Rể Quý Rể Hiền


**********

"Được rồi! Đến lúc đó nhớ gọi điện bảo tôi!” Ngô Phương Hân gật đầu nói.


Cúp điện thoại, Ngô Phương Hân lạnh lùng hừ

một tiếng.
“Kim Tuyết Mai! Kim Tuyết Mai à! Tôi xem cô có thoát nổi bàn tay tôi không”

“Đi theo chị Hân đây uống rượu mừng thay vì rượu phạt không tốt sao?"

Ngô Phương Hân vừa lẩm bẩm vừa trang điểm.


Đến tầm tối muộn này rồi, cũng là lúc cô ta chuẩn bị làm việc.


Ngày hôm sau.


“Tuyết Mai à! Anh ra ngoài xử lý chút chuyện nhé!” Cao Phong ăn sáng xong liền nói với Kim Tuyết Mai.


Kim Tuyết Mai vội vã đi từ phòng bếp ra, có chút lo lắng hỏi: “Anh đi đâu thế? Không phải đi tìm ông quản đốc đấy chứ? Đừng đi, chúng ta giờ không thể gây thêm chuyện nữa.


Cao Phong khẽ chạm nhẹ lên mũi cô, cười rồi nói: "Yên tâm đi! Anh không đi tìm ông ta đâu, anh đi tìm việc khác để làm, kiếm đủ tiền để chúng ta còn chuyển nhà, rời khỏi đây nữa."

Kim Tuyết Mai do dự một hồi, sau đó nói: “Cao Phong, hay là chúng ta...
mẹ em có chú ruột ở cách đây không xa, em liên hệ với họ, rồi chúng ta qua đó ở tạm một thời gian được chứ?"

Chuyện này Kim Tuyết Mai đã suy nghĩ rất lâu, có lẽ đây là cách tốt nhất đối với tình hình hiện tại.


Nhưng Cao Phong lại lắc đầu.


“Thôi bỏ đi, anh em xa không bằng láng giềng gần.
Đã bao nhiêu năm rồi mọi người không liên lạc với nhau, tình cảm cũng đã nhạt nhòa rồi."


“Đợi anh quay lại rồi nói tiếp nhé! Nếu thực sự không còn cách nào khác, chúng ta sẽ đến nhà chú ruột xin sự giúp đỡ." Cao Phong nghiêm túc nói.


Kim Tuyết Mai sững người hai giây nhưng sau đó cô cũng gật đầu đồng ý.


Cao Phong khẽ cười, dặn dò Tuyết Mai đóng cửa cẩn thận, sau đó quay người rời khỏi phòng.


Vừa rời khỏi phòng, nụ cười trên gương mặt của Cao Phong lập tức biến mất, thay vào đó là một gương mặt lạnh lùng.


Từ sau khi Cao Phong hồi phục trí nhớ, anh chỉ cười trước mặt Kim Tuyết Mai, còn với người ngoài, ít ai thấy được nụ cười của anh.


Mao Quang Phi có thể tính bớt số lượng, ăn bớt lương của anh.


Nhưng mà dùng tiền để lừa Cao Phong một cách trắng trợn như thế này, vậy thì không ổn rồi.


Đã nợ thì cuối cùng vẫn là nợ.


Có những chuyện đã là quy luật rồi.


Sau khi Cao Phong rời đi, Kim Tuyết Mai bỏ quần áo mà Cao Phong đã thay vào chậu, ngâm một lúc rồi đi giặt.


“Bang bang bang!”

Có người gõ mạnh vào cửa, bên ngoài truyền vào một tiếng nói không mấy thân thiện.


“Nộp tiền thuê nhà đi! Lần trước đã nói với các người là tăng lên một triệu rồi, chắc chắn sẽ tăng đấy!”

“Đừng cho rằng em trai cô giỏi đánh nhau là các người muốn làm gì thì làm.
Một đồng tiền thuê nhà cũng đừng hòng thiếu, tôi cũng không kiêng nể gì đâu.


Ngoài cửa, giọng của chủ nhà vang lên.


Kim Tuyết Mai bất lực lắc đầu, nếu chủ nhà không sợ Cao Phong, vậy sao không chờ đến khi Cao Phong về thì đến hỏi tiền thuê nhà chứ? "Tôi biết rồi.” Kim Tuyết Mai khẽ đáp.


"Nhớ đấy, nhiều nhất là hai ngày, nếu mà còn không nộp tiền thì các người chuyển ngay đi cho tôi." chủ nhà vừa dứt lời liền quay người rời đi.


Kim Tuyết Mai nghĩ một hồi, dạo gần đây Cao Phong kiếm được vài triệu.


Nhưng số tiền này chắc chắn không phải để

nộp cho chủ nhà rồi.


Một khi nộp cho chủ nhà, đến khi trả căn nhà này, ông ta chắc chắn sẽ không trả lại tiền.


Hơn nữa nếu không trả tiền thuê nhà, thì số tiền này cũng không đủ cho họ chuyển đi, thế nên Kim Tuyết Mai rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.


Điều quan trọng là, kể cả số tiền này có đủ cho họ chuyển nhà đi chăng nữa, một khi họ chuyển xong thì đến tiền ăn cơm cũng không còn.


Kim Tuyết Mai nghĩ rất lâu, vẫn là thu dọn đồi, một mình lặng lẽ ra ngoài.


Ở công trường mà Cao Phong làm việc.
“Nhanh! Nhanh! Nhanh! Đội mũ bảo hộ lên, đeo khẩu trang vào."


Mao Quang Phi kẹp một chiếc túi ở nách, tức giận đi đi lại lại ở công trường.


“Sao thế quản đốc Mao?” một công nhân lên tiếng hỏi.


“Phí lời làm gì, ông chủ muốn đi giám sát công trình, xem tình hình công nhân thế nào, tất cả mọi người đều phải đội mũ bảo hộ theo yêu cầu đấy.”

“Còn những công nhân đang trộn xi măng nữa, và những người đang làm công việc liên quan đến bụi bẩn, tất cả đều phải đeo khẩu trang vào.” Mao Quang Phi vội vàng nói.


Có rất nhiều công nhân đều không kìm được mà bĩu môi.


Nếu như không phải là do ông chủ yêu cầu kiểm tra đột ngột, thì từ trước đến giờ Mao Quang Phi cũng chưa từng mua cho công nhân một chiếc khẩu trang nào.


Nói không chừng tiền mua khẩu trang này cũng là tiền mà ông ta tham ô.


Nhưng không ai dám đối chất với ông, tất cả đều im lặng đeo khẩu trang.
Sau khi Mao Quang Phi làm xong việc này liền

đi về phía phòng dự án.


Dẫu sao ông ta cũng chỉ là một tên sai vặt của những ông chủ trong dự án này!

Mao Quang Phi muốn kiếm cơm đều phải nhờ vào người bên đó.


Nếu không có người đứng sau bảo kê, ông ta không thể nào mà dám bòn rút phúc lợi của công nhân một cách trắng trợn như vậy được.
“Quản đốc Mao!”

Mao Quang Phi vừa đi được hai bước, sau lưng đột nhiên vang lên một giọng nói.


"Hả?” Mao Quang Phi quay đầu lại đáp.


Một thanh niên đứng cách Mạo Quang Phi không xa, nhìn ông với ánh mắt lạnh lùng, ánh mắt đó khiến người ta cảm giác như không có gì có thể sâu hơn được nữa.


Khí chất lãnh đạm toát ra từ trong ra ngoài này, người bình thường không thể nào bắt trước được.


Chỉ có Cao Phong mới có thể toát ra một cách tự nhiên như vậy.


“Cậu! Sao cậu lại tới đây?”

Mao Quang Phi nhìn thấy Cao Phong, mắt giật liên tục, sau đó cau mày hỏi.



“Sao vậy, quản đốc Mao sợ tôi tìm tới sao?” Cao Phong cười nhạt, nhìn Mao Quang Phi đầy ẩn ý.


Mao Quang Phi sững lại một lúc, cau mày đáp: “Tôi sợ cậu gì chứ? Cậu giàu hơn tôi hay là có quyền hơn tôi?"

“Chẳng có quyền cũng chẳng có thể, nhưng vẫn muốn đòi lại công lý.” nụ cười của Cao Phong vụt tắt.


“Không tiền không thế, vậy cậu lấy gì ra đòi lại công lý? Được rồi, tôi không có thời gian nói chuyện với cậu, hôm nay cũng không có gì để nói cả, cậu mau về đi." Mao Quang Phi xua tay rồi quay người định rời đi.


“Quản đốc Mao đừng vội rời đi như vậy, hai tờ tiền này ông xem chút đi, liệu có phải ông đưa nhầm cho tôi không?”

Cao Phong chậm rãi lấy hai tờ tiền trong túi ra và giơ lên trước mặt Mao Quang Phi.


Mao Quang Phi nhìn về phía bộ phận dự án, sau đó nghiến răng quay đầu lại nhìn Cao Phong, nói: “Tiền gì? Cậu có thôi đi không?”

“Tôi nói cho cậu hay, hôm nay tôi có việc, cậu mà làm lỡ việc của tôi, tôi nhất định sẽ khiến cậu thành tên tàn phế."

Giọng điệu của Mao Quang Phi ẩn chứa sự uy

hiếp.
“Bốn trăm nghìn này, quản đốc Mao đừng ép tôi.” nụ cười trên mặt Cao Phong biến mất.


“Tôi ép cậu gì chứ? Làm sao? Cậu muốn đánh tôi à?” Mao Quang Phi cau mày, sốt ruột nhìn cao Phong.


Khỏi phải nói, Mao Quang Phi yêu tiền như yêu mạng sống của mình vậy, cho dù ông ta không quan tâm đến bốn trăm nghìn kia đi chăng nữa, thì ông ta cũng sẽ không trả cho Cao Phong.


Nếu mà đưa cho Cao Phong, chẳng phải là




.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận