết Vũ. “Kim Phúc Khang, có phải cậu lại uống say rồi không, nói nhảm nhí gì vậy?” Kiều Thu Vân trừng mắt với Kim Phúc Khang, hét lên.

Vừa nói, bà ta vừa siết chặt chiếc áo choàng, quần chặt người hơn. “Khụ khụ, không uống, chỉ đùa thôi, chị dâu gần đây dáng người thực sự đẹp hơn rất nhiều, trông như phụ nữ ba mươi.” Kim Phúc Khang nhìn chằm chằm vào Kiều Thu

Vân.

Kiều Thu Vân không nói nên lời, Kim Phúc Khang này không phải là thư gì tốt, bà ta sớm đã biết rồi. “Em ba, hôm nay là tiệc mừng thọ của mẹ, sao cậu có thể ăn mặc như thế này?” Kim Ngọc Hải không khỏi hơi nhíu mày khi nhìn thấy cách ăn mặc của Kim Phúc Khang. “Sao, em thấy mặc như vậy rất tốt mà!” Kim Phúc Khang thu lại ánh mắt nhìn Kiều Thu Vân, cong môi đáp.

Kim Ngọc Hải có chút tức giận khi nghe những lời này, tính cách của ông khá yếu đuối và cổ hủ. "Có gì tốt? Cậu nhìn cái áo sơ mi hoa hòe hoa sói của cậu có ra thể thống gì không?" Kim Ngọc Hải chỉ vào quần áo của Kim Phúc Khang.

HỒ, bác hai, bác nói vậy khiến cháu không vui đấy, không ra thể thống gì là nào?" "Dù sao cha cháu cũng đang mặc một chiếc áo sơ mi Armani, sao, lẽ nào phải mặc một chiếc áo mua ở vỉa hè đến mừng thọ bà như Cao Phong năm ngoái thì mới ra thể thống?"

Không đợi Kim Phúc Khang lên tiếng, Kim Ngọc Dung trong bộ lễ phục đã từ trong sân bước đến, lời nói đầy vẻ chế nhạo.

Kim Ngọc Hải lắc đầu, cúi đầu không nói nữa. "Cái này, Ngọc Hải, lần này thực sự là cậu không đúng rồi." "Mặc dù bây giờ cậu đang lái một chiếc Bentley, nhưng cậu cũng không thể vì thế mà xem thường Phúc Khang được? Nó dù sao cũng là em trai của chúng ta." Kim Nhạc Sơn cũng bước tới nghiêm nghị nói.

Nhìn thấy Kim Nhạc Sơn đi tới, Kim Ngọc Hải hơi cúi đầu, gọi một tiếng anh trai. “Bác cả, Bentley thôi mà, ai lái mà chẳng vậy” Kim Ngọc Dung cong môi. “Mày lái một chiếc qua đây? Chúng tao còn có thể sống trong biệt thự trung tâm của Đế Cảnh Đông Phương, mày cũng đến ở đi!” Kiều Thu Vân nghe vậy không vui, lập tức chỉ vào Kim Ngọc Dung và hét lên. "Dì Thu Vân, cháu chỉ tùy tiện nói một câu mà dì đã kích động rồi, có phải đã chọc vào chỗ đau của dì không?" “Hay là, chiếc xe này và cả biệt thự kia, không phải là các người thuê để lên mặt đấy chứ?” Kim Ngọc Dung không có vẻ gì là tức giận, nói với giọng điệu vui đùa.

Đối với bữa tiệc sinh nhật của bà cụ Kim, gia đình Kim Ngọc Dung và gia đình Kim Nhạc Sơn đã cùng nhau vạch ra một kế hoạch chi tiết, đầy tự tin.

Lần này Kiều Thu Vân để cho họ đắc ý, rồi sẽ đến lúc họ muốn cười cũng cười không nổi. "Hừ! Biệt thự đó là nhà chúng tôi bỏ tiền ra mua." Kiều

Thu Vân hừ lạnh. "Biệt thự trị giá hơn một tỷ, mua đứt luôn! Dì Thu Vân, cháu tin dì, tôi tuyệt đối tin dì!" Kim Ngọc Dung trong mắt đầy vẻ khinh thường.

Mọi người đang nói chuyện thì đột nhiên có tiếng động cơ xe gầm rú.

Tiếng động cơ của xe nghe giống như tiếng hổ gầm. Nếu là một chiếc xe bình thường, e rằng tốc độ động cơ này có chút khó mà chịu nổi!

Mọi người nhìn lại thì thấy một chiếc xe Bentley màu trắng tinh, đang phóng cực nhanh về phía bên này. “Mẹ ơi, lại là Bentley?” Con cháu nhà họ Kim không khỏi cảm thán.

Logo chữ B có cánh của Bentley trông vô cùng nổi bật.

Cùng với màu trắng như tuyết, nó ngay lập tức thu hút sự chú ý của nhiều người. Chiếc Bentley màu trắng tốc độ rất nhanh, đi tới cổng liền đột nhiên dừng lại.

Không đợi mọi người kinh ngạc, cửa xe liền mở ra, một chân giẫm lên để giày da cá sấu bước ra khỏi cửa xe trước.

Giây tiếp theo, một người đàn ông trẻ tuổi đeo kính rầm và bộ đồ cắt tay bước ra. Người thanh niên thảo kính râm xuống, lộ ra khuôn mặt ngỗ ngược.

Người thanh niên này hóa ra là Kim Hồng Vũ! Nhìn thấy khuôn mặt của Kim Hồng Vũ, mọi người đều sửng sốt.

Mới hai ngày không gặp, Kim Hồng Vũ đã lái một chiếc Bentley?

Còn cố tình chọn một chiếc Bentley màu trắng tương phản với chiếc Bentley của nhà Kim Ngọc Hải? "Ba! Chú hai, chú ba!" Kim Hồng Vũ hơi cong miệng chào một vài người. "Ồ, Hồng Vũ có tiền đồ đấy! Còn lái được cả Bentley?" Kim Phúc Khang quan sát xung quanh chiếc Bentley.

Các thành viên khác của nhà họ Kim cũng rất thích thú và nhìn với vẻ kinh ngạc.

Dù sao thì họ cũng đã nhìn thấy xe của Kim Ngọc Hải nhiều lần nên không thấy có gì lạ. Tuy nhiên, mọi người đều không hỏi Kim Hồng Vũ chiếc xe đó là mua hay thuê, vấn đề này quá nhạy cảm, họ không dám hỏi Kim Hồng Vũ.

Nhưng nếu hỏi Kim Ngọc Hải câu hỏi này, thì họ sẽ trả lời không có bất kỳ sự đắn đo nào. "Không phải chỉ là chiếc Bentley sao? Phiên bản của nhà chúng tôi là mẫu tùy chỉnh mở rộng của Mulsanne." Kiều Thu Vân có chút không vui khi nhìn thấy điều này. "Này, dì Thu Vân, dì nói vậy khiến cháu không vui đấy!" Kim Hồng Vũ luôn chú ý đến nhất cử nhất động của gia đình Kim Ngọc Hải, vì vậy cho dù Kiều Thu Vân nói nhỏ, anh cũng lập tức nghe thấy. "Xe thực tế không khác nhau là mấy, đều là dòng Bentley, dù đắt đến mấy tỷ nhưng xe không thể hiện được địa vị của người lái, nhưng nếu có một biển số đẹp thì đã đủ để chứng minh địa vị rồi!"

Sau khi nói xong, Kim Hồng Vũ cố tình nhích người ra, để lộ biển số của chiếc Bentley màu trắng phía sau.

Mọi người lập tức vô thức quay đầu nhìn chiếc xe Bentley màu trắng. "A - 14666, đuôi là ba số 6. Biển số xe này cũng thật kinh người." "Tuyệt thật, nếu như đen cái biển số xe này đi đấu giá, e rằng ít cũng có giá hai trăm triệu!" "Hai trăm triệu có thể đấu giá nổi sao? Biển số này là cho những người có địa vị cao quý, người ta cũng không thiếu tiền. "Đúng vậy! Hồng Vũ thật tuyệt vời. Chỉ với biển số xe này là có thể mua được một chiếc xe hơi sang trọng!"

Ngay lập tức, vô số thành viên trong nhà họ Kim đều phải nịnh nọt Kim Hồng Vũ.

Kim Hồng Vũ nghe xong rất vui, nhưng anh vẫn xua tay giả vờ nói: "Không có gì đâu, không có gì đâu, chuyện nhỏ thôi."

Sau khi đọc biển số xe của Kim Hồng Vũ, mọi người quay lại nhìn biển số xe Bentley của Kim Ngọc Hải.

Biển số xe bình thường hơn, dù sao đó cũng chỉ là một dãy số do Lưu Vạn Quản tùy ý chọn, ông ta cũng không để ý đến nó.

Nhiều người thầm cong môi, lắc đầu không nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui