Rể Quý Rể Hiền

Điều này khiến Kim Hồng Vũ thấy rất u sầu, sự hận thù đối với Cao Phong ngày càng tăng lên.

Có điều anh ta cũng không vội, đây chỉ là bắt đầu thôi, còn chưa lên món khai vị.

Hôm nay là tiệc mừng bà cụ Kim, nhất định phải khiến cả nhà Cao Phong mất mặt “Tuyết Mai, chúng ta vào trong đi, hôm nay tôi chuẩn bị cho cô và Cao Phong một món quà lớn.” Kim Ngọc Dung cười khẩy, đi vào trong sân.

Con cháu nhà họ Kim, còn có đám người Kiều Thu Vân, Kim Ngọc Hải cũng vào trong sân.

Kim Tuyết Mai và Cao Phong nhìn nhau, cười bất lực. “Đi thôi! Xem xem Kim Ngọc Dung chuẩn bị quà gì cho chúng ta. Đúng lúc, anh cũng chuẩn bị cho bọn họ một món quà lớn, xem xem quà của ai to hơn”.

Cao Phong cười với vẻ trêu đùa, nắm lấy tay Kim Tuyết

Mai.

Mọi người vào trong sân, tất cả đều chào bà cụ Kim, hôm nay bà ấy là người được chúc thọ.

Không thể thiếu phép xã giao này được.

Nhiều người nhà họ Kim nhìn thấy Kim Tuyết Mai và Cao Phong nắm tay nhau bước vào trong, ai cũng rất ngạc nhiên.

Tình cảm giữa hai người bây giờ lại trở nên tốt đẹp như vậy sao?


Lúc đầu trong yến tiệc của nhà họ Kim, nhà họ Cao ở Đà Nẵng mang sính lễ đến, bọn họ đều tận mắt nhìn thấy.

Có rất nhiều người nghĩ rằng, lúc đó chắc Kim Tuyết Mai cố ý từ chối, nhưng trên thực tế thì lén đi liên lạc với nhà họ Cao.

Dù sao thì nhà họ Cao ở Đà Nẵng thực sự rất cao quý, e rằng chẳng có người con gái nào lại từ chối cơ hội bước vào gia đình quyền thế trở thành bà chủ.

Tuy nhiên hành động của Kim Tuyết Mai lại tát vào mặt tất cả bọn họ.

Kim Tuyết Mai không những không từ bỏ Cao Phong để vào nhà họ Cao, mà tình cảm giữa hai người lại càng sâu đậm hơn!

Lẽ nào trong mắt Kim Tuyết Mai tên phế vật Cao Phong này lại quan trọng hơn nhà họ Cao ở Đà Nẵng? "Hu!"

Nhìn thấy Cao Phong và Kim Tuyết Mai tiến lại gần, nụ cười của bà cụ Kim liền vụt tắt, bất giác hừ lạnh lùng một tiếng.

Bây giờ ấn tượng của bà ấy về Cao Phong thực sự rất tệ.

Nếu không phải vì tên Cao Phong này thì hôm đó tại yến tiệc của gia đình, Kim Tuyết Mai sẽ kết lương duyên với cậu chủ nhà họ Cao ở Đà Nẵng rồi.

Nếu như nhà họ Kim có thể kết thân với nhân vật quyền thế như nhà họ Cao ở Đà Nẵng, đừng nói là căn biệt thự một tầng ở khu dân cư cao cấp Bồng Thiên, ngay cả căn biệt thự cao cấp chín tầng họ cũng có thể ở. Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất

Vậy thì bà cụ Kim cũng coi như hoàn thành được ý nguyện của ông cụ Kim, sau này xuống dưới suối vàng cũng có mặt mũi để đối diện với ông ấy.

Tuy nhiên tại Cao Phong mà tất cả tan thành mây khói “Tất cả con cháu nhà họ Cao, hãy chúc phúc cho nhân vật chính ngày hôm nay của chúng ta!” Một người trông như quản gia đứng bên cạnh bà cụ Kim hỗ to một câu.

Đây cũng không phải lần đầu tiên bà cụ Kim tổ chức tiệc mừng họ, mọi người cũng đã quen với quy trình này. Nhà họ Kim là một trong bốn gia tộc ở Hà Nội, rất có tiếng ở thành phố Hà Nội.

Trong ngày mừng thọ cho bà cụ Kim, chắc chắn sẽ có rất nhiều công ty tập đoàn ở thành phố Hà Nội, các thế lực lớn nhỏ đến chúc mừng.

Tuy nhiên những người đó đều sau chín giờ mới đến, để gia chủ có thời gian chuẩn bị.

Mà quãng thời gian này chính là lúc con cháu nhà họ

Kim chúc phúc cho bà cụ Kim trước. Quản gia vừa dứt lời, tất cả con cháu nhà họ Kim đều đi lên phía trước theo trình tự vai về.

Nhanh chóng đến lượt Cao Phong và Kim Tuyết Mai. “Bà nội, chúc bà phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn! Kim Tuyết Mai dẫn theo Cao Phong, cúi đầu chúc bà cụ Kim.

Vừa nói vừa đặt món quà lên bàn. “Ừ” Bà cụ Kim đáp một câu lạnh nhạt, vẫy nhẹ tay, trông có chút khó chịu. "Cao Phong, quà tặng bà của cậu đâu? Cậu lái con xe Rolls-Royce Phant trông như đại gia vậy, lẽ nào lại chỉ cuộn nắm đấm đến chúc mừng bà nội sao?” “Sao nào, cậu cuộn nắm đấm định đánh người à?” Kim Hồng Vũ nhếch mép cười rồi nói.


Ánh mắt của đám đông đều đổ dồn về phía Cao

Phong. “Cháu với Cao Phong là vợ chồng, đương nhiên là hai bọn chúng có cùng một tấm lòng rồi.” Kim Tuyết Mai nói một cách đúng mực.

Kim Ngọc Dung cười haha rồi nói: “Tôi thấy vô lý thật đấy, tôi là con gái của cha tôi, lẽ nào cha tặng quà cho bà nội thì tôi không cần tặng nữa sao?” “Ăn ngủ nghỉ ở nhà họ Kim ca năm, tiệc mừng thọ của bà nội mà cũng không muốn bỏ một cắc, đúng thật là còn hơn ăn cháo đá bát”.

Kim Ngọc Dung bĩu môi, giọng điệu nói vô cùng khó chịu. “Quà của tôi vẫn chưa đến.” Vẻ mặt Cao Phong không thay đổi, bình thản nói. “Ô, anh chuẩn bị quà lớn thế nào vậy hả? Còn phải vận chuyển đến đây sao?”, Kim Ngọc Dung cười khẩy.

Sự trêu đùa lộ rõ trên khuôn mặt Cao Phong, anh bình thản nói: “To hay nhỏ thì tôi không biết, nhưng chắc chắn cô không nhận nổi đầu”. “Cao Phong, anh!” Kim Ngọc Dung nghe thấy thế nghiến răng nghiến lợi định xông lên trên. “Tất cả đừng nói nữa, các cháu lui xuống đi!” Bà cụ Kim cau mày xua tay, không thèm nghe Cao Phong nói. Bà không cần quà mừng của Cao Phong.

Cao Phong cũng không nói nữa, lập tức đi sang một bên, Kim Tuyết Mai cũng đi theo anh.

Từng người đi lên tặng quà mừng cho bà cụ Kim.

Những món đồ này chỉ là tấm lòng, bà cụ Kim cũng không quá để ý đến.

Đám đông tặng quà mừng xong, ngồi theo vị trí mà Kim Phúc Khang sắp xếp sẵn, mọi người ngồi vào chỗ chờ đợi.

Vị trí sắp xếp ngày hôm nay rất khéo léo. Bà cụ Kim đương nhiên là ngồi chỗ đầu tiên trên cùng, cao hơn vị trí của tất cả mọi người.

Bên dưới bà cụ Kim đặt rất nhiều bàn, những chiếc bàn này đặt cạnh nhau tạo thành bốn khu nhỏ.

Ở góc sân, bốn khu xếp theo hướng đông tây nam bắc.

Ở giữa bàn ghế của bốn khu có một kẽ hở rất lớn, dường như là muốn phân rạch ròi quan hệ vậy.


Nhà Kim Nhạc Sơn ngồi ở phía Bắc, ngồi sát bàn của bà cụ Kim.

Nhà Kim Ngọc Hải được sắp xếp ngồi ở bàn phía Đông, còn Kim Phúc Khang và Kim Ngọc Dung ngồi ở khu vực phía Tây.

Khu phía Nam là vị trí của con cháu nhà họ Kim.

Sắp xếp như thế cũng rất bình thường, gia tộc lớn có quy tắc của gia tộc lớn, vào những lúc thế này lại càng khắt khe hơn.

Nhưng sự sắp xếp chỗ ngồi năm nay rõ ràng có sự phân loại.

Đặc biệt và vị trí của ba anh em nhà họ Kim, khoảng cách giữa các bên rất xa, như thể có một kẽ hở rất lớn ở giữa.

Nhưng bà cụ Kim không nói gì cả, những người khác đương nhiên sẽ không kiếm chuyện. “Hừ! Như này là tốt nhất, tưởng tôi muốn ngồi cùng với bọn họ chắc.” Kiều Thu Bồng Thiên bẩm một câu. “Bà bớt nói một hai câu đi.” Kim Ngọc Hải khẽ mắng.

Mắt Cao Phong khẽ híp lại, tùy ý lướt nhìn toàn cảnh, anh nhìn thấy rất nhiều ánh mắt có ý vị sâu xa, đột nhiên anh muốn cười.

Được thôi!

Nếu các người đã trăm phương nghìn kế muốn đối phó với Cao Phong tôi như thế, vậy thì đừng trách tôi vô tình!

Sau khi thấy mọi người ngồi xuống, quản gia lại đứng lên. “Bây giờ còn một tiếng nữa các thế lực có mối quan hệ tốt với nhà họ Kim mới đến mừng thọ, chúng ta hãy vỗ tay xin mời nhân vật được mừng thọ ngày hôm nay có đôi lời dạy bảo đến mọi người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận