Rể Quý Rể Hiền


**********

Chương 644: Sự thật phơi bày

“Vợ tôi bị gãy xương bàn tay và đầu bị chấn thương não cấp độ nhẹ, đã đủ để cấu thành tội cố ý sát thương” “Tuyết Mai à, cô nói xem, nếu tôi đưa hai người vào đồn thì em trai cô phải bị phán tội bao lâu nhỉ?"

Hứa Viễn Nam say xỉn nhin Kim Tuyết Mai, trong mắt lóe lên một tia khó nói.
“Vậy chí ít cũng phải trên ba năm” Chu Hồng Trung cổ ý nói khoa trương.
“Ba năm? Nếu không lấy được phí thuốc men thì còn phải nặng hơn.” Đàm Hồng Duy cũng nói theo.
Trong lòng Kim Tuyết Mai phát ra tiếng rơi lộp bộp, cô biết là bữa ăn này không hề đơn giản như vậy mà.
“Giám đốc Nam, xin ông đừng như vậy.
Em trai tôi không thể chăm sóc cho bản thân mình được, nếu như vào trong đồn...
Kim Tuyết Mai mang theo vẻ mặt cầu xin.


Hứa Viễn Nam nghe vậy thì hơi nhíu mày, nói: "Vậy ý của cô là nói chuyện này cứ như vậy mà bỏ qua sao? Vợ tôi bị đánh oan à?” “Tôi nói cho cô biết, thế này cũng đã là nề mặt cô rồi đó.
Bằng không thì đừng nói là cậu ta được gồi đây ăn cơm, tôi đã cho người đánh gãy một chân cậu ta từ lâu rồi, cô tin không?”

Hứa Viễn Nam nói xong thì sắc mặt vô cùng u ám, ông ta lập tức đưa tay lên chỉ vào Cao Phong.


Cao Phong đang ăn đồ ăn thì lập tức vội vàng bỏ đũa xuống, anh có chút sợ hãi mà lén nhìn Hứa Viễn Nam.
“Ha ha...
Đồ ngốc.
Hứa Viễn Nam khinh bỉ nhổ một bãi nước bọt.
“Giám đốc Nam, ông uống say rồi.” Kim Tuyết Mai nhìn Hứa Viễn Nam, nói.


Hứa Viễn Nam khinh thường lắc đầu, nói: “Uống say hay không thì em trai cô cũng đã đánh vợ tôi.” Kim Tuyết Mai cắn môi, đưa ta kéo tay Cao Phong, hỏi: “Vậy Giám đốc Nam muốn thế nào mới bằng lòng tha cho chúng tôi?" “Đơn giản!” Hứa Viễn Nam kéo lỏng cà vạt, cười xấu xa.
“Cô biết suy nghĩ của tôi với cô.

Tôi đã đặt phòng trên tầng rồi, bốn người chúng ta lên đó đánh hai ván bài thì chuyện này coi như xong.
Thế nào?”

Trong mắt Hứa Viễn Nam lóe sáng, cơ thể hơi nghiêng về phía trước, ánh mắt nhìn Kim Tuyết Mai vô cùng chiếm hữu.
“Đúng vậy, đúng vậy.
Chỉ hai ván bài! Chuyện này cũng bình thường quá mà.” Chu Hồng Trung cười xấu xa, nói.
Đàm Hồng Duy cũng gật đầu hùa theo, nói: “Đúng, đúng.
Hai ván bài, hai ván bài..
“Ông! Các ông!”

Kim Tuyết Mai trợn trừng hai mắt, trong lòng vô cùng tức giận.


Nếu như Kim Tuyết Mai không nghe hiểu ý tứ của Hứa Viễn Nam, vậy thì cô cũng quá ngu rồi.


Hơn nữa, Hứa Viễn Nam không chỉ muốn ra tay với Kim Tuyết Mai, mà còn muốn đem theo cả Chu Hồng Trung và Đàm Hồng Duy cùng làm.


Cho dù Kim Tuyết Mai có chết cũng sẽ không làm như vậy.
“Đi nào! Chơi chút thôi mà.
Chơi xong thì không ai làm phiền đến cuộc sống của ai nữa.
Chuyện này cũng rất bình thường." “Buổi tối, tôi đi một vòng quán bar là có thể nhặt về vài ba em gái.
Cô nói xem cô cứng đầu làm cái gì.” Hứa Viễn Nam nói xong liền đứng thẳng, vẻ mặt không thể đợi lâu thêm được nữa.
“Giám đốc Nam, ông uống say rồi, xin ông tự trọng.
Sắc mặt Kim Tuyết Mai trở nên có hơi lạnh lùng.
“Ôi dào, không phải là tiền thôi sao? Không cần các cô đưa tiền viện phí, tôi còn cho cô thêm một chút”

Hứa Viễn Nam rõ ràng đã uống hơi nhiều, ông ta lập tức lấy túi tiền ra, lấy ra một xấp tiền ném về trước mặt Kim Tuyết Mai.



Xấp tiền này ít nhất cũng phải mười triệu, nhưng lúc này Kim Tuyết Mai không thèm liếc nhìn lấy một cái.
“Không đủ thì còn nữa.”

Hứa Viễn Nam nhìn thấy Kim Tuyết Mai không nói gì, lại đưa tay lấy ra mấy chục tờ tiền, lần nữa vứt lên trên bàn.
“Tuyết Mai à, chúng tôi biết cô thiếu tiền.
Chúng tôi làm thế này không phải cũng đang giúp cô sao.” “Chúng tôi đều là những anh trai tốt của cô.
Nếu cô thiếu tiền thì nói với chúng tôi.
Tôi đây cũng có.


Chu Hồng Trung cười xấu xa, cũng mở ví, trực tiếp lấy ra bốn mươi triệu.


Đàm Hồng Duy sao có thể chịu rớt lại phía sau, ông ta liền vở mở ví, lấy ra một xấp tiền.


Trong lòng ba người đều có phần khinh thường.
Cách thức lấy tiền đè người này, bọn họ cũng đã chơi không biết bao nhiêu lần rồi.


Đừng nói là Kim Tuyết Mai, những cô nàng lạnh lùng hơn Kim Tuyết Mai, bọn họ đều đã từng gặp không ít rồi.


Kết quả thì sao?

Cô nói cô không phải loại người đó, đập tiền vào rồi thì cô tự mình trèo lên giường.


Loại chuyện này, ba người Hứa Viễn Nam đã có quá nhiều kinh nghiệm.

“Thế nào? Tuyết Mai, chắc cô đã hiểu tấm lòng của ba chúng tôi với cô rồi chứ?”

Hứa Viễn Nam cười xấu xa.
Vì đã uống không ít rượu nên sắc mặt ông ta đã đỏ ửng rồi, đến cái trán hồi của ông ta cũng trở nên đỏ ửng.


Lúc này, mấy trăm tờ tiền rải lung tung trên bàn, ít thì cũng phải hơn trăm triệu.


Mà ba người Hứa Viễn Nam cũng đã dùng ánh mắt như lang như hổ mà nhìn Kim Tuyết Mai.


Kim Tuyết Mai cúi đầu, không nói lời nào, bàn tay ra sức nắm chặt, đầu ngón tay cũng đã cắm sâu vào trong da thịt.
“Tuyết Mai, nhiều tiền như vậy, có thể mua được rất nhiều xe ô tô điều khiển từ xa.


Cao Phong nhìn thấy nhiều tiền như vậy thì hai mắt lập tức sáng lên.
Khóe môi ba người Hứa Viễn Nam đều nhếch lên khinh bỉ, nhưng cũng sẽ không so đo với một tên ngốc.
"Phong, đây không phải tiền của chúng ta.
Kim Tuyết Mai nhẹ kéo tay Cao Phong, quay đầu Cao Phong sang một bên.
“Xin lỗi, Giám đốc Nam, Giám đốc Trung.
Tôi sẽ dùng tiền của mình để trả khoản viện phí.
Kim Tuyết Mai nhìn ba người Hứa Viễn Nam, dùng giọng điệu kiên định trả lời.
"Am."

Hứa Viễn Nam đập mạnh lên bàn, ông ta dùng ngón tay chỉ vào Kim Tuyết Mai, mắng: “Con m* nó, cô như thế này là rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt à!” “Ông đây bỏ ra nhiều tiền như vậy thì có loại con gái nào mà không tìm được.
Con m* nó, cô thật sự coi mình là cục vàng cục bạc à?”

Cửa phòng riêng lập tức bị mở ra, có hai người vệ sĩ mặc áo đen ló đầu vào, hỏi: “Giám đốc Duy, có chuyện gì sao?” “Không sao! Đừng để người khác vào.” Đàm Hồng Duy sầm mặt, xua xua tay.


Hai người vệ sĩ gật đầu, lui ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại.


Chu Hồng Trung cũng hằng giọng, cười nói: “Phụ nữ vốn dĩ là để đàn ông chơi.

Làm người phải hiểu rõ địa vị của bản thân.


Kim Tuyết Mai cúi đầu không nói, trong lòng đã bực bội đến cực điểm.
“Đ*t! Con m* nó, ông đây hết kiên nhẫn rồi.
Hôm nay cô làm thì làm, không làm cũng phải làm.
“Con m* nó, thật sự cho rằng ông đây tổn ba mươi triệu để mời mày làm trợ lý là để mày cùng đi ăn bữa cơm à?" “Có công việc tốt như vậy thì ông đây cũng muốn làm.
Hứa Viễn Nam mắng, sau đó vươn tay ra, muốn kéo Kim Tuyết Mai.


Kim Tuyết Mai vội vàng đứng dậy, kéo Cao Phong trốn ra sau.
“Đậu xanh! Cho mày mặt mũi mà mày còn không biết đường à?” Men rượu ngấm lên đến đầu, Hứa Viễn Nam dùng đôi mắt đỏ ngầu nhìn Kim Tuyết Mai, mắng: “Ông đây cho mày bao nhiêu tiền thì mày phải làm cho xứng bấy nhiêu tiền.” “Mấy ngày trước ông cho mày mười triệu, mày đã làm gì? Hay là mày trả lại đây cũng được.


Kim Tuyết Mai cắn môi.
Mười triệu đó đã dùng để mua ô tô điều khiển từ xa cho Cao Phong rồi, ấy ngày nay lại tiêu không ít tiền, còn có thể lấy ở đâu ra chứ? “Không trả được.
Không trả được thì ngoan ngoãn nghe lời đi.” “Ông đây cho mày tiền, mày cho các ông thứ các ông muốn.
Chúng ta tiền trao cháo múc, đây chính là hợp tác cùng thắng lợi trong làm ăn.


Hứa Viễn Nam cười xấu xa, lại lần nữa bắt lấy Kim Tuyết Mai.


Mượn hơi men rượu, ông ta cũng không chuẩn bị đi lên tầng nữa, dù sao trong phòng riêng này cũng có buồng nghỉ.


Lại nói, cho dù làm trước mặt tên ngốc Cao Phong này thì làm sao?

Trương Hồng Trung và Đàm Hồng Duy cũng đã bao vây lấy rồi.
Rượu vào thì to gan, hơn nữa bọn họ còn thường xuyên làm chuyện này, lại càng chẳng có chút kiêng dè gì.



.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận