Rể Quý Rể Hiền

Thanh niên biết rõ, chỉ có kéo một người xuống ngựa vào lúc người đó đứng ở đỉnh cao nhất mới có thể làm cho anh ta càng thêm đau khổ.

Mà anh ta phải nghĩ hết tất cả mọi cách làm cho Cao Phong thật là đau khổ, sống không bằng chết mới được. "Ông chủ, anh muốn đích thân qua đó?" Người đàn ông cao to mặc áo đen hơi nghi ngờ một chút. "Đương nhiên rồi! Nhất định phải chính tay mình đâm kẻ thù thì mới cảm thấy sảng khoái được!" Trong ánh mắt của thanh niên càng hiện vẻ không thể chờ đợi được thêm nữa. "Cao Phong à Cao Phong, mày nghĩ rằng mày có thể dùng một tay che trời à?" "Chắc chắn mày sẽ không ngờ rằng, tao chưa chết! Mày sẽ không bao giờ nghĩ đến!" "Hôm nay, đã đến lượt mày trả nợ, ha ha ha!"

Tiếng cười của thanh niên kia nghe vô cùng dữ tợn, truyền ra rất xa rất xa từ trong nhà dân.

Tám giờ tối.

Bốn cánh cửa lớn ở bốn phía Đông, Tây, Nam, Bắc của công viên đồng thời mở ra.

Cư dân của Thành phố Hà Nội đã ở bên ngoài nhịn cả một ngày, lúc này bèn nhao nhao xông vào trong như cá diếc sang sông.

Lúc đó, từ bốn phương tám hướng của Thành phố Hà Nội cũng tràn tới rất nhiều rất nhiều người và vô số những chiếc xe sang trọng.

Đám người đó đứng chen chúc tụ tập một chỗ, phía trước mỗi đoàn người đều có một nhân viên cầm ngọn cờ lớn dẫn đầu.

Tập đoàn Bảo Nam, Tập đoàn Thiên Long, Tập đoàn Bắc Liễu, Tập đoàn Công nghệ Gia Thịnh...

Mỗi một lá cờ đều được thiết kế riêng biệt, trên đó viết tên công ty của mình.

Ở sau lá cờ lớn là các nhân viên cấp cao trong công ty, mỗi công ty đều có hơn hai trăm nhân viên.


Không biết bao nhiêu là nhân viên từ các công ty khác nhau tụ tập lại một chỗ.

Đoàn người giống như một đoàn quân ra trận do người cầm cờ dẫn đầu, tràn vào trong công viên.

Lúc này bên trong công viên trừ các loại đèn màu có sẵn ra thì đã có thêm rất nhiều đồ trang trí mới.

Các bóng đèn neon đủ loại màu sắc chiếu sáng rực rỡ, vô số bóng bay lung lay theo gió.

Bên trong suối âm nhạc đang chơi một bài hát lãng mạn chậm rãi, dòng nước dần dần dâng lên cao, rồi từ từ hạ xuống.

Ở trung tâm của quảng trường là một đài cao chín mét, cao gần bằng khoảng ba tầng lầu, hấp dẫn tất cả ánh mắt của mọi người.

Bên ngoài đài cao là các loại đèn màu để trang trí, giống như một cây thông giáng sinh đẹp rực rỡ, đẹp không sao tả xiết, làm cho người ta mải mê ngắm nhìn.

Rất nhiều người nhanh chóng tụ tập lại đây, nhưng lại bị người ngăn lại ở ngoài quảng trường, chỉ có thể đứng từ xa xa nhìn sang.

Phóng tầm mắt nhìn tới, chung quanh đâu cũng là đầu người đen kịt.

Không phải là một ngàn người, ba ngàn người, mà là có đến hàng ngàn hàng vạn người! 

Đồng thời công viên cũng chỉ mới được mở ra được khoảng hai mươi phút nhưng đã có nhiều người đến như vậy.


Không ngừng có nhiều người hơn đang chạy đến xem thử.

Vô số nam nữ cầm điện thoại chụp ảnh, quay chụp lại cảnh tượng vừa đẹp đẽ vừa lộng lẫy này. "Mở cổng đi, hôm nay có nhiều người, nhất định không được rối loạn! Khống chế tốt hiện trường." Lâm Vạn Quân đứng ở phía sau, nhìn đám người ở phía xa rồi nói. "Vâng, thưa ông Quân! Yên tâm đi, tôi sẽ giải quyết ổn thỏa" "Nhưng nếu những người đó chụp ảnh rồi đăng lên mạng thì có ảnh hưởng gì đến cậu Phong không? Bên phía dòng họ... Cao Kim Thành nhẹ giọng hỏi.

Lâm Vạn Quân hơi suy nghĩ rồi nói: "Không sao cả! Đứng ở khoảng cách đó cũng không thể chụp rõ ràng được. Hôm nay, quan trọng nhất là làm cho cậu Phong vui vė." "Nhất định cậu phải bảo đảm an ninh cho tốt." Lâm Vạn Quân liên tục dặn dò.

Nói xong câu này, Lâm Vạn Quân nhìn thoáng qua bên hông Cao Kim Thành, hỏi: "Không phải cậu Phong không cho cậu mang theo cái này à, điềm xấu."

Cao Kim Thành gãi đầu, họ một tiếng rồi trả lời: "Tôi tự mang theo đấy. Tôi cảm thấy như vậy an toàn hơn. Đến lúc đó tôi cũng không cần phải đến gần, ha ha..." "Được rồi!" Lâm Vạn Quân xem đồng hồ một lát, sau đó chuẩn bị làm theo bước tiếp theo trong kế hoạch đã được lên trước đó, cho người đi đón Kim Tuyết Mai tới đây.

Tám giờ rưỡi đêm.



Tại cao ốc của xí nghiệp Kim Thiên.

Hôm nay lại là một ngày phải tăng ca.

Kim Tuyết Mai vốn định đi đến văn phòng Tổng giám đốc tìm Cao Phong để thảo luận về một dự án.


Nhưng sau khi vào trong văn phòng, cô lại không tìm được Cao Phong ở đâu cả. "Được rồi! Bây giờ tan làm sớm cũng dám không chào hỏi mình đúng không! Trừ tiền lương! Nhất định phải trừ tiền lương mới được!"

Kim Tuyết Mai im lặng lắc đầu, sau đó đi về phía khu vực nhân viên. "Nhìn dáng vẻ bứt rứt của mọi người kìa. Tôi biết mọi người đang nghĩ về chuyện gì mà, tất cả nghỉ đi!" Kim Tuyết Mai nhìn thoáng qua đám người mặt mày đang rầu rĩ, trong lòng càng thêm nặng nề. "A! Có thể đi xem chỗ cầu hôn một chút rồi, chứ bạn của tôi cứ chụp hình gửi tới mãi. Thật là khó chịu" "Ha ha ha! Đi nào, tôi cũng đi. Công viên cách chỗ này cũng không xa.

Trong phút chốc, rất nhiều nhân viên, đặc biệt là những cô gái khi nãy đều nhảy cẫng lên hoan hô.

Hiện trường cầu hôn lãng mạn như thế, dù nhân vật chính không phải mình, nhưng có thể tự mình đi đến hiện trường cảm nhận một chút cũng đã là một chuyện rất tốt rồi. "Chủ tịch Mai, cô có muốn đi cùng chúng tôi không?" Có người hỏi. "Tôi thì không đi được, còn phải làm vài chuyện nữa." 

Kim Tuyết Mai lắc đầu.

Đám người liếc nhau một cái, đều nhìn thấy vẻ nghi ngờ trong mắt đối phương.

Đã đến lúc này rồi mà Tổng giám đốc Phong vẫn chưa làm gì, chẳng lẽ tình cảm của hai bọn họ lại xuất hiện vấn đề gì rồi?

Nhưng đám người cũng không dám hỏi nhiều, vội vàng chuẩn bị tan làm.

Sau khi các nhân viên đi rồi, ngoài cửa bỗng nhiên có một đoàn xe sang trọng lái đến.

Đi trước là bốn con Bentley màu đen, đằng sau là bốn chiếc Maybach, ở giữa là một chiếc Rolls-Royce đang lặng yên chờ đợi.

Không nhiều không ít, vừa đủ chín chiếc. "Thưa cô Tuyết Mai, chúng tôi theo lệnh của Giám đốc Lâm Vạn Quân, đến đây để đón cô đi đến một nơi." Một người đàn ông trung niên đi đến, cung kính nói với Kim Tuyết Mai.

Kim Tuyết Mai nghe vậy thì sững sở, cô đã từng gặp người đàn ông trung niên này rồi, đúng là người của Lâm Vạn Quân.

Nhưng...


Đón cô đi làm gì? "Tôi vẫn chưa xử lý xong vài chuyện!" Kim Tuyết Mai hơi ngơ ngác trả lời. “Giám đốc Quân của chúng tôi nói hôm nay dù cô có chuyện gì cũng phải gác lại! Nếu cô Tuyết Mai không đi với chúng tôi, chúng tôi sẽ suy nghĩ lại về chuyện hợp tác với xí nghiệp Kim Thiên." Người đàn ông trung niên cười, giải thích.

Kim Tuyết Mai nghe thấy thế thì ngay lập tức đầu hàng. Tuyệt đối không thể bỏ qua chuyện hợp tác với bất động sản Phong Mai được. "Được rồi! Tôi đi với mọi người." Kim Tuyết Mai nhẹ gật đầu, ngồi vào trong xe.

Với địa vị bây giờ của Cao Phong ở Thành phố Hà Nội, chắc là Lâm Vạn Quân sẽ không dám làm gì mình đâu nhỉ?

Chiếc xe chầm chậm chạy về phía trước, chạy về phía công viên.

Trong lòng Kim Tuyết Mai vô cùng nghi hoặc, không phải mọi người trên mạng đang đồn thổi náo nhiệt rằng có ai đó giàu có ở Thành phố Hà Nội định cầu hôn ở nơi này à?

Vào lúc cô đang vô cùng nghi ngờ, đoàn xe đã chậm rãi tới gần công viên.

Lúc này, nhìn sơ khắp công viên thì chỉ thấy đông nghịt người, chỉ sợ tổng số người không ít hơn ba mươi nghìn.

Có rất nhiều người bị đẩy đến một nơi rất xa rất xa, không thể không leo lên trên các cây xanh ở công viên, rướn cổ nhìn vào trong.

Còn có một vài người thì đứng ở trên các công trình cao tầng gần đó, cũng không muốn bỏ lỡ sự kiện lớn như vậy.

Vào lúc mọi người còn đang chờ đợi ở đây thì một đoàn xe đã chậm rãi tới gần công viên.

Hơn một trăm vệ sĩ áo đen lập tức xếp thành hai hàng, đi theo hộ tống đoàn xe.

Đôi mắt xinh đẹp của Kim Tuyết Mai trừng lớn. Cô nhìn tất cả những chuyện đang xảy ra ở bên ngoài, trong lòng xuất hiện một linh cảm rất kì lạ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận