Rể Quý Rể Hiền

Trên đường đi, Kim Ngọc Hải gọi điện thoại cho Kim Nhạc Sơn. Còn Kim Phúc Khang ở bên kia thì nhất định Kim Nhạc Sơn sẽ thông báo cho ông ta, cho nên Kim Ngọc Hải cũng lười gọi cho ông ta.

Rất nhanh sau đó, cả nhà Kim Ngọc Hải đã đến chỗ ở của bà cụ Kim trước.

Khoảng chừng không tới năm phút sau, người nhà của Kim Nhạc Sơn và Kim Phúc Khang cũng đã chạy tới nơi. Bây giờ bà cụ Kim không rõ sống chết, trong lòng bọn họ cũng lo lắng hơn so với bất kỳ ai khác.

Cũng không phải là lo lắng cho an nguy của bà cụ Kim mà là sợ chuyện đêm hôm đó bị bại lộ.

Cho nên bây giờ, sâu thẳm trong nội tâm bọn họ lại hy vọng bà cụ Kim chết đi mới phải. Quan trọng nhất chính là nếu như bà cụ Kim mất rồi thì cũng phải để lại cổ phần.

Một khi bà cụ Kim không còn, di sản sẽ được chia nhỏ theo luật pháp. Đến lúc đó, khả năng lớn nhất chính là chia đều cho cha anh em.

Nhưng mà đây cũng không phải là kết quả mà Kim Nhạc Sơn và Kim Phúc Khang mong muốn.

Bọn họ không muốn chia cổ phần cho Kim Ngọc Hải. "Anh cả, bà cụ có thể khỏi hết bệnh không anh?" Kim Phúc Khang có chút thấp thỏm hỏi. Sắc mặt Kim Ngọc Dung cũng có chút khó coi, dù sao thì lúc ấy cô ta cũng lại đẩy ngã bà cụ Kim.

Nếu như nói chuyện này ra thì Kim Ngọc Dung không biết phải ăn nói với cậu thế nào. "Không thể nào, chú cho rằng bọn họ là thần tiên à? Trừ khi bọn họ đưa bà cụ ra nước ngoài." Kim Nhạc Sơn khoát tay nói. "Cũng không chắc..." Kim Hồng Vũ dừng lại một chút, trong lòng vô cùng sợ hãi.

Kim Nhạc Sơn trầm ngâm hai giây, sau đó phiền não khoát tay một cái, nói: "Vào nhà đi thôi! Đi vào trước rồi nói sau."

Mọi người thấp thỏm trong lòng đi vào trong sân, chạm mặt với cả nhà Kim Ngọc Hải ở bên trong phòng khách. "Ngọc Hải, mẹ đâu?" Kim Nhạc Sơn hỏi đầu tiên. "Vẫn chưa trở về." Kim Ngọc Hải cũng không quay đầu lại, đáp.

Đám người Kim Nhạc Sơn nghe thấy vậy thì hơi sững sờ, chưa về sao? "Không phải là mấy người đưa bà cụ đi khám bệnh lại sao? Chưa về là ý gì?" Kim Nhạc Sơn tức giận nhìn Kim Ngọc Hải.

Ông ta cảm thấy nhất định là Kim Ngọc Hải giấu bà cụ Kim đi, chính là vì muốn một mình nuốt hết tài sản nhà họ Kim. "Bà nội được Cao Phong đưa đi khám bệnh. Chúng cháu chỉ vừa nhận được thông báo của Cao Phong thôi, bọn họ sắp về đến nhà rồi."

Kim Tuyết Mai không muốn cãi nhau với bọn họ quá nhiều, cho nên đã nói thẳng sự thật cho bọn họ nghe. "Được lắm Kim Tuyết Mai. Cô lại giao bà nội cho người ngoài. Xưa nay, quan hệ của Cao Phong với bà nội không tốt, đây là cô đang đẩy bà nội vào trong hố lửa à?" "Tôi đã sớm nhìn ra Kim Tuyết Mai cô bất hiếu mà” 

Kim Ngọc Dung nhảy ra ngoài đầu tiên, chỉ chỏ Kim Tuyết

Mai rồi quát mắng. Kim Tuyết Mai hờ hững liếc Kim Ngọc Dung, căn bản không có để ý tới cô ta.

Hiếu thuận hay không hiếu thuận, không phải là dùng miệng mà nói.

Người đang làm, trời đang nhìn, Kim Tuyết Mai cô không thẹn với lòng. "Mấy người lại giao bà cụ cho Cao Phong? Tôi nói cho mấy người biết, nếu bà cụ xảy ra chuyện gì, tôi nhất định sẽ kiện cả nhà mấy người ra tòa."

Sắc mặt Kim Nhạc Sơn cũng âm trầm, chỉ vào Kim Ngọc Hải nói. "Đừng ồn ào nữa. Chờ mẹ về đi rồi hằng nói tiếp. Tôi tin, nếu như Cao Phong có thể đưa bà cụ đi thì sẽ không để cho chúng ta thất vọng đâu." Kim Ngọc Hải phiền não khoát tay một cái. "Hừ!" Kim Nhạc Sơn hừ lạnh một tiếng, không nói gì nữa cả.

Rất nhanh sau đó, ngoài cửa đã truyền đến âm thanh của động cơ xe ô tô.

Kim Ngọc Hải đứng dậy đầu tiên, trực tiếp chạy ra bên ngoài.

Gương mặt Kim Tuyết Mai cũng đầy vẻ mong đợi, đi theo Kim Ngọc Hải ra ngoài. Đám người Kim Nhạc Sơn có chút thấp thỏm, nhìn nhau một cái rồi vẫn nhắm mắt đuổi theo.

Ngoài cửa, một chiếc xe cứu thương đỗ lại.

Trước mắt mọi người chính là hình ảnh Cao Phong mở cửa xe, từ ghế lái đi xuống. "Cao Phong." Kim Ngọc Hải và Kim Tuyết Mai đồng thanh gọi Cao Phong.

Còn mấy người Kim Nhạc Sơn thì lại không nói gì, thấp thỏm nhìn Cao Phong. "Tuyết Mai, cha." Động tác của Cao Phong dừng lại một chút, gãi đầu có chút lúng túng, sau đó nhỏ giọng kêu lên một tiếng.

Thấy cái bộ dạng này của Cao Phong, trong lòng hai người Kim Tuyết Mai khẽ rung động. "Cao Phong, bà nội em, bà nội em, bà ấy..." Giọng nói của Kim Tuyết Mai có chút run rẩy.

Mặc dù Kim Ngọc Hải không có hỏi nhưng ánh mắt cũng trợn tròn, lập tức nhìn Cao Phong.

Cả một không gian yên tĩnh, tất cả mọi người đều nhìn lên người Cao Phong. “Bà cụ, bà ấy... Dịch não đã ngừng chảy nhưng mà thần kinh não bộ bị chèn ép trong một khoảng thời gian quá dài. Bác sĩ nói, từ nay về sau phải sống thực vật.” Mặt Cao Phong không hề biến sắc, giải thích. “Trời ạ.." Kim Ngọc Hải sửng sốt hồi lâu, sau đã liền ngã “bịch” xuống đất,

Kim Tuyết Mai cũng trợn tròn hai mắt, không tiếp nhận nổi sự thật này.

Còn những người Kim Nhạc Sơn thì không khỏi thở dài. Tốt lắm, bà cụ không tỉnh lại nữa rồi. Vậy thì chuyện bọn họ đã làm cũng sẽ không có ai biết. "Mẹ, bà ấy phải làm sao đây, sao bà ấy lại phải gánh chịu những thứ đó chứ?” Kim Ngọc Hải lớn tiếng khóc. “Cha, cha đừng như vậy nữa. 

Phong thì bác sĩ đã bảo chúng ta lo liệu hậu sự rồi. Bây giờ, bà nội có thể sống được đã là may mắn rồi.” Kim Tuyết

Mai đỡ Kim Ngọc Hải dậy rồi nói.

Kim Ngọc Hải sửng sốt vài giây, sau đó không ngừng gật đầu: "Đúng đúng đúng, Cao Phong, cảm ơn con. Cao Phong, mẹ của cha đâu?"

Cao Phong chậm rãi gật đầu, sau đó kéo ra cửa xe cứu thương ra, mở ra cửa sườn rồi đẩy bà cụ Kim ra ngoài.

Bà cụ ngồi trên xe lăn, đang ngủ ngon lành, toàn thân không hề nhúc nhích, không khác người mất tri giác là mấy.

Kim Ngọc Hải và Kim Tuyết Mai nhìn thấy cảnh này, vành mắt đều đỏ hoe.

Nhưng bọn họ vẫn kiềm chế tình cảm lại, vội vàng giúp Cao Phong đẩy bà cụ Kim vào trong nhà.

Đám người Kim Nhạc Sơn không hề có tỉ suy nghĩ nào là mình phải giúp một tay.

Chỉ đứng ở bên cạnh nhìn Cao Phong và Kim Ngọc Hải đặt bà cụ Kim lên giường. "Cha, cha và Tuyết Mai đi ra ngoài trước đi. Bác sĩ đã giao cho con phải đút thuốc cho bà cụ." Cao Phong đứng dậy, nhìn Kim Ngọc Hải nói. "Cao Phong, con vất vả rồi. Những chuyện này cứ để cha đi, bà ấy là mẹ của ta, những chuyện này nên là cha làm." Kim Ngọc Hải liền vội vàng nói. "Không cần đầu." Cao Phong khoát tay nói: "Bác sĩ đã giao rõ ràng cho con rồi, mọi người không biết đút cái gì. Cứ ở bên ngoài chờ con trước đi ạ”

Kim Ngọc Hải dừng một chút, cũng không kiên trì nữa, lập tức kéo theo Kim Tuyết Mai đi ra ngoài. Hơn nữa, ông ta còn nhẹ nhàng đóng cửa phòng. "Bà nội, bọn họ đi rồi." Cao Phong nhẹ giọng nói.

Bà cụ Kim vốn dĩ là một người thực vật nhưng lại từ từ mở mặt ra, trên mặt tràn đầy vẻ nóng vội và bất an, đáy lòng thì lại vô cùng đau đớn.

Lúc vừa nãy ở ngoài cổng, biểu hiện của mấy người Kim Nhạc Sơn đã khiến cho bà rất thất vọng. Cho dù là mình đã thành ra như vậy rồi mà bọn họ cũng không có ý định sờ vào người mình lấy một cái.

Đứng trước giường bệnh mới biết những đứa con bất hiếu, những lời này, bà cụ Kim đã tin tưởng tuyệt đối rồi. "Còn muốn tiếp tục không? Cháu sợ bà không chịu nổi." Nét mặt Cao Phong lạnh nhạt nói.

Bà cụ Kim trầm mặc khoảng mười mấy giây, sau đó mới thở dài, cười khổ nói: "Tiếp tục đi!" “Bà cũng muốn nhìn xem, những đứa con cháu mà bà vô cùng coi trọng, đến cuối cùng có thái độ như thế nào. "Được a."

Cao Phong gật đầu đáp lại, rồi đi thẳng ra ngoài.

Bà cụ Kim muốn nhìn, vậy thì phải để cho bà nhìn kỹ mọi thứ.

Kịch hay chuẩn bị bắt đầu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui