Rể Quý Rể Hiền

"Két!" "Rầm rầm rầm!"

Chiếc Hummer lao thẳng lên đài cao với tốc độ không dưới một trăm năm mươi kilet trên giờ. "Răng rắc, rầm rầm!"

Vô số thân cây dựng đài cao bị đụng gãy, đài cao rung lắc mạnh một lúc.

Nhưng cuối cùng, cái đài cao cực kì rắn chắc mà Cao Kim Thành tự mình trông coi đã không sụp xuống.

Gương mặt Lương Minh Hiệp không cảm xúc, khỏe miệng mang theo nụ cười lành lạnh, ông ta không nói câu nào, nhanh chóng lùi số xe, sau đó ông ta hất đuôi xe một cái là đã đánh bay hai vệ sĩ của nhà họ Cao.

Lúc xe dừng ở nơi xa khoảng chục mét, Lương Minh Hiệp lại đột nhiên tăng tốc, lao thẳng tới chân đài cao. "Rầm rầm rầm!"

Lúc này, chân đài cao đã bị phá hủy hoàn toàn, không thể chịu đựng lực tông mạnh như thế được nên đổ ầm sang một bên.

Trên đài cao, trái tim của Cao Phong bỗng đập nhanh, cảm nhận được đài cao đang nghiêng ngả, nhưng anh lại không có cách nào cả. "Tuyết Mai, ôm chặt anh!"

Trong cái khó ló cái khôn, một tay Cao Phong ôm lấy Kim Tuyết Mai, anh đột ngột đứng lên, chạy về phía ngược lại của đài cao đang sụp xuống.

Vậy nên anh phải chạy nhanh trên đài cao đang không ngừng sụp đổ đó, chỉ cần tốc độ đủ nhanh thì có thể giảm độ cao khi rơi đến mức thấp nhất.

Nói cách khác, rơi từ độ cao chín mét xuống thì dù hai người không chết cũng sẽ bị thương nặng. "Cao Phong, anh đừng để ý đến em!"

Kim Tuyết Mai thò tay định đẩy Cao Phong ra, bây giờ mà thêm sức nặng của một người thì khả năng sống sót sẽ giảm xuống. Nhưng sao Cao Phong có thể đồng ý được, anh ôm chặt lấy Kim Tuyết Mai rồi chuẩn bị vọt mạnh.

Ở dưới đài, Lương Minh Hiệp tiếp tục đi ngăn cản, nhưng xe đã mắt máy.


Trong lòng Lương Minh Hiệp chấn động, ông ta còn muốn chờ hai người Cao Phong rơi xuống đài cao rồi cán qua người bọn họ nữa.

Thế nên Lương Minh Hiệp vội vàng khởi động xe, muốn mở máy lần nữa.

Nhưng ông ta đã không còn cơ hội. "Mẹ nó chứ!"

Hai mắt Cao Kim Thành đỏ ngầu, anh ta thô bạo mở cửa xe, thò tay muốn lôi Lương Minh Hiệp ra. "Rầm!"

Một nắm đấm to lớn nên mạnh lên mặt của Lương Minh Hiệp, đánh đến mức Lương Minh Hiệp chảy máu tại chỗ. "ầm ầm ầm!"

Cao Phong ôm Kim Tuyết Mai, không ngừng chạy trốn trên đài cao, cổ gắng khống chế sự thăng bằng của thân thể.

Nhưng cuối cùng, với sức nặng của hai người thì khá là khó khăn.

Cao Phong trượt chân, ngã lăn xuống phía dưới. "Cao Phong!" "Cậu Phong!"

Kim Tuyết Mai và những người xung quanh đồng thanh hô to. 

Cơ thể Cao Phong nghiêng ngả, cuối cùng không thể giữ cơ thể thăng bằng được, rơi từ độ cao hơn tám mét xuống mặt đất.

Mà trong ngực của anh còn ôm Kim Tuyết Mai.

Khi nhìn cảnh tượng này, con mắt của tất cả mọi người như muốn nứt ra, trái tim nhanh chóng treo lên tận cổ họng.

Nhưng ánh mắt Cao Phong chỉ có lạnh nhạt, thậm chí là khóe miệng còn mang nụ cười nhẹ nữa, chẳng có chút sợ hãi nào cả.

Dường như có một loại cảm giác như được giải thoát vậy.

Ba năm trước đây, anh ở nhà họ Cao đã bị ép buộc.

Trong ba năm này, ai cũng phỉ nhổ anh là chó chết chủ, anh nhận hết sự khinh bỉ, cố gắng cảm nhận ẩm lạnh của cuộc sống.

Ba năm sau, anh đã thực hiện được gần hết lời hứa của mình với Kim Tuyết Mai...



Chỉ là có thể sẽ phụ tấm chân tình của ông cụ Cao rồi.

Từng hình ảnh trong kí ức lướt qua não Cao Phong, cuối cùng dừng ở hình ảnh của Kim Tuyết Mai. "Ôm chặt vào!" "Nhớ kỹ, chồng em mãi mãi là anh hùng của riêng em!"

Cao Phong cười nhạt một tiếng, cố gắng đổi vị trí với Kim Tuyết Mai. "Bộp!"


Anh đột ngột giãy dụa khiến cơ thể Kim Tuyết Mai xoay lên phía trên, còn Cao Phong thì ở dưới.

Ngã thẳng xuống đất. "Ram! Bop!" "Phụt!"

Trong ánh nhìn của mọi người, Cao Kình Thiên ngã lên mặt đất, đầu đập mạnh xuống đất.

Sức nặng cơ thể Kim Tuyết Mai lại đè lên người Cao

Phong nữa. "Phụt...

Cao Phong phun ra một ngụm máu tươi, đầu Cao Phong hơi nghiêng qua một bên, rơi vào hôn mê.

Mà có Cao Phong làm đệm, nên dù Kim Tuyết Mai bị ngã đau nhưng cũng không tiếp xúc với mặt đất. "Cao Phong! Cao Phong!"

Kim Tuyết Mai cắn chặt răng, sau đó khóc lớn lên, một tay ôm Cao Phong vào ngực, nước mắt tuôn như suối trào. Từng tiếng gọi Cao Phong vang lên như tan nát con tim, vang vọng khắp quảng trường. "Phong, thắng Phong...

Lão Lâm Quân chạy tới, ông ta "Bộp" một tiếng quỳ rạp xuống đất, nghẹn ngào không thôi, hai mắt đỏ bừng nhìn Cao Phong.

Rất nhiều người chạy tới vây quanh Cao Phong xì xào bàn tán.

Cao Phong chỉ cảm thấy rất mệt, rất buồn ngủ, chỉ muốn ngủ thôi...

Nghe tiếng gọi bên tai, anh cố gắng muốn mở mắt ra, nhưng lại không làm được một động tác đơn giản như vậy. Cuối cùng, trước mắt trở tối đen, Cao Phong đã hôn mê hoàn toàn. "Anh Phong! Anh Phong!"

Vô số người lớn tiếng gọi Cao Phong, trong lòng vừa kinh ngạc vừa sợ hãi.

Còn những người khác, kể cả Long Tuấn Hạo và Liễu Tông Trạch thì vây quanh Lương Minh Hiệp, cầm mảnh gỗ vụn ở bên cạnh đánh Lương Minh Hiệp thật mạnh. "Nghĩ hay nhỉ! Hôm nay ông đây sẽ băm vụn mày cho chó ăn!" "Sao mày lại làm vậy, tại sao chứ! Mẹ kiếp!" 

Hai mắt Long Tuấn Hạo phủ đầy tơ máu, anh ta giơ cây gậy trong tay lên cao, đánh thẳng vào mặt Lương Minh Hiệp. Mấy chục người vây quanh Lương Minh Hiệp không ngừng đá đấm, lần nào ra tay cũng dùng hết sức lực, đồng thời mang theo lửa giận khôn nguôi. Oán hận của bọn họ đối với Lương Minh Hiệp đã đến cực hạn rồi.


Bọn họ hận không thể lột da Lương Minh Hiệp, uống máu sống, ăn thịt tươi của ông ta. "Ha ha ha! Đánh chết tôi đi, nếu ông đây dám tới đây thì vốn đã không muốn sống nữa rồi!" "Thằng nhãi Cao Phong đó cho rằng bản thân rất trâu bò à? Nó cho rằng nó có tay mắt phi thường à? Đến cả cấp dưới của nó mà nó cũng không biết là loại người gì nữa là, ha ha ha!" "Giết tôi đi, tôi nhắm mắt, Cao Phong đã chết, tôi đã báo được thù rồi! Ha ha ha!"

Lương Minh Hiệp như bị điên vậy, lớn tiếng hô hào, giọng nói và biểu cảm của ông ta như đang rất sảng khoái. "Nghĩ hay ghê! Ông muốn chết? Không đơn giản như vậy đâu!"

Lần nào Long Tuấn Hạo đánh cũng không đánh trúng chỗ hiểm của Lương Minh Hiệp, là muốn lại để ông ta nhận lấy vô vàn đau đớn.

Con chó Lương Minh Hiệp này, để ông ta chết sớm là ông ta lời rồi!

Cao Kim Thành run rẩy chạy sang một bên, thò tay muốn gọi điện thoại cho dòng họ bên kia.

Cả bàn tay của anh ta đều đang run rẩy không ngừng, muốn bấm điện thoại cũng rất khó. "Bop!"

Đột nhiên lão Lâm Quân chạy tới, một tay hất văng điện thoại của Cao Kim Thành. "Lão Lâm Quân, ông, tôi gọi cho cho dòng họ, cậu Phong có chuyện rồi, dùng cứu viện cấp S, dùng cứu viện cấp S...

Cao Kim Thành cũng giống như mất đi lý trí, giọng điệu run rẩy nói. Với tư cách là vệ sĩ thân cận của Cao Phong, nếu Cao

Phong đã chết thì bọn họ khó có thể thoát tội được, lấy cái chết để đền tội cũng không thể đền nổi.

Cho dù là lấy cái chết đền tội thì cũng không thể trả được ân tình lúc trước của ông cụ Cao, có lỗi với sự coi trọng của Cao Phong dành cho bọn họ. "Tôi sẽ gọi điện thoại cho bệnh viện." "Cậu không được gọi cuộc điện thoại này!"

Lão Lâm Quân hơi siết chặt nắm đấm, cố gắng kìm nén tâm trạng của bản thân lại.

Nghe từng tiếng khóc xé nát tim phổi của Kim Tuyết Mai ở bên kia, trái tim lão Lâm Quân như bị dao cắt vậy. "Lão Quân, vì sao, vì sao chứ, tôi không hiểu." Cao Kim Thành cắn răng hỏi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận