Rể Quý Rể Hiền

“Khi cậu còn ở nhà họ Cao, anh ta không dám làm chuyện gì quá đáng. Chỉ khi nào rời khỏi ranh giới nhà họ Cao, bọn họ muốn làm ra chuyện gì cũng không kiêng dè như vậy.” Giọng điệu của Lâm Vạn Quân vô cùng nghiêm túc.

Ông ta đã đi theo ông cụ ba mươi năm, thế hệ con cháu thanh niên nhà họ Cao, ông ta đều nhìn thấy từ nhỏ đến lớn, sao có thể không hiểu tính tình từng người chứ? “Yên tâm đi, cháu biết mà” Cao Phong cũng không để ý lắm, gật đầu cười cười. Rửa mặt xong, Cao Phong lấy ra một sợi chỉ, treo chiếc chìa khóa nhỏ mà anh nhận được từ tổ tiên dòng họ Cao, để không bị mất.

Lại nhìn thoáng qua tấm vải màu trắng, Cao Phong chuẩn bị đem đi giặt sạch.

Màu trắng vốn dĩ không thể tránh bẩn, hai ngày nay nghiên cứu lăn qua lộn lại dính không ít bụi đất. “Xòa xòa!”

Vòi nước được mở, dòng nước xối lên mặt vải trắng khiến Cao Phong sửng sốt.

Tấm vải này...

Thật không tầm thường.

Nó giống như một mảnh vải nhựa, nước chậm rãi chảy xuống trơn tru, không thấm lại chút nào.

Cao Phong cầm tấm vải lên, tùy tiện vẫy vẫy, những giọt nước lập tức bị giữ sạch xuống.


Dùng tay sờ vào, tấm vải vô cùng khô ráo, không một chút ẩm ướt. “Không hề thấm nước sao?" Cao Phong nghi hoặc tự nói với mình.

Vải thấm nước thì đã biết, nhưng chưa từng thấy qua vải chưa thấm nước.

Chất liệu của tấm vải này...

Giống như phủ lớp nilon bảo vệ bên ngoài không bị thấm nước.

Càng giống như nó được chống ẩm ướt.

Xem ra chất liệu vải này có điểm khác thường. Mà càng khác thường thì càng làm cho Cao Phong cảm thấy nó đang ẩn giấu một bí mật tày trời trong đó. Nó ngăn không cho nước thấm vào, vậy sau khi đem nó ngâm vào trong nước sẽ xuất hiện điều gì? “Anh Kình Thiên, anh đâu rồi?”

Bỗng nhiên ngoài phòng khách truyền đến tiếng gọi của Cao Tử Hàn. “Anh đây!” Cao Phong chậm rãi thu hồi tâm tư, lấy tay xoa tấm vải một chút rồi bỏ vào trong túi, tâm trạng ngồn ngang bước ra ngoài.

Cơ thể của cô gái đối diện lao vào vòng tay Cao Phong Mùi hương tươi mát quen thuộc, không cần nhìn cũng biết là Cao Tử Hàn.

Cao Phong có chút bất lực, không biết làm sao, Cao Tử Hàn luôn thường ôm chặt anh.

Dù là còn nhỏ hay đã lớn, giữa hai người cho đến giờ đều không kiêng dè.

Mới tối hôm qua, Cao Tử Hàn muốn ở cùng chỗ với anh, bị Cao Phong lời lẽ nghiêm khắc kiên quyết từ chối, mới tức giận bỏ đi. Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net

Cao Phong biết, Cao Tử Hàn không có ý gì, cô chỉ là rất dựa dẫm anh. “Anh Kình Thiên, anh lại phải đi.

Cao Tử Hàn vùi đầu vào lòng anh, giọng điệu mất mát. “Ừm, cần phải đi.” Cao Phong nhẹ nhàng đưa tay vuốt tóc Cao Tử Hàn. “Em muốn đi cùng anh, nhưng mà tối qua thương lượng với bà nội hai tiếng đồng hồ, bà cũng không đồng ý. Cao Tử Hàn phồng má, giọng ấm ức không cam lòng.

Cao Phong yên lặng nụ cười cũng tắt, nhà họ Cao làm sao có thể để Cao Tử Hàn đi theo anh lang bạt chân trời.

Dù sao, anh chỉ là kẻ bị vứt bỏ. “Chờ anh thật sự mạnh mẽ nằm trong tay vận mệnh của mình, em muốn làm gì anh đều cho em làm. “Hết thảy đều làm theo ý anh đi." Cao Phong bình tĩnh nói, nhìn như đang dỗ dành Cao Tử Hàn, nhưng thật ra anh đang lập lời hứa.

Mà lời hứa của Cao Phong cho tới bây giờ đều nặng ngàn cân. “Ừm em tin tưởng anh Kình Thiên!”


Người khác có thể cảm thấy lời hứa này là Cao Phong tiện miệng nói ra, chỉ có Cao Tử Hàn là đem mỗi câu nghiêm túc nhớ kỹ

Trong phòng khách. “Anh thật sự không cần cái này." Cao Phong nhìn Cao

Tử Hàn có chút mất tự nhiên.

Cao Tử Hàn tay trái nước hoa hồng, tay phải sửa dưỡng ẩm, nhất quyết muốn trang điểm cho Cao Phong. “Anh phải nghe em đi, đàn ông con trai cũng cần chăm sóc da, em không muốn lần sau gặp lại, anh trở thành một ông già đầu, haha!” Cao Tử Hàn vừa nói vừa bồi loạn trên mặt Cao Phong. “Không không, anh trai em có khuôn mặt tự nhiên không nhiễm bẩn, thật sự không cần cái này.”

Cao Phong sao có thể bằng lòng, anh chưa bao giờ dùng mấy thứ này, vội vàng xoa tay từ chối. “Anh Kình Thiên, em cũng chỉ có thể làm cho anh mấy việc này, anh cũng không muốn.

Cao Tử Hàn chu cái miệng nhỏ nhắn, nhìn Cao Phong với ánh mắt đáng thương. “Cái này..được rồi được rồi!”

Cao Phong cực kỳ đau đầu, bất chấp tất cả nhằm chặt mắt lại, ra vẻ hy sinh anh dũng.

Vẻ mặt đáng thương của Cao Tử Hàn trong nháy mắt liền biến mất, mạnh mẽ khóa chặt Cao Phong lại, giúp anh xoa nước hoa hồng.

Giờ phút này, Cao Phong đang ngồi trên ghế, mà Cao Tử Hàn cực kỳ anh dũng ngồi trên đùi anh, tư thế làm người ta không biết làm sao.

Tay nhỏ bé của Cao Tử Hàn lành lạnh dễ chịu nhẹ nhàng xoa lên mặt Cao Phong. Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net

Ngưa ngứa kèm chút mát lạnh, quả thật thoải mái.


Cao Phong sống hơn hai mươi năm nay, đây là lần đầu tiên bị người khác võ vào mặt, Cao Tử Hàn này coi như rất lợi hại. “Hihi, anh, em vô có đau không? Đau thì nói em biết nha. Cao Tử Hàn nghiêm túc hỏi. Xin ủng hộ chúng tôi tại # .C OM #

Cao Phong theo bản năng lắc đầu, nhưng mặt bị Cao

Tử Hàn giữ chặt, muốn động đậy cũng không được. “Mấy đứa con gái bọn em đối với chính mình còn tàn nhẫn vậy, anh đây thì tính làm gì.” Cao Phong bất đắc dĩ trả lời.

Anh biết, Kim Tuyết Mai cùng Kim Vũ Kiên lúc xoa kem dưỡng còn mạnh hơn Cao Tử Hàn làm nữa. “Haha. mặt không đau, mất mặt mới đau. Khuôn mặt nhỏ đều là do bị đánh mà ra đó, anh không biết sao?" “Anh Kình Thiên, về sau anh phải chú ý chăm sóc da nha." “Bộ mỹ phẩm dưỡng da chuyên dành cho nam này là do em chọn cho anh đó! Lúc Cao Quang Minh đi làm nhiệm vụ, em bắt anh ta đem về đó. Cao Tử Hàn vừa xoa mặt cho Cao Phong, vừa hướng dẫn sử dụng.

Cao Phong càng thêm bất đắc dĩ, bắt người như Cao Quang Minh lúc đi công tác còn phải ôm một bộ mỹ phẩm về, cũng là làm khó cho anh ta. "Khi rửa mặt phải dùng nước ấm nha. Anh có biết nguyên lý co giãn của nhiệt độ không? Da tiếp xúc với nước ấm thì lỗ chân lông mới mở ra." “Như thế thì các tinh chất trong sản phẩm chăm sóc da mới thấm vào lỗ chân lông, hiệu quả sẽ tốt hơn.

Cao Tử Hàn còn nghiêm túc giảng giải, nhưng Cao Phong cũng là nghe tai này ra tai kia. “Nếu mà anh dùng nước lạnh, da sẽ co lại, kem dưỡng da chỉ lưu lại tầng ngoài, hiệu quả sẽ không tốt như vậy nữa.” Cao Tử Hàn nói xong, đặt nước hoa hồng xuống, chuẩn bị thoa kem dưỡng ẩm cho Cao Phong.

Lúc này trong đầu Cao Phong chợt lóe lên. “Tử Hàn, em vừa nói...nước lạnh thì sao?” Cao Phong nhìn chằm chằm Cao Tử Hàn, tim đập loạn xạ.

Cao Tử Hàn nghĩ rằng Cao Phong bị lời nói của mình làm cho thông suốt, vui vẻ giải thích: “Lấy nước lạnh rửa mặt, lỗ chân lông se lại nhanh, kem dưỡng da cũng không thấm sâu vào được, lãng phí.” “Còn nếu dùng nước ấm thì sao?” Cao Phong hỏi lại. “Nước ấm sẽ làm lỗ chân lông nở ra, các dưỡng chất có thể thấm sâu vào da.” Cao Tử Hàn cười trả lời.

Cao Phong nghe vậy đột nhiên ngồi thẳng lưng dậy, bàn tay theo bản năng sờ sờ vào tấm vải trong túi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận