Rể Quý Rể Hiền

"Rầm rầm rầm!"

Cửa trực thăng từ từ mở ra, giờ phút này, ánh mắt mọi người đều tụ lại ở ngay cửa trực thăng kia.

Kể cả bà cụ Kim cũng lo lắng tới mức đứng ngồi không yên, nhìn về phía đó.

Sau mười lăm phút, Cao Phong mang gương mặt lạnh nhạt xuất hiện ở ngay cửa trực thăng, sau đó hơi kh người cất bước đi ra.

Sau khi bà cụ Kim nhìn rõ khuôn mặt của người nọ thì lập tức trừng to mắt, trái tim càng đập mạnh, kinh hoàng không thôi.

Cậu cậu cậu ta, cái thằng này..

Dù bà ấy lớn tuổi, mắt hơi mờ nhưng vẫn có thể liếc nhìn ra đây chính là Cao Phong!

Cái thằng Cao Phong này thế mà lại đi cùng với Cao

Kình Thiên à? "Xin chào mừng cậu Kình Thiên!"

Mấy trăm người đồng thanh chào hỏi, cúi đầu với Cao

Phong. "Cao Phong, cháu đứng sang bên cạnh đi, đừng chắn đường cậu Kình Thiên đi ra!"

Trong lòng bà cụ Kim hoảng sợ, sau đó vội hồ lên theo bản năng. "Bà à, bà, bà đang nói gì đấy?" Người ở bên cạnh ngơ ngác hỏi. "Sao, làm sao vậy?" Bà cụ Kim nuốt nước miếng một cái, trong lúc nhất thời không kịp hiểu.

Bà chỉ cảm thấy, những người này đều đang cúi đầu gập người cung kính chào đón Cao Kình Thiên, Cao Phong lại chắn cửa trực thăng, lỡ như khiến Cao Kình Thiên nổi giận thì làm sao bây giờ? "Cậu ấy chính là cậu Kình Thiên mà!" Người đó lắc đầu trả lời. "Cái gì?" Bà cụ Kim bỗng trừng to mắt, miệng thét lên kinh hãi, cả người như bị điện giật.

Cao Phong chính là cậu Kình Thiên mà mọi người ở hòn đảo phía bắc chào đón? Chính là Cao Kình Thiên, người thừa kế dòng chính tông của nhà họ Cao ở thành phố Đà Nẵng? - Bà cụ Kim sống hơn nửa đời người nhưng đến tận giờ phút này mới trải nghiệm sự kinh ngạc lớn nhất. Thì ra lúc nhà họ Cao kia đưa ngàn vạn lễ hỏi tới nhà, nói là trả nợ cho cậu chủ nhà họ, đúng là phần lễ hỏi năm ấy Cao Phong thiếu khi lấy Kim Tuyết Mai rồi! Thì ra, Bất động sản Phong Mai che chở Kim Tuyết

Mai như thế là bởi vì cái Bất động sản Phong Mai kia là sản nghiệp của Cao Phong!

Thì ra tất cả những chuyện chấn động của cậu Phong ở thành phố Hà Nội trong thời gian này đều chính là về Cao Phong.

Cao Phong chính là cậu chủ nhà họ Cao ở thành phố Đà Nẵng, Cao Kình Thiên!

Bà cụ Kim thở dài một tiếng, lòng rối như tơ vò.

Khiếp sợ, hoảng loạn, hối hận, áy náy, áy náy, kích động, chờ mong... Hơn mười cảm xúc xuất hiện cùng lúc, đồng loạt xông lên não khiến bà cụ Kim cảm giác như không thể thở được.

Bà ấy dùng trăm phương ngàn kế, bôn ba hơn nửa đời người, đi theo chủ tịch Kim đến thành phố Hà Nội dốc sức làm ăn mới tạo ra một gia tộc họ Kim nổi danh như bây giờ.

Chủ tịch Kim đi rồi, tuy bà cụ Kim không ở công ty, nhưng lúc nào cũng quan tâm đến sản nghiệp của nhà họ Kim, hy vọng nhà họ Kim thật sự phát triển lớn mạnh. Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất

Bà ấy luôn thấy tự hào và kiêu ngạo với mỗi quyết định chính xác của mình.

Cho tới bây giờ bà ấy mới biết được, tất cả những gì bà ấy làm cũng không bằng con mắt tinh tường của chủ tịch Kim khi ấy.

Cao Phong mới thật sự là con rồng bay lượn trên chín tầng mây

Lời này là chủ tịch Kim đã từng nói với bà cụ Kim rồi, nhưng lúc ấy bà ấy cũng không để ở trong lòng.

Hôm nay nhớ lại, trong lòng bà cụ Kim trừ tức cười ta thì vẫn là tức cười.

Không nói nên lời, thần kinh chấn động mạnh.

Trong mắt bà, con cháu giỏi giang của nhà này nhà kia khác thắng rể vô dụng nhà mình một trời một vực. Bất kì con cháu trong nhà giàu thế lực lớn trong thành phố Hà Nội này đều không có tư cách xách giày cho Cao

Phong.

Bà ấy ra nhiều quyết định tự cho là đúng đắn như thế, nhưng chuyện quan trọng nhất lại làm sai!

Có mắt không thấy Thái Sơn. "Mắt bà mù rồi..." Bà cụ Kim thở dài trong lòng một tiếng!

Tâm trạng bây giờ của Cao Phong cũng có chút phức

Nhìn thấy bà cụ Kim đang ngơ ngác ở phía xa, anh tap. nhất thời không tìm được câu nào phù hợp để mở miệng cả. "Đưa bà cụ Kim lên máy bay!" Cao Phong phất tay, bước vào trong trực thăng.

Mọi người không dám chậm trễ, nhanh chóng đưa bà cụ Kim lên trực thăng.

Cả quá trình ánh mắt bà cụ Kim ngơ ngác, không nói một lời, để mặc cho người bên ngoài đưa bà ấy vào trong trực thăng. Trực thăng lại bay lên không trung, mục đích bây giờ là thành phố Hà Nội. - Trong buồng máy, tất cả mọi người đều không nói câu nào, bà cụ Kim đã im lặng được năm phút rồi.

Do vô cùng khiếp sợ nên bà ấy quên mất cảm giác mới lạ khi lần đầu ngồi trực thăng rồi. "Bất động sản Phong Mai là do bản thân cháu tạo ra đúng không? Mấy tháng trước cháu đã bắt đầu đến thành phố Hà Nội..." Bà cụ Kim há miệng định hỏi, nhưng nói được một nửa đã bị Cao Phong cắt ngang. "Ừ, Phong Mai là ghép từ tên của cháu và Tuyết Mai.

Cao Phong nhìn thoáng qua phi công đang điều khiển trực thăng ở phía trước, thừa nhận mà không chút do dự. "Cao Phong, cháu, cháu giấu điểm làm bọn bà khổ quá!" Một lúc lâu sau, bà cụ Kim mới thở ra một hơi thật dài. "Không gọi là giấu được, ba năm trước cháu đúng là một con chó chết không có chủ." "Hôm nay... Ha ha." Vẻ mặt Cao Phong lạnh nhạt trả lời, sau đó lại cười tự giễu.

Bây giờ thân phận thật của mình đã sáng tỏ rồi, có lẽ bà cụ Kim đã hài lòng rồi nhỉ? "Cháu chỉ là tạm thời rơi xuống trần gian thôi.." Bà cụ Kim nhớ tới câu nói lúc trước của chủ tịch Kim.

Dù Chân Long tạm thời rơi xuống trần gian thì cũng có bay lên vào một ngày nào đó. "Như vậy cũng tốt, có thể để cháu cảm nhận được ấm lạnh của cuộc đời." Cao Phong lại cười mỉa lần nữa. Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net

Nghe vậy, bà cụ Kim lập tức im lặng, không nói lời nào.

Ba năm qua, bà ấy cho Cao Phong chỉ có lạnh lẽo, ấm áp ở đâu ra?

Vô vàn hối hận, áy náy bao phủ khắp người bà cụ Kim.

Nhưng bà ấy cũng biết, Cao Phong không cần câu xin lỗi của bà ấy nữa.

Nếu không phải có liên quan đến Kim Tuyết Mai thì đến cả tư cách đi xin lỗi, bà cụ Kim cũng không có! Dù Cao Phong có cần hay không thì bà cụ Kim vẫn muốn nói ra, nói cho Cao Phong nghe. "Ba năm qua, là bà sai rồi." Bà cụ Kim thở dài một tiếng.

Biểu cảm của Cao Phong hơi kinh ngạc nhưng anh chỉ gật đầu nhẹ, không nói gì thêm cả. "Cũng không biết cháu có còn chịu nhận bà lão này đây làm mẹ vợ, làm bà ngoại hay không." Bà cụ Kim thấy

Cao Phong có thái độ lãnh đạm thì lắc đầu tự giễu.

Hôm nay, ở trước mặt Cao Phong, bà ấy cũng không dám dùng thân phận người lớn đi áp chế Cao Phong nữa.

Nhà họ Kim dựa vào Cao Phong để phát triển, ngay cả mạng của bà cụ Kim cũng là do Cao Phong cứu. Cao Phong có ơn cứu mạng bà ấy, có ơn cứu sống bà! "Bà là bà ngoại của Tuyết Mai thì cũng chính là bà ngoại của cháu rồi." "Dù gì thì cháu cũng được nhận ân đức lúc trước của chủ tịch Kim, cho nên cháu sẽ để bà an hưởng tuổi già thật tốt." Cao Phong nhẹ giọng trả lời.

Bà cụ Kim rất kinh ngạc, cuối cùng vẫn phải dựa vào cái ơn của chủ tịch Kim và mặt mũi của Kim Tuyết Mai à! Dù sao thì giữa Cao Phong và bà ấy cũng không có chút cảm tình nào cả. "Là Tuyết Mai bảo cháu cứu bà hả?" Bà cụ Kim hỏi lại.

Cao Phong gật đầu nhẹ, khẽ "Ừ" một tiếng.

Anh cũng không biết, nếu không phải Kim Tuyết Mai mở miệng nói thì bản thân có thể dùng cứu viện của gia tộc cho bà cụ Kim hay không. "Cả nhà họ Kim cũng chỉ có Tuyết Mai và cha nó là có lòng yêu thương bà thôi." "Cho nên bà không cần phải xoắn xuýt lo lắng cháu có thân phận gì, mà là nên đi tìm hiểu người xung quanh bà, làm chuyện bà nên làm." Cao Phong nói sâu xa. "Bà biết rồi, biết rồi mà." Bà cụ Kim suy tư năm giây rồi mới gật đầu trả lời. "Đúng rồi, lần trước kiểm tra sức khoẻ thì thân thể bà rất tốt, sao đột nhiên bệnh tái phát vậy?" Cao Phong rất nghi ngờ chuyện này.

Chuyện gì cũng phải có điểm báo trước, lần phát bệnh này của bà cụ Kim tới đột ngột quá.

Tuy đúng là ngày đó tâm trạng của bà ấy bị chấn động rất mạnh, nhưng không đến mức nghiêm trọng như vậy chứ, thiếu chút nữa là mất mạng luôn rồi. "Chuyện này." Bà cụ Kim do dự một chút, nhớ lại chuyện đêm hôm đó, nhưng không biết nên nói thế nào. Bà ấy không muốn nhiều lời về loại bê bối của con cháu trong nhà kiểu này. "Kim Hồng Vũ nói, lúc anh ta đưa cơm cho bà thì phát hiện bà ngã trên mặt đất" Cao Phong quan sát biểu cảm của bà cụ Kim, hờ hững giải thích.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui