Rể Quý Rể Hiền

Không khí trong phòng rất buồn tẻ.

Kim Phúc Khang, Kim Nhạc Sơn và Kim Hồng Vũ lần lượt hút thuốc lá.

Thậm chí Kim Ngọc Dung còn cầm trên tay một điều thuốc lá dài của một quý cô.

Gạt tàn thuốc trên bàn nhanh chóng đầy tàn thuốc. “Chúng ta phải đi tìm bà cụ Kim.” Một lúc lâu sau, Kim Nhạc Sơn thở ra một hơi khói.

Cả ba người họ đều sửng sốt khi nghe những lời đó và ngước nhìn Kim Nhạc Sơn, vẻ mặt đầy khó hiểu. “Bây giờ đi tìm bà cụ Kim thì có tác dụng gì? Chắc chắn hiện tại bà ấy rất xem trọng Cao Phong!” “Anh cả, hiện tại chúng ta đã mất điện rồi. Với Cao Phong, gia đình anh hai sẽ được bà cụ coi trọng.” Kim Phúc Khang lập tức đáp. “Bởi vì chuyện này, chúng ta phải nhanh chóng đi tìm bà cụ Kim. Đôi mắt của Kim Nhạc Sơn hơi nheo lại.

Cả ba người vẫn còn hơi khó hiểu, nhất thời không hiểu ra được ý của Kim Nhạc Sơn.

Bây giờ bà cụ Kim phải khá phụ thuộc vào Cao Phong, rốt cuộc thì Cao Phong đã hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của ông cụ Kim, còn có thể lực đáng sợ như vậy.

Nếu nhà họ Kim muốn bay lên đỉnh cao, nhất định phải trông cậy vào Cao Phong.


Lúc này đám người Kim Lạc Sơn đi gặp bà cụ Kim chẳng phải là muốn tự tát vào mặt mình sao? “Mấy người phải hiểu rõ một chuyện, tôi và nhà Ngọc Hải như nước với lửa, từ lâu đã lật mặt rồi.” “Đạo lý nước lửa không thể kết hợp, chẳng lẽ mọi người không hiểu?” “Nếu chúng ta có khả năng hoàn toàn phụ trách nhà họ Kim, thì việc đầu tiên chúng ta sẽ làm là đuổi gia đình Ngọc Hải ra ngoài.” Kim Nhạc Sơn nói, một tia lạnh lùng lóe lên trong mắt.

Ba người Kim Phúc Khang liếc nhau, đều im lặng gật đầu, đó cũng là suy nghĩ của họ. “Đúng! Nếu con thắng, con sẽ là người đầu tiên đuổi con điểm Kim Tuyết Mai đó ra ngoài!” Kim Ngọc Dung nghiến răng. “Cho nên, lúc này gia đình bọn họ đang uy phong, chúng ta làm sao bây giờ?” Kim Nhạc Sơn nheo mắt lại, trong tay chậm rãi bốc lên khói thuốc.

Kim Phúc Khang đã giật mình khi nghe điều này, và nói: “Anh cả, ý anh là, mấy người Tuyết Mai sẽ đuổi chúng ta ra khỏi nhà họ Kim?”

Nghe thấy điều này, Kim Hồng Vũ và Kim Ngọc Dung cũng rất sốc. “Hừ, Tuyết Mai luôn có tấm lòng tốt bụng, nhưng cho dù con nhóc đó có bỏ qua cho chúng ta, Kiều Thu Vân sẽ không bao giờ để bỏ qua. “Người phụ nữ đó, hừ, bà ta đúng là kẻ hỡm hĩnh, một khi kẻ ác ý đắc ý, bà ta nhất định đuổi chúng ta ra khỏi nhà họ Kim. Kim Nhạc Sơn chế nhạo. Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net

Kim Phúc Khang hoảng sợ, Kim Hồng Vũ cũng bồn chồn, Kim Ngọc Dung lại cắn răng chịu đựng. “Em phải làm sao đây, em không thể rời khỏi nhà họ

Kim!” Kim Phúc Khang hoảng sợ hỏi.

Ở nhà họ Kim vẫn không lo ăn uống gì, suốt ngày đi chơi với bạn bè, ai cũng biết thân phận, bản tín bản nghi.

Nhưng nếu rời khỏi nhà họ Kim thì sẽ lập tức không còn xu nào nữa! Những người bạn của ông ta cũng không thèm nói chuyện với ông ta nữa. “Cha, dù sao cũng không nên như vậy, bà nội vẫn ở đó, bọn họ không dám làm gì đâu.” Kim Hồng Vũ do dự nói. “Hừ, cho dù không đuổi chúng ta đi, chỉ cần tùy tiện sắp xếp một chức vụ cho chúng ta, mỗi tháng cho chúng ta ba mươi triệu, bà cụ Kim còn nói gì nữa?” “Phải biết, hồi đó chúng ta đối xử với Kim Tuyết Mai là như thế nào, bà cụ cũng không can thiệp quá nhiều. Kim Nhạc Sơn khẽ lắc đầu.

Cả ba lại sững sờ, Kim Nhạc Sơn nói đúng.

Khi Kim Tuyết Mai dồn ép, không nề hà làm bất cứ công việc gì, và mức lương thậm chí còn không cao bằng một nhân viên bảo vệ từ xí nghiệp Kim Thiên.

Vốn dĩ muốn dùng cách này để khiến Kim Tuyết Mai không chịu nổi mà tự ý rời khỏi công ty.



Không ai nghĩ rằng Kim Tuyết Mai sẽ chịu đựng điều đó, không bao giờ phàn nàn, họ không thể ép Kim Tuyết Mai đi.

Tuy nhiên, Kim Tuyết Mai có thể chịu đựng cuộc sống như vậy, Kim Nhạc Sơn và những người khác sẽ không. “Anh cả, nói cho em biết phải làm sao, em nhất định sẽ làm được!” Sau khi hiểu được mấu chốt, Kim Phúc Khang lập tức nói rõ thái độ. “Cách duy nhất là nằm hoàn toàn nhà họ Kim trong tay. “Chỉ cần anh năm Nhà họ Kim hoàn toàn trong tay, Kim Tuyết Mai sẽ không bao giờ làm gì được chúng ta nữa.” Đôi mắt Kim Nhạc Sơn lóe lên tia lạnh lùng, ông ta nói ra mục đích của mình. Truyện Dị Năng


Có thể làm gì để kiểm soát hoàn toàn nhà họ Kim? Đương nhiên là lấy ra cổ phần của ông cụ Kim.

Ngoài những cổ đông nắm giữ cổ phần của xí nghiệp Kim Thiên, bà cụ Kim vẫn nằm giữ 51% cổ phần, đây chắc chắn là lớn nhất.

Chỉ cần cổ phần trong tay bà cụ Kim, cộng thêm chính tay Kim Nhạc Sơn, có thể lên tới gần 70%, cũng không có gì đáng kinh sợ.

Khi đó, Kim Nhạc Sơn sẽ có tiếng nói lớn nhất trong toàn bộ công ty. Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất

Không ai có thể động vào một sợi lông trên người Kim

Nhạc Sơn ông ta! Kim Phúc Khang dừng lại và hỏi: “Nhưng bà già đó có thật sẽ đưa cho chúng ta không? Em nghĩ là không?” “Có đưa hay không cũng không đến lượt bà ấy quyết định, đây là cơ hội cuối cùng của chúng ta. “Trước khi bà ấy đưa cổ phần cho nhà họ Kim Ngọc Hải, trước tiên chúng ta phải hành động mạnh mẽ, nếu không mọi thứ sẽ quá muộn” “Xem hai người có muốn đi cùng tôi hỏi bà cụ về cổ phần không?” Kim Nhạc Sơn vươn tay ẩn tàn thuốc vào gạt tàn.

Kim Phúc Khang hút một điều thuốc lớn, suy tư hai giây rồi nói: “Đây là cơ hội cuối cùng của chúng ta! Đi, đi tìm bà cụ Kim ngay!” “Chúng ta cũng đi thôi!” Kim Hồng Vũ và Kim Ngọc Dung cũng đứng dậy. Kim Nhạc Sơn đứng dậy không nói lời nào, bốn người cùng nhau lao thẳng về chỗ ở của bà cụ Kim.

Nơi ở của bà cụ Kim.

Trong sân của khu nhà ở có vẻ rộng rãi, chỉ có đại sảnh là ánh đèn mờ ảo, các phòng khác hoàn toàn tối đen.


Sau bữa lễ mừng thọ hôm nay, bà cụ Kim đã cho tất cả các quản gia đi nghỉ và bảo họ về nhà và ở một mình trong sân này.

Trong đại sảnh, bà cụ Kim đang ngồi trên ghế để vương, không bật đèn, trên bàn chỉ có hai ngọn nến, tỏa ra ánh sáng yếu ớt.

Bà cụ Kim ngồi im như một tác phẩm điêu khắc, trên khuôn mặt nhăn nhúm vài giọt nước mắt, bà thẫn thờ nhìn một chỗ.

Nơi ấy vốn là nơi đặt linh vị của ông ông cụ Kim, nay chỉ còn một đĩa hoa quả và một lư hương.

Một lúc lâu sau, bà cụ Kim thở dài một tiếng, lấy tay lau khỏe mắt. “Ông già, ông nói xem, tôi thật sự đã làm sai rồi sao? Nhất định là tôi đã làm sai rồi.” “Tôi sai rồi. Là tôi phụ lòng ông, bị những lời hoa mỹ của những người đó che mờ mắt “Thật ra, tôi nên nhìn thấy sự phi thường của Cao

Phong từ lâu rồi. Cậu ta có thể nhẫn nhịn ba năm, điều này không phải ai cũng làm được.

Lúc này, bà cụ Kim đột nhiên nghẹn ngào và lấy tay che mặt. "Tôi suýt chút nữa đã tự tay giết chết nhà họ Kim!” “Cậu ta đã trả giá rất nhiều cho nhà họ Kim, nhưng cậu ta chưa bao giờ nhận công lao. Cậu ta có thể tự mình bay vút lên, nhưng lại sẵn sàng bị một nhà họ Kim nhỏ bé này sỉ nhục” “Cậu ta làm thế là để bảo đáp ông! Chỉ là đến bây giờ tôi mới hiểu được...

Bà cụ Kim bây giờ định đích thân đi tìm Cao Phong để xin lỗi, nhưng bà không biết làm thế nào để xin lỗi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận