Rể Quý Rể Hiền

“Tôi chỉ nhớ... Tên cô... Cao Phong ngoạo đầu suy nghĩ, sau đó nhỏ giọng trả lời. “Gay rồi, di chứng sau phẫu thuật.” Liễu Tông Trạch thở dài. “Cút đi. Di chứng sau phẫu thuật cái đách gì chứ, để tôi nhìn chút xem nào.” Long Tuấn Hạo nói xong liền tiến lên.

Lâm Vạn Quân đột nhiên đứng thẳng người, nói với tất cả mọi người: "Các vị về trước đi. Tình hình của cậu Phong, mong các vị không nói ra bên ngoài.”

Mọi người biết quan hệ của Cao Phong và Lâm Vạn

Quân nên cũng không dám không nghe lời Lâm Vạn Quân, lúc này mọi người thi nhau tạm biệt ra về.

Cao Phong mất trí nhớ.

Chuyện này tuyệt đối không thể để cho nhiều người biết. Nếu không thì Thành phố Hà Nội này ắt sẽ đại loạn, không có người có thể áp chế được những người trong khối Tập đoàn Đế Phong.

Nhất là nhà họ Cao ở bên kia.

Nếu như biết người thừa kế tương lai của nhà họ Cao thành ra như thế này, họ sẽ không chịu buông tha đầu.

Lâm Vạn Quân không dám đánh cược, cho nên ông ta chỉ có thể dốc hết sức không cho tin tức này truyền ra ngoài.

Rất nhanh sau đó bác sĩ đã chạy tới rồi kiểm tra lại toàn diện cho Cao Phong. "Cô Mai, Giám đốc Quân. Đầu của anh Phong bị tổn thương nghiêm trọng, để lại di chứng, tạo thành những trí nhớ đứt đoạn.. “Có thể đã quên đi một khoảng thời gian đã trải qua. Hơn nữa, bây giờ anh ấy chỉ có chỉ số IQ tối đa bằng một đứa trẻ tám tuổi thôi” Bác sĩ vừa nói vừa nơm nớp lo sợ.


Nhưng lúc bác sĩ đang nói, Cao Phong lại đang ngồi trên giường gặm một trái táo giống như một đứa trẻ vậy. "Làm thế nào bây giờ? Làm sao để chữa trị? Tiền không phải là vấn đề." Lâm Vạn Quân trầm giọng hỏi.

Bác sĩ hơi dừng lại, thở dài nói: "Lĩnh vực Y học của toàn thế giới cũng như là toàn nhân loại có rất ít nghiên cứu về não bộ. Càng không có ai là dám tùy tiện chữa trị.

Mặc dù Lâm Vạn Quân vô cùng khó chịu, nhưng ông cũng biết lời bác sĩ nói không hề quá chút nào. Nếu không thì trên thế giới đã không có nhiều tên ngốc bị tê liệt não bộ như vậy. “Loại di chứng này của cậu ấy có khả năng hồi phục hay không?” Lâm Vạn Quân hỏi thêm một câu nữa. "Có." Bác sĩ lần này trả lời rất chắc chắn. "Di chứng để lại sau khi não gặp tổn thương cũng có thể từ từ hồi phục lại, nhưng mà cần thời gian...

Lời của bác sĩ vẫn không dám nói hết. Thật ra thì có rất nhiều người, cho đến tận rất nhiều năm về sau, thậm chỉ là đến lúc chết, vẫn không hồi phục lại.

Cả người Kim Tuyết Mai như bị điện giật, cô ngồi trên ghế, ánh mắt cũng trở nên đờ đẫn.

Cô không dám tin, người đàn ông mà bao nhiêu người phải tôn kính, người đàn ông đứng trên đỉnh Thành phố Hà Nội lại biến thành bộ dạng như thế này... 

Lâm Vạn Quân cũng từ từ siết chặt nắm đấm, trong mắt tràn đầy sự áy náy nhìn Cao Phong. Rất lâu sau, Lâm Vạn Quân mới nhẹ giọng nói: “Cô

Mai, cô ra ngoài trước đi. Tôi có mấy lời muốn nói với cậu

Phong”

Kim Tuyết Mai ngây ngốc rời khỏi phòng bệnh theo bản năng. “Cậu chủ Kình Thiên. Đợi tất cả mọi người rời khỏi phòng bệnh rồi, Lâm Vạn Quân mới quỳ xuống đầu giường của Cao Phong. “Chú Quân chủ làm sao thế? Cho chú trái táo này.. Cao Phong xòe bàn tay ra, anh đưa trái táo đến trước mặt Lâm Vạn Quân.


Lâm Vạn Quân cố gắng kìm nén cảm xúc của mình lại, nhưng căn bản là không thể kìm nén được, miệng ông ta không ngừng thở phì phò. “Chú Quân?” Cao Phong nhìn Lâm Vạn Quân đầy kì lạ. “Cậu chủ Kình Thiên, tôi nói với cậu mấy câu, nhất định cậu phải ghi nhớ trong lòng” Lâm Vạn Quân ngẩng đầu lên, nước mắt đã rơi lã chã. “Chú Quân cứ nói đi, Kình Thiên nghe đây. Cao Phong gật đầu. “Bắt đầu từ ngày hôm nay trở đi, cậu không muốn ai gọi cậu với cái tên Cao Kình Thiên cả, cậu tên là Cao Phong. “Chuyện liên quan tới dòng họ cũng không cần phải nói với bất kì ai, nửa chữ cũng không. Được không?" Lâm

Vạn Quân cố gắng để giọng mình nghe dịu dàng nhất có thể. Cao Phong ngoạo đầu suy nghĩ, hỏi: “Ngay cả Tuyết Mai cũng không thể nói sao?” “Cậu Phong, cậu nhớ ra cô ấy, cậu biết cô ấy là ai không?” Lâm Vạn Quân liền vội vàng hỏi.

Cao Phong nghe thấy vậy, ánh mắt mơ hồ, lẩm bẩm nói: “Cô ấy, tôi cảm thấy cô ấy rất tốt... Muốn ở bên cạnh cô ấy, cô ấy... A, chủ Quân, cháu nhức đầu quá. Cao Phong còn chưa nói hết câu thì đã không ngừng lăn lộn trên giường. “Cậu Phong, cậu đừng suy nghĩ gì nữa cả. Nhưng lời chú Quân nói với cậu, cậu nhất định phải nhớ.” Lâm Vạn Quân vội vàng dụ dỗ Cao Phong.

Anh giống như đã trở lại năm đó một lần nữa, là Cao Phong khi còn bảy tám tuổi.

Lâm Vạn Quân dần dần khôi phục lại bình tĩnh mà nhìn Cao Phong, trong lòng do dự hồi lâu, cuối cùng đưa ra một quyết định trọng đại.

Thành phố Hà Nội này tạm thời không đợi được Cao



Phong...

Bất động sản Phong Mai. “Ầm. Cao Kim Thành đạp cửa phòng làm việc, Lâm Vạn Quân bước vào.

Trong tay Cổ Minh Tuân đang cầm điện thoại di động, ông ta vội vàng cúp máy, quát lớn: “Mấy người làm cái gì thế hả?” "Bắt lại!" Lâm Vạn Quân lạnh giọng nói.


Cao Kim Thành không nhiều lời, trực tiếp khống chế Cổ Minh Tuân lại. “Mấy người muốn làm cái gì hả? Lâm Vạn Quân, ông không sợ trời không sợ đất nữa hả? Dám động vào tôi?” Cổ Minh Tuân gào lên. “Ông vừa mới gọi điện thoại cho ai?” Lâm Vạn Quân nhìn điện thoại di động của Cổ Minh Tuân. “Không liên quan đến ông” Cổ Minh Tuân quát: “Lâm 

Vạn Quân, ông dám ra tay với tôi à? Tốt nhất là ông nên nghĩ đến hậu quả trước đi.” “Ha ha... Lâm Vạn Quân lắc đầu cười khổ, nói: “Đã đến nước này rồi tôi còn phải kiêng dè hậu quả gì nữa? Giam lỏng ông ta lại, không cho liên lạc với bất kỳ ai.” “Dạ, chủ Quân” Cao Kim Thành không hề do dự đáp.

Sau đó mấy người không hề để ý đến Cổ Minh Tuân đang kêu gào, khống chế Cổ Minh Tuân lại rồi giam lỏng.

Sau khi mọi người rời khỏi, Lâm Vạn Quân thở dài. Cao Phong giống như là một cây kim thần áp chế sóng gió.

Có anh ở đây, không ai dám lỗ mãng.

Nếu như anh xảy ra chuyện gì thì Thành phố Hà Nội nhất định sẽ rất loạn.

Không chỉ là Thành phố Hà Nội, mà cả nhà họ Cao Đà Nẵng cũng sẽ xảy ra rất nhiều biến cố.

Đến lúc đó, cuối cũng sẽ xảy ra biến cố gì, Lâm Vạn

Quân không thể đoán trước được.

Cho nên điều mà ông ta có thể làm trước nhất, chính là tận lực đè tin tức này xuống.

Dù biết là rất khó, nhưng vẫn phải cắn răng đè xuống. Trước khi Cao Phong khôi phục lại trí nhớ, Lâm Vạn Quân không biết ông ta có thể giúp Cao Phong phòng thủ Thành phố Hà Nội này hay không.


Quan trọng hơn chính là, Lâm Vạn Quân cũng muốn biết, Cao Phong đã vì nhà họ Kim mà làm nhiều chuyện như vậy rồi. Cuối cùng cậu ấy sẽ đổi lại được thái độ như thế nào?

Nghĩ tới đây, Lâm Vạn Quân liền gọi điện thoại triệu tập các thành viên của khối Tập đoàn Đế Phong, bảo bọn họ tới Bất động sản Phong Mai họp gấp.

Với tình hình hiện tại của Cao Phong thì tất cả gánh nặng, đều đang đặt lên người Lâm Vạn Quân.

Ông ta không chỉ phải cân nhắc tương lai của Thành phố Hà Nội, mà còn phải cân nhắc cả vấn đề an toàn của Cao Phong sau đó.

Tất cả gánh nặng đều đặt lên đôi vai của lão già năm mươi tuổi này. Thời gian thấm thoắt thoi đưa, thoắt cái đã trôi qua hai ngày.

Kim Tuyết Mai vẫn ngày đêm ở trong bệnh viện trông n, dỗ dành như dỗ trẻ con vậy. Mua đồ chơi, mua đồ ăn cho Cao Phong.

Còn những người Long Chí Minh đó lại không một ai đến nữa. Kim Tuyết Mai có hơi xúc động, lúc trước Cao Phong đang ở đỉnh cao, tất cả những ông lớn của Thành phố Hà

Nội đều vô cùng kính trọng anh.

Ngay cả xe thể thao sang trọng, nói đưa là cũng có thể đưa.

Nhưng hôm nay, Cao Phong bị mất trí nhớ. Những người từng cung kính Cao Phong lại không thấy ai đến nữa.

Thậm chí cả những người bảo vệ áo đen bảo vệ ở bệnh viện cũng lui đi nhiều.

Người đi thì trà lạnh, bây giờ, Kim Tuyết Mai cũng coi như là đã hiểu được câu nói này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận