Rể Quý Rể Hiền

Cao Tử Hàn không nói lời nào, ngừng một chút, bỗng nhiên cô bé nhón mũi chân hôn lên sườn mặt Cao Phong.

Đôi môi ấm áp kia nhẹ nhàng hôn lên mặt khiến cho Cao Phong nhất thời kinh ngạc, cảm giác có chút bất ngờ không kịp phòng bị.

Mà mấy trăm người làm nhà họ Cao cũng không có cảm thấy xấu hổ bao nhiêu, bởi vì bọn họ đều biết Cao Tử Hàn và Cao Phong có quan hệ tốt như thế nào.

Không phải anh em một nhà, nhưng lại thân thiết hơn cả anh em một nhà.

Cả một thế hệ trẻ nhà họ Cao, trên dưới hai mươi trai tráng, chỉ có duy nhất Cao Phong là người mà Cao Tử Hàn lưu luyến không muốn rời xa.

Bất luận là Cao Phong tài giỏi hay chỉ là một Cao Phong nghèo khổ, thì từ nhỏ đến lớn chuyện này vẫn luôn không thay đổi. "Hi hi..."

Cao Tử Hàn lộ ra nụ cười đắc thắng sau khi thực hiện được ý đồ xấu, sau đó cô bé liền xoay người chạy tới bên cạnh người làm, vẫy tay về phía Cao Phong.

Cao Phong đưa tay sờ sờ chóp mũi, lắc đầu mỉm cười. "Cậu chủ Kình Thiên, chúng ta có thể lên máy bay rồi!"

Người phi công kính cẩn nói với Cao Phong.

Cao Phong gật đầu, quay đầu liếc mắt nhìn mấy trăm người làm họ nhà Cao, anh vốn định cúi đầu chào, nhưng suy nghĩ một chút vẫn là không nên làm như vậy.

Nếu bản thân cúi đầu, bọn họ thế nào cũng quỳ lạy lại cho xem.

Cao Phong không thích như thế. "Chúng ta sau này sẽ còn gặp lại!"

Cao Phong thoải mái vẫy tay, sau đó anh không hề do dự mà sải bước tiến về phía trước. "Cậu chủ Kình Thiên lên đường bình an!" Mọi người đồng loạt chào tạm biệt Cao Phong. Cao Tử Hàn chỉ đứng tại chỗ như vậy, khỏe mắt mang theo tươi cười nhìn Cao Phong bước lên máy bay. Chẳng qua là trong ánh mắt đó dường như có gì đó lấp lánh lóe lên "ầm ầm ầm!" Cánh quạt máy bay bắt đầu điên cuồng xoay tròn, xen lẫn với tiếng ầm ầm to lớn của động cơ, chấn động màng tại mọi người ở đó.


Áp lực từ gió mạnh mẽ chậm rãi nâng thân máy bay lên không trung, hướng về hòn đảo phía Bắc của nhà họ Cao bay đi. "Anh Kình Thiên... Anh Kình Thiên!" Cuối cùng Cao Tử

Hàn không thể kìm nén được cảm xúc nữa mà hô to một tiếng, đuổi theo chiếc máy bay dần bay xa. Nước mắt tuôn trào ra không cách nào khống chế được. "Cô Tử Hàn!" Đám người làm vội vàng chạy lên ngăn cô bé lại. "Anh Kình Thiên, anh Kình Thiên đừng bỏ em lại, đừng bỏ Tử Hàn lại mà "

Cao Tử Hàn vẫn chạy về phía trước mặc kệ sự ngăn cần của đám người làm, chạy ra khỏi con đường bằng phẳng, cho dù giảm phải đá trên bờ biển cô bé vẫn như cũ không ngừng chạy như điên. Khuôn mặt nhỏ nhắn hơi ngẩng cao, nhìn máy bay kia càng ngày càng bay xa, từng giọt nước mắt trên gương mặt của Cao Tử Hàn lăn xuống như từng hạt mưa đính trên đoá hoa lê. Mười mấy người làm nhà họ Cao phía sau đều đuổi không kịp bước chân Cao Tử Hàn. "Anh Kình Thiên, Tử Hàn không chọc anh tức giận nữa, Tử Hàn nghe lời anh, anh đừng bỏ lại Tử Hàn... Đừng bỏ lại em..."

Cao Tử Hàn bật khóc, cơ thể nhỏ bé tiếp tục đuổi theo hướng máy bay đã đi xa. "Uych!" Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất

Cơ thể Cao Tử Hàn bỗng nhiên ngã sấp xuống khi bị một hòn đá chặn ngang chân

Đầu gối cô bé quỳ trên mặt đất, hòn đá cứng rắn cắt qua da thịt nơi đầu gối và bắp chân cô bé, nhưng Cao Tử Hàn căn bản không thèm nhìn cũng không thèm quan tâm, cô bé vẫn đứng lên chạy về phía trước.

Dáng người nhỏ nhắn loạng choạng, tiếng khóc truyền đi rất xa, rất nhiều người làm nhà họ Cao phía sau đều không nhịn được mà lau nước mắt.

Bên trong máy bay.

Cao Phong cưỡng ép thu ánh mắt về, bàn tay anh hơi nằm chặt, buông ra, rồi lại nằm chặt.

Nhìn Cao Tử Hàn dưới mặt đất, dáng người nhỏ xinh kia chạy đuổi theo máy bay, trong lòng Cao Phong làm sao lại không cảm thấy đau lòng cho được?

Thậm chí bây giờ còn xuất hiện một sự thôi thúc anh mau quay đầu trở về.

Nhưng, anh không thể.


Tình hình hiện giờ không cho phép anh có thể tùy hứng làm bậy.

Mà nhà họ Cao lúc này cũng không phải do một mình Cao Phong chủ trương. "Cậu chủ Kình Thiên, tình cảm giữa cô Tử Hàn và ngài thật sự rất tốt." Người phi công cũng nhẹ thở dài một tiếng. "Ba em ấy qua đời từ sớm, cô bé sống cuộc sống ăn nhờ ở đậu ở đó cùng với năm người cô, từ nhỏ đã bị đám con cháu trong dòng họ chế giễu là đứa bé không có ba

Giọng nói của Cao Phong hơi chùng xuống.

Nghĩ đến lúc đó, sau mỗi lần bản thân bảo vệ Cao Tử Hàn, Cao Tử Hàn đều sẽ ngẩng cao gương mặt nhỏ nhắn hồn nhiên lên nghiêm túc nói với Cao Phong, sau khi cô bé lớn lên nhất định sẽ gả cho anh Kình Thiên.

Bởi vì mẹ của cô bé từng nói, nếu cô bé thích một người thì hãy cùng người đó ở bên nhau. "Lần xa cách này, cô Tử Hàn rất đau lòng." Người phi công gia tăng tốc độ, điều khiển máy bay bay nhanh về phía trước với tốc độ tối đa.

Cao Phong trầm mặc mấy giây, sau đó anh ngửa đầu nói: "Xa cách ngắn ngủi là để khi gặp nhau tốt hơn. "Đúng vậy, đúng vậy... Người phi công không tiếp tục nhiều lời nữa.

Máy bay dùng tốc độ nhanh nhất lao nhanh đến hòn đảo phía Bắc nhà họ Cao.

Hòn đảo phía Bắc nhà họ Cao.

Các chuyên gia y tế đến từ khắp nơi trên thế giới đã kiểm tra toàn diện cho bà cụ Kim.

Dẫu sao đây cũng là người mà chính cậu chủ Kinh Thiên mang đến, bọn họ không dám có mảy may chậm trễ.

Mà bà cụ Kim thì lại tiến hành phối hợp một cách máy móc trong suốt quá trình kiểm tra, trong đầu bà ấy chỉ suy nghĩ về chuyện của Kình Thiên và Cao Phong. "Ầm ầm ầm!"

Bên ngoài truyền đến tiếng động cơ ầm ầm vang lên. "Cậu chủ Kình Thiên đến đây, tất cả nhân viên trên đảo ra ngoài nghênh đón!"


Trong các loa phát thanh phân bố khắp hòn đảo phía Bắc nháy mắt truyền ra một âm thanh như vậy.

Thời điểm trước khi Cao Phong đến cũng không có quấy rầy bọn họ, nếu không biết thì quên đi.

Nhưng lúc này bọn họ đều đã biết, bất luận bọn họ và Cáo Phong có quen hay không đều phải ra ngoài nghênh đón.

Chỉ trong thoáng chốc, cả hòn đảo phía Bắc nghe xong tin liền lập tức hành động. Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất

Ngoại trừ các bác sĩ y khoa đang tiến hành nghiên cứu y học dưới tầng hầm, những người khác đều bỏ công việc trong tay xuống tiến về rìa hòn đảo.

Bà cụ Kim một lần nữa vô cùng kinh ngạc, thân phận của Cao Kình Thiên không ngờ lại cao như thế.

Nhiều người trên hòn đảo phía Bắc như vậy, không lẽ bọn họ định ra ngoài nghênh đón anh thật sao? "Bà cụ Kim, bà cũng cùng chúng cháu đi ra thôi, thời gian cậu chủ Kình Thiên không có nhiều. Người bảo hộ đến giúp đỡ đẩy xe lăn đi.

Tuy rằng đã trải qua phương pháp điều trị y tế cực kỳ chuyên nghiệp, giúp cho bà cụ Kim khôi phục hơn một nửa, cũng đã lấy lại được năng lực vận động.

Nhưng người bảo hộ vẫn không dám lơ là một chút nào, hầu hạ bà ấy hết sức cẩn thận. "Được!" Bà cụ Kim hơi khựng lại trong chốc lát, bà ấy vẫn còn ngồi trên xe lăn. Rốt cuộc vẫn phải đối mặt với Cao Phong, muốn trốn cũng không có đường thoát.

Hòn đảo phía Bắc nhà họ Cao có không dưới năm trăm nhân viên nghiên cứu khoa học, người hầu, vân vân... Toàn bộ đám người này đều đi tới bên bờ biển nghênh đón cậu chủ Kình Thiên.

Bà cụ Kim được người bảo hộ đẩy đi, cũng là người đi đầu trong đám đông.

Phía xa, chiếc máy bay tạo nên từng luồng gió lớn, đang từ từ tiến tới gần hòn đảo phía Bắc nhà họ Cao.

Bà cụ Kim đúng là đã bị chiếc máy bay này làm cho kinh ngạc.

Là máy bay tư nhân!


Cái này phải có gia cảnh lớn mạnh bao nhiêu mới có thể có được?

Suy cho cùng chuyện này không phải cứ có tiền là có thể làm được, bởi vì nó phải có được sự phê chuẩn của phía trên.

Mà nhà họ Cao lại có được thực lực này.

Nhìn thấy máy bay càng ngày càng gần, trong lòng bà cụ Kim đã đưa ra một quyết định.

Trong ba năm qua, Kim Tuyết Mai và Cao Phong đã chịu đựng quá nhiều đau khổ, bản thân bà không có khả năng trốn tránh trách nhiệm.

Cho nên lúc này, bản thân bà ấy cũng nên vì bọn họ mà trả giá một lần.

Cao Kình Thiên có thể cứu chữa tính mạng của bà, đây chính là ơn nghĩa to lớn.

Bà cụ Kim cũng biết rõ, nhà họ Kim ở Thủ đô Hà Nội trong con mắt của nhà họ Cao ở Thành phố Đà Nẵng mà nói, quả thực chỉ là một con kiến bình thường.

Nhà họ Cao muốn đối phó nhà họ Kim thì chuyện này chẳng qua chỉ bằng một câu nói, nhà họ Kim ngay lập tức sẽ bị đuổi ra khỏi Thủ đô Hà Nội.

Nhưng nếu như Cao Kình Thiên thực sự dùng chuyện cứu bà ấy để uy hiếp, bắt bản thân bức bách Cao Phong và Kim Tuyết Mai ly hôn thì chính mình sẽ dùng phần ơn cứu mạng này trả trở về.

Bà cụ Kim kiểm tra xem xét xung quanh, phát hiện cách chỗ mình ba mét có một tảng đá gồ ghề nhô lên. "Ầm ầm ầm!"

Cánh quạt máy bay thong thả giảm bớt vận tốc quay, chính xác hạ xuống khu vực hạ cánh. "Rầm!"

Giá đỡ máy bay chấn động phát ra một tiếng vang dội, máy bay hạ cánh vững vàng trên giá đỡ.

Khu vực hạ cánh cách đám người khoảng chừng mười mét, độ cao cách mặt đất khoảng năm mét, tất cả mọi người ai cũng phải ngẩng đầu ngước nhìn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận