Rể Quý Rể Hiền

Cũng không phải là cô đang diễn trò cho mọi người xem mà bởi vì chuyện liên quan đến việc bà cụ đã bình phục, ngay cả Kim Tuyết Mai, anh cũng không hề hé nửa lời.

Lúc này, lời Kim Tuyết Mai nói ra lại chính là suy nghĩ thật lòng của cô. “Được.” Kim Tuyết Mai gật đầu một cái, nói với mọi người: “Bà nội không cần mấy người bận tâm. Kim Tuyết Mai tôi chăm sóc là được rồi. Cả nhà tôi chăm sóc là được rồi. “Còn cổ phần công ty thì chỉ cần mấy người có thể gánh vác được công ty là được rồi, đừng phụ lại tâm huyết của ông nội. Mấy người còn muốn như thế nào nữa?”

Lúc này, Kim Ngọc Dung vỗ tay, nói: "Được. Kim Tuyết Mai, đây chính là cô tự nói đấy nhé. Lời nói ra không thể thu lại được, bà cụ là do nhà cô chăm sóc đấy.”

Trên mặt Kiều Thu Vân có chút không vui, bà cụ có ba người con trai, dựa vào đâu mà lại bắt nhà bà ta phải chăm sóc?

Nhưng nhìn tình hiện hiện tại thì cuối cùng vẫn không cản được Kim Ngọc Hải và Kim Tuyết Mai. "Úi trời ơi. Đúng là không uổng công trước kia bà nội yêu thương cô.” Kim Ngọc Dung lên tiếng giễu cợt.

Kim Phúc Khang cũng vỗ tay khen hay, giễu cợt nói: "Không sai, chú cũng đã sớm nhìn ra Tuyết Mai rất hiếu thuận mà.”

Đứng trước giường bệnh mới biết ai là đứa con bất hiểu. Biểu hiện của đám người Kim Phúc Khang đúng là đã giải thích đầy đủ cho câu nói này mà. "Bà cụ đúng là sinh được một đứa con trai ngoan, cộng thêm một đứa cháu ngoan nữa.” Kim Nhạc Sơn cũng cười đầy hàm ý. “Đúng vậy, đúng là tôi đã sinh ra được hai người con trai ngoan” Bỗng nhiên, một giọng nói vang lên. “Không cần đầu, sinh một là được rồi.” Kim Phúc Khang tiếp lời người vừa nói theo bản năng, nhưng sau đó bỗng ngày ngẩn người ra.

Một giây kế tiếp, Kim Phúc Khang đột nhiên quay đầu, nhìn vào trong phòng. Âm thanh vừa rồi là truyền từ trong phòng ra.

Còn Kim Nhạc Sơn, Kim Hồng Vũ, Kim Ngọc Dung và ba người nhà Kim Tuyết Mai cũng trợn tròn mắt, nhìn về phía căn phòng.


Âm thanh này sao lại giống âm thành của bà cụ vậy? Người thực vật còn biết nói chuyện sao? Không phải là người thực vật thì sẽ đánh mất toàn bộ sức lực, thậm chí là không có ý thức hay sao?

Mọi người kinh hãi không thôi, chỉ có một mình Cao Phong là ngồi yên không hề lo lắng, làm ra dáng vẻ không hề quan tâm cho lắm.

Trên điện thoại hiển thị cuộc gọi của anh và Lâm Vạn Quân.

Lâm Vạn Quân cũng đang trả lời lại tiến độ chuẩn bị tiệc sinh nhật. "Mẹ?" Âm thanh của Kim Phúc Khang run rẩy, kêu lên một tiếng.

Bên trong phòng không có ai trả lời. "Cạch cạch cạch 

Ba mươi giây sau, trong phòng bỗng nhiên truyền đến một âm thanh vô cùng có tiết tấu...

Đây là... Âm thanh của gậy ba-toong đập lên sàn nhà.

Âm thanh kia càng ngày càng cách cửa phòng gần hơn. Ánh mắt mọi người cũng càng mở to hơn.


Một lúc sau, cửa phòng bị đẩy ra. Bà cụ Kim chống gậy, xuất hiện ở trước mặt mọi người.

Tất cả mọi người đều rơi vào trạng thái đờ đẫn. Chuyện gì đây, sao bà cụ lại tỉnh lại rồi? "Mẹ!" Sau khi Kim Ngọc Hải kịp phản ứng liền vội vã kêu lên một tiếng.

Kim Tuyết Mai cũng gọi một tiếng “bà nội” rồi vội vàng chạy tới.

Còn lúc này, đám người Kim Nhạc Sơn há hốc mồm, mở to mắt, nghẹn họng.

Bà cụ tỉnh lại từ bao giờ?



Những điều bọn họ nói trước đó, bà cụ có nghe thấy không? "Tuyết Mai, vất vả cho cháu rồi." Bà cụ Kim đưa tay ra, nhẹ nhàng sờ vào sau gáy Kim Tuyết Mai.

Trong mắt mang theo vẻ áy náy, còn có một chút vui vẻ yên tâm. “Bà nội, bà không sao chứ? Bà tỉnh lại rồi, tốt quá, tốt quá. Cháu gái không hề vất vả.” Hốc mắt Kim Tuyết Mai ửng đỏ, nói.


Trên mặt bà cụ Kim cũng rơm rớm nước mắt, vừa là cảm động vì Kim Tuyết Mai và Kim Ngọc Hải, vừa là đau lòng vì đám người Kim Nhạc Sơn. "Ai." Bà cụ Kim thở dài, sau đó đi về hướng phòng khách. “Mẹ... Mẹ ngồi đi, mẹ ngồi đi...”

Đám người Kim Nhạc Sơn lập tức đứng dậy, vẻ mặt thấp thỏm nhìn bà cụ Kim.

Bà cụ Kim cũng không khách sáo, ngồi xuống ghế, hai tay chống gậy nhìn về phía mọi người.

Còn Cao Phong vẫn chưa chịu ngẩng đầu lên, cứ ngồi yên lặng như vậy. "Bà nội, bà khỏe rồi chứ? Cháu lo lắng cho bà chết mất thôi." Kim Ngọc Dung đột nhiên tiến lên, kéo Kim Tuyết Mai ra, ngồi xổm người xuống nhẹ nhàng đặt chân của bà cụ Kim lên.

Kim Hồng Vũ cũng cắn răng đi tới “Ôi mẹ, mẹ đúng là phúc lớn mạng lớn. Đại nạn không chết ắt có phúc. Mấy ngày nay, lúc nào con cũng thắp hương, bái phật cầu bình an cho mẹ” Kim Nhạc Sơn cũng chen vào. "Thắp hương bái phật, cầu nguyện cho tôi chết sớm một chút sao?" Ánh mắt bà cụ Kim nhìn Kim Nhạc Sơn.

Biểu cảm của Kim Nhạc Sơn hơi khựng lại, ngay lập tức ngậm miệng lại.

Kim Ngọc Dung đánh mắt nhìn xung quanh, sau đó đột nhiên quay đầu, nhìn về phía Cao Phong phẫn nộ quát: “Cao Phong, anh trêu đùa chúng tôi đấy à?”. Chuyên trang đọc truyện ~ .C O M ~

Khuôn mặt Cao Phong lộ ra vẻ hài hước nhìn Kim Ngọc Dung. Lần này, cô ta cũng có tí chỉ số thông minh rồi đấy. "Không cần nói nữa, không cần phải nói gì hết. Bà cụ Kim từ từ khoát tay nói: “Thắng cả, thằng ba, mấy đứa đi đi. Chỗ này của tôi, sau này các anh không cần tới nữa.

Bà cụ Kim ra lệnh đuổi khách, điều này vô cùng có hàm ý sâu xa. 

Cho nên, đám người Kim Nhạc Sơn cũng không hề nhúc nhích. “Mẹ, nếu mẹ tỉnh rồi vậy thì nói một chút về chuyện chia tài sản đi. Anh hai nói, bọn họ có người con rể là Cao


Phong rồi, không cần bất kì đồ gì của nhà họ Kim nữa.” “Cho nên, mẹ mau chia đôi cổ phần trong tay cho con và anh cả đi. Kim Phúc Khang thận trọng nói.

Thấy bà cụ Kim không nói lời nào, ánh mắt Kim Phúc Khang lóe lên ánh sáng khó hiểu, sau đó nói: "Không thì con lấy một phần, anh cả lấy hai phần cũng được “Tôi bảo mấy người cút đi, mấy người còn không nghe rõ sao?” “Hay là phải để tôi đuổi mấy người ra khỏi nhà họ Kim, để mấy người lang thang đầu đường xó chợ, mấy người mới cảm thấy hài lòng?” Hai tay Bà cụ Kim nắm chặt ba-toong, không ngừng nên xuống đất, nổi giận với mấy người kia.

Nhìn thấy dáng vẻ này của bà cụ Kim, mấy người Kim Phúc Khang cũng hiểu ra lý do sâu xa trong đó.

Xem ra, những lời bọn họ nói ban nãy, bà cụ Kim có không nghe được hoàn toàn thì cũng nghe được phân nửa

Đã như vậy rồi thì trở mặt luôn. “Mẹ, mẹ bảo chúng con đi cũng được. Nhưng mà chuyện cổ phần phải nói cho rõ ràng. Lúc này, Kim Phúc Khang bắt đầu lảm nhảm. “Đúng vậy. Mẹ, thịt ở lòng bàn tay hay là mu bàn tay thì cũng đều là thịt. Mẹ cũng đừng làm chuyện gì khiến cho con trai mình đau lòng” Sắc mặt Kim Nhạc Sơn cũng trở nên âm u.

Bà cụ Kim lắc đầu cười khổ, bọn họ đau lòng sao? Nếu như không phải là bọn họ làm ra chuyện khiến mình đau lòng thì bây giờ sẽ như vậy sao? Vốn bà còn nghĩ sẽ chia đều ba phần cổ phần cho ba anh em bọn họ.

Chỉ là lòng tham của bọn họ là vô đáy, cho nên bà mới tước bỏ cơ hội này. “Cổ phần sẽ chia, nhưng mà dù tôi có chết thì cũng sẽ không chia cho mấy người. Giọng bà cụ Kim nghiêm nghị. “Hừ, bà nội. Cho dù không nay có chết, bà cũng phải giao cổ phần ra cho chúng cháu.” Kim Ngọc Dung cười lạnh, khuôn mặt hoàn toàn lạnh lẽo.

Bà cụ Kim trợn tròn hai mắt, sau đó lại tức giận đến nỗi cả người run rẩy.

Hôm nay mình cũng đã tỉnh lại, vậy mà bọn họ lại dám nói ra như vậy trước mặt mình.

Con cháu như vậy là chỉ đến vì lợi ích thôi à? "Cổ phần này, vĩnh viễn không thể nào chia cho mấy người được." Bà cụ Kim lại dùng ba-toong gõ xuống đất, nghiêm nghị nói. “Không cho mẹ cũng phải cho.” Đột nhiên Kim Phúc Khang xông tới chỗ bà cụ. Nhìn dáng vẻ hung hãng của ông ta giống như là muốn ra tay với bà cụ vậy. “Còn tiến về phía trước một bước nữa, tôi sẽ khiến ông phải quỳ xuống. Cuối cùng thì Cao Phong cũng đặt điện thoại xuống, ngẩng đầu lên nói đầy lạnh lùng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận