Rể Quý Rể Hiền

Cao Phong khẽ nheo mắt, nhàn nhạt nhìn Cao Anh Hào.

Vài giây sau, đột nhiên nở một nụ cười đầy ẩn ý. “Không phải mọi người bày ra trăm phương ngàn kế muốn tôi quay về sao?” Vẻ mặt Cao Phong hờ hững, ánh mắt cực kỳ bình tĩnh.

Cao Anh Hào hơi cau mày, chỉ nhìn Cao Phong mà không nói gì.

Lần này Cao Phong trở lại, quả thật là điều mà bố của Cao Anh Hào và những người trong họ cực lực yêu cầu.

Nhưng mà, tuyệt đối không phải để sau khi Cao Phong quay về, liền ở lì trong phòng không bước chân ra khỏi cửa. Bọn họ dự định, đợi khi Cao Phong đến chào hỏi bọn họ, thì sẽ tạo áp lực cho Cao Phong, nhằm áp chế anh.

Tránh cho Cao Phong tưởng rằng bản thân hiện tại là người thừa kế duy nhất của nhà họ Cao, mà trở lên vô cùng xấc láo.

Nhưng mà bọn họ không ai ngờ rằng, Cao Phong căn bản không cho bọn họ cơ hội đó, đến gặp mặt bọn họ một lần cũng không đi.

Vì vậy, Cao Anh Hào mới không thể chịu được, chủ động đến tìm Cao Phong trước.

Cao Anh Hào bình tĩnh nhìn Cao Phong mấy giây, sau đó bước chân vào trong phòng.

Sau khi anh ta bước vào phòng, có hai người thanh niên cũng từ bên ngoài theo vào, tuổi tác của hai người này đều nhỏ hơn Cao Phong một chút.

Cao Phong vừa nhìn đã nhận ra, hai người thanh niên này, cũng là con cháu ở hai chi khác trong dòng họ nhà họ Cao.

Hai người anh em thuộc chi khác này, đương nhiên là đi cùng Cao Anh Hào đến.

Nhưng mà khí chất toát ra từ trên người bọn họ, hoàn toàn không thể so sánh được với Cao Anh Hào.

Có thể hình dung hai cậu em công tử bột này tính tình ngạo mạn, kiêu căng, tự đắc.

Cao Văn Bình và Cao Dương là một trong những người ít có ảnh hưởng nhất trong dòng họ nhà họ Cao. “Anh họ.” Hai người em họ nhẹ giọng chào hỏi.

Cao Phong cũng không quan tâm, chỉ khẽ gật đầu, nhẹ nhàng cầm cốc trà lên thưởng thức. “Đại Hồng Bào (tên một loại trà nổi tiếng) trong nhà vẫn thơm tao nhã đến vậy.” Cao Phong làm ra vẻ hưởng thụ, ca ngợi nói. “Nếu anh họ thích thì uống nhiều một chút, nói không chừng sau này không có mà uống nữa" Cao Dương cười châm biếm nói. "Sao cơ? Đã mất quyền khai thác cây trà Đại Hồng Bào rồi sao?” Cao Phong không quay đầu lại hỏi. “Đương nhiên không phải! Chỉ là, nếu như không ở trong nhà họ Cao, thì chắc chắn sẽ không có mà uống rồi”

Cao Văn Bình cười tủm tỉm giải thích.

Nghe đến đây, Cao Anh Hào từ từ vẫy tay, hai người lập tức im lặng không nói gì nữa. “Anh không giỏi kinh doanh, không giỏi xử lý công việc, lại không có uy tín, không có vũ lực, chỉ số thông minh lại càng kém. “Cho nên, anh không có tư cách lãnh đạo cả nhà họ Cao này.” Cao Anh Hào nói chuyện cực kỳ thẳng thắn, vừa mở cửa liền nhìn thẳng vào Cao Phong. “Thế nhưng tôi là con cháu dòng chính” Trên mặt Cao Phong nở nụ cười nhàn nhạt, giống hệt với phế vật Cao Kình Thiên của ba năm về trước, trông có vẻ rất vô hại.

Cao Dương bĩu môi cười, nói: “Dòng chính? Dòng chính thì làm sao? Anh họ Kình Thiên à, anh Anh Hào là muốn tốt cho anh, anh không nhìn ra sao?” Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất

Cao Văn Bình nghe thế cũng gật đầu nói: “Anh họ Kình Thiên à, đừng nói em họ không nghĩ cho anh, nhà họ Cao này không phải chỉ dựa vào thân phận thuộc dòng chính của anh là có thể chống đỡ được” “Năm hòn đảo lớn ở phía Đông, Nam, Tây, Bắc của nhà họ Cao, phía dưới còn vô số các chi nhánh, dựa vào chút năng lực của anh, chính là kiểu tấm lòng thì có thừa mà năng lực thì có hạn. “Chưa nói đến những chuyện liên quan đến việc kinh doanh, và quản lý hệ thống của dòng họ, những thứ này anh đều không làm được đúng không? Chỉ nói đến việc nhà họ Cao chúng ta có nhiều vệ sĩ như thế, nếu như không có thực lực mạnh mẽ thì không có cách nào khiến bọn họ tin tưởng và nghe theo"

Nhà họ Cao có thể phát triển nhiều năm như vậy, dù cho gió táp mưa sa vẫn đứng vững không ngã, điều đó không chỉ dựa vào khả năng kinh tế hùng hậu và xuất thân vô cùng đáng sợ.

Mà quan trọng hơn là, những vệ sĩ mà nhà họ Cao đã tiêu tốn rất nhiều tiền bạc để nuôi dưỡng. Nuôi quân ba năm dùng một giờ, bất luận là bảo vệ nhà họ Cao, hay là thực hiện các nhiệm vụ khác, vệ sĩ nhà họ Cao là không thể thiếu.

Cho nên, những vệ sĩ được đào tạo bài bản đó, là chỗ dựa lớn nhất của nhà họ Cao.

Tầm quan trọng này tuy không nói ra nhưng mọi người đều hiểu rõ. Mà muốn chinh phục được những người này, đương nhiên phải có thực lực mạnh mẽ hơn bọn họ vô số lần.

Những người đàn ông mình đồng gia sắt đó, tính tình thẳng thắn, cương trực, cách duy nhất để khiến bọn họ tin tưởng và nghe lời chính là dùng vũ lực để chinh phục họ.

Ai mà không biết, Cao Kình Thiên chính là một con gà yếu ớt, cho dù từ nhỏ đã được tham gia huấn luyện đặc biệt, nhưng vẫn chỉ là một tên trói gà không chặt?

Vì vậy Cao Dương và Cao Văn Bình lập tức lấy chuyện này ra để làm cái cớ. Thấy Cao Phong không nói gì, vẻ mặt Cao Dương càng thêm phần mỉa mai. “Anh họ Kình Thiên, anh vẫn chưa biết gì sao? Trong trận đấu của dòng họ năm ngoái, một mình anh Anh Hào thách đấu hai mươi người mà không hề bị thua “Thậm chí ngay cả vệ sĩ mạnh nhất nhà họ Cao chúng ta cũng bị anh Anh Hào đánh bại bằng hai chiều, vệ sĩ nhà họ Cao không ai không phục." "Những chuyện này, chắc chắn anh không làm được. Cao Dương cười nói.

Cao Văn Bình ở bên cạnh lập tức phụ họa theo, nói: “Anh họ Kình Thiên, anh vẫn nên ngoan ngoãn làm một chàng công tử bột cả ngày trồng hoa trồng cỏ, thu g những hạt sương sớm, không phải tốt hơn hay sao? Ha ha!"

Cao Anh Hào nhìn Cao Phong không nói lời nào.

Còn hai người Cao Văn Bình, khuôn mặt không ngừng nở nụ cười mỉa mai.

Hai người bọn họ vốn dĩ không dám đối với Cao Phong như vậy, dù sao anh cũng là người có vai vế cao hơn bọn họ.

Trong một dòng họ lớn có truyền thống lâu đời như nhà họ Cao, vô cùng coi trọng phép tắc và vai về. Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net

Nhưng hiện giờ bọn họ đi cùng với Cao Anh Hào, đương nhiên sẽ không còn sợ Cao Phong. “Ừ, hai cậu nói đúng, tôi không bằng Anh Hào” Khuôn mặt Cao Phong nở nụ cười vô hại. Gió nhẹ mây trôi, tâm trạng không chút biến động.

Giống như tất cả những điều hai người Cao Văn Bình vừa nói đều không liên quan gì đến anh. Trên thực tế, Cao Phong làm như vậy đương nhiên là có kế hoạch và cách nghĩ của bản thân.

Đấu võ mồm không có chút tác dụng nào, làm tốt hơn nói.

Hơn nữa, lúc này thế cục nhà họ Cao thế nào tạm thời anh không nắm chắc, hiện tại Cao Phong vẫn chưa có ý định va chạm với bọn họ. Thép cứng dễ gãy, Cao Phong đã biết rõ đạo lý này từ ba năm trước rồi.

Quân địch càng xem thường bản thân, không chú ý đến anh, anh càng dễ dàng âm thầm tích lũy sức mạnh, đến lúc đó mới có thể bùng nổ một đòn chỉ mạng

Nghe thấy lời nói của Cao Phong, nụ cười trên khuôn mặt hai người Cao Văn Bình đột ngột dừng lại, có chút kinh ngạc nhìn Cao Phong.

Như vậy...

Như vậy mà anh không hề tức giận?

Nếu như Cao Phong không tức giận, bọn họ sao có thể tiếp hành bước tiếp theo trong kế hoạch?

Tác dụng của hai người bọn họ, chính là để chọc tức

Cao Phong.

Mà Cao Phong hiện tại một chút tức giận cũng không có, bọn họ ngược lại trở lên vô dụng. Trong toàn bộ quá trình, Cao Anh Hào không nói một lời, ánh mắt bình tĩnh nhìn Cao Phong, muốn nhìn ra sự biến đổi trên gương mặt Cao Phong.

Nhưng, khiến anh ta thất vọng rồi.

Gương mặt Cao Phong không chút gợn sóng, khiến người khác căn bản không thể đoán được suy nghĩ của anh. “Nói về sức chiến đấu của mỗi người... Đã ba năm trôi qua rồi, tôi nghĩ rằng hiện giờ anh họ Kình Thiên có thể dạy dỗ tôi một trận đó.” Cao Anh Hào cười nhẹ nhìn Cao

Phong. “Phi

Cao Văn Bình không nhịn được, lập tức phá lên cười. Cao Anh Hào nói là dạy dỗ, sự thực thì sao?. truyện teen hay

Sự thực ai mà không biết, trước đây khi ở nhà họ Cao, có lần nào Cao Kình Thiên không bị Cao Anh Hào đánh cho rằng rơi đầy đất?

Dựa vào Cao Kình Thiên cũng muốn chỉ bảo Cao Anh

Hào?

Câu nói này rõ ràng là đang mỉa mai Cao Phong. “Vẫn là bỏ đi, tôi không giống mấy người ngày nào cũng có nhiều thời gian tập luyện, ở bên ngoài ba năm, những việc tôi làm nhiều nhất chính là nấu cơm, giặt giũ. Cao Phong xua tay cười nói. Anh của lúc này, giống như bảo kiếm được đưa vào vỏ một lần nữa, đừng nói đến bộc lộ tài năng, mà là bình thường đến mức không thể bình thường hơn. Ngược lại, ba người Cao Anh Hào lại bộc lộ tài năng xuất chúng, hùng hổ dồn ép.

Nghe thấy lời này của Cao Phong, hai người Cao Văn Bình lại bật cười.

Cao Anh Hào mặt không biến sắc, đầy ẩn ý nhìn Cao Phong, hỏi: “Ở bên ngoài ba năm, khiến cho lòng can đảm và tâm huyết của anh đều bị hao mòn rồi? A... thật xin lỗi, là lỗi của tôi.” “Hai thứ như lòng can đảm và tâm huyết, dường như anh chưa bao giờ có.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui