Mọi người cùng quay đầu nhìn, đó là một người đàn ông vạm vỡ, ông ta đang mặc một chiếc áo cộc, để lộ một hình xăm lớn trên cánh tay.
Theo sau người đàn ông này không dưới hai mươi người, tất cả bọn họ đều cầm những thanh thép của công trường trên tay, tức giận đùng đùng
lao tới.
Nhìn thoáng qua ai cũng nhận ra, người đàn ông này chính là Trương Quyền, anh họ của Mao Quang Phi, đang làm bảo vệ tại công trường này.
Chính vì những người như Trương Quyền thế nên Mao Quang Phi mới dám kiêu ngạo như vậy.
Nhìn thấy hơn hai mươi người của Trương Quyền hùng hổ lao tới, hàng trăm công nhân đứng xung quanh bất giác ngậm miệng, lặng lẽ lùi lại.
“Là cậu ta, giết chết cậu ta cho tôi!”
Mao Quang Phi nhìn thấy Trương Quyền dẫn đàn em qua, ông ta bắt đầu bành trưởng, chỉ tay vào Cao Phong.
"Mẹ kiếp! Dám đánh anh trai tao, tìm đến cái chết hả?"
Trương Quyền quay đầu nhìn Cao Phong, dẫn người đi về phía anh.
“Quản đốc Mao, ông chủ sắp tới đây rồi, ông vẫn còn muốn làm vậy sao?" Giám đốc Trương cau mày quát lớn.
Nghe thấy hai từ ông chủ, Mao Quang Phi có chút lưỡng lự, nhưng ông cũng không muốn tha cho Cao Phong.
“Vậy thì bắt cậu ta lại cho tôi, nhanh lên! Chờ đến khi ông chủ giám sát xong, tôi sẽ đích thân tìm cậu ta giải quyết.” Mao Quang Phi suy nghĩ một hồi rồi hét lên.
“Vâng ạ!”
Trương Quyền lập tức dẫn theo hơn hai mười người bao vây Cao Phong.
Đứng trước hơn hai mươi thanh niên trai tráng tay cầm thanh thép vẻ mặt hung tợn này, Cao Phong bình tĩnh đứng, không hề tỏ ra chút sợ hãi nào.
Lần này, giám đốc Trương không ngăn cản ông ta nữa.
Giờ ông chủ sắp tới rồi, nếu không nhanh chóng xử lý, đến lúc đó đến cơm cũng không có mà ăn.
“Dừng tay!"
Diêm Tử Đồng lại một lần nữa tiến lên hai bước nói lời ngăn cản.
“Tử Đồng! Cô ngốc hay sao? Quan tâm đến chuyện anh ta làm gì chứ? Anh ta có chết thì cũng liên quan gì đến cô chứ?" những cô gái bên cạnh không thể nhịn nổi, tiến lên kéo tay Diêm Tử Đồng.
“Những người của Trương Quyền kia sẽ đánh chết anh ta mất.” Diêm Tử Đồng tràn đầy sự lo lắng trên khuôn mặt.
“Vậy thì có liên quan gì đến cô chứ? Anh ta là gì của cô chứ?"
“Cô đi làm đều là lái chiếc xe BMW X3, còn anh ta chỉ là một tên nghèo hèn, không tiền không thế.
Hai người không bao giờ đến được với nhau đầu, cô đừng quản chuyện này nữa."
Bạn của Diêm Tử Đồng kéo cô thật mạnh, không cho cô tiến về phía trước.
Trương Quyền nhếch mép cười rồi nói: “Cậu nhóc, cậu chủ động đi theo tôi, hay là để sau khi tôi cưa chân cậu thì chúng tôi sẽ cõng cậu đi?”
Cao Phong liếc Trương Quyền một cái, sau đó chậm rãi xoay người về phía ngoài công trường.
Việc đã xong, không cần mất thì giờ ở đây
nữa.
Mọi người đều sững sờ.
Cao Phong cứ thế mà rời đi? “Quái lạ, bắt cậu ta lại cho tôi!”
Trương Quyền tức giận, Cao Phong dám coi thường mình?
Hơn hai mươi thanh niên cầm thanh thép lập tức bao vây Cao Phong.
“Tôi khuyên anh, đừng tự chuốc lấy phiền
phức.”
Giọng điều của Cao Phong rất bình tĩnh nhưng lại ẩn chứa một sự uy hiếp mạnh mẽ.
Trương Quyền sửng sốt một lúc, sau đó bật
cười.
"Ôi trời! Cậu có phải là tên ngốc không vậy?” Trương Quyền thực sự bị Cao Phong chọc cười.
Nếu như Cao Phong có quyền có thể, nếu như
vậy thì tự nhiên sẽ có lực lượng hùng hậu.
Nhưng Cao Phong chỉ là một tên vác xi măng mà dám nói những lời như vậy?
“Đừng có phí lời với cậu ta! Ông chủ sắp tới rồi, đứa cậu ta ra khỏi đây mau.”
Mao Quang Phi nhìn xuống đồng hồ, sau đó xua tay quát lên.
Bọn người Trương Quyền nghe xong lập tức hành động, giơ thanh thép lên đánh vào Cao Phong.
Chuyện này đối với họ mà nói, đều là chuyện quá quen thuộc rồi.
Họ đã từng dùng cách này, cũng không biết là đã đánh biết bao nhiêu người công nhân đến gây sự với Mao Quang Phi rồi.
Tuy nhiên, hôm nay họ mới gặp một tên cứng đầu như vậy.
Trước sự tấn công của hơn hai mươi người, Cao Phong không hề né tránh hay hèn nhát ôm đầu ngồi xổm.
Thay vì rút lui, cậu chủ động lao vào một trong
những chàng trai trẻ tuổi trong đám đó.
Khi bị bao vây bởi nhiều người, nếu đứng ở giữa, vậy thì đồng thời sẽ bị những người xung quanh tấn công.
Nhưng Cao Phong lúc này đột nhiên lao tới, sẽ giảm đi sự công kích một cách đáng kể.
Nhìn thấy Cao Phong lao về phía mình, một thanh niên ngẩn người,
“Quỳ xuống!"
Cao Phong hét lên một tiếng, chân phải tung ra nhanh như chớp, một giây tiếp theo đã đạp trúng chân của gã thanh niên đó.
"Bụp!"
Gã thanh niên cảm nhận được một lực lớn ập mạnh vào chân của mình, cơ thể của hắn tự giác quỳ xuống.
Trước khi gã kịp phản ứng lại, Cao Phong giật lấy thanh thép từ tay gã và bẻ cong nó.
"Bang! Ding dong!"
Cao Phong một tay nắm chặt thanh thép đã
uốn cong, lấy chân phải làm điểm tựa, đột ngột xoay người.
Chiếc vòng thép này va chạm vào mười mấy
thanh thép khác, nổ ra tiếng đinh tai nhức óc.
Mười mấy người bị Cao Phong làm cho kinh
ngạc.
“Mẹ kiếp!”
Nhiều người không khỏi thốt lên.
Tên nhóc Cao Phong này cũng mạnh đấy chứ! Ban đầu cứ tưởng mười mấy người cùng ra tay thì sẽ tóm gọn Cao Phong trong vòng hai giây.
Không ngờ rằng, một mình Cao Phong lại có thể đánh lại ngần này người.
“Người dựa vào quần thể mà phân chia, còn vật dựa vào nhóm.
Nếu hòa trộn cùng với rác rưởi, thì vẫn là rác rưởi mà thôi!
Cao Phong lạnh lùng hừ một tiếng, tay nắm chặt lấy thanh thép, đột nhiên bước lên một bước.
Thanh thép dài trong tay Cao Phong giống như một cây roi dài vậy, giáng xuống tên thanh niên trước mặt.
"Bùm!"
Thanh thép đập trúng thẳng vào cổ tên thanh
niên.
Hằn hét lên, buông thanh thép trong tay ra, ôm cổ ngồi xổm xuống.
Chỉ trong vài giây, anh dễ dàng áp đảo hai người.
Và sức chiến đấu của Cao Phong lại một lần nữa khiến mọi người kinh ngạc.
“Mẹ kiếp! Gặp phải tên nhóc cứng đầu rồi! Tôi thích đấy, cùng lên nào!”
Trương quyền nhìn Cao Phong mạnh mẽ như vậy, không những không sợ hãi mà ngược lại còn cảm thấy hứng thú.
Trước đây khi đánh người khác, chưa cần động tay thì đối phương đã mềm nhũn rồi, chứ chưa nói đến đánh lại.
Hôm nay, nhìn thấy Cao Phong mạnh mẽ như vậy khiến cho Trương Quyền cảm thấy có chút bội phục.
Còn lại gần hai mươi tên thanh niên nữa, bọn họ cười rồi lại tiếp tục bao vây Cao Phong.
“Đừng mà! Các người làm vậy sẽ giết chết
người mất!” Diêm Tử Đồng hét lên.
“Không sao đâu cô Diêm, tôi có chừng có mực sẽ không đánh chết người đầu
“Nhưng mà có bị đánh tới tàn phế hay không, thì tôi không đảm bảo.
Mạo Quang Phi cười nhạt, Cao Phong dám đánh mình trước mặt nhiều người như vậy.
Nếu không tìm lại vị trí, sau này sao còn có thể ra oai được chứ!
Hôm nay nhất định phải khiến Cao Phong trả giá, phải giết gà dọa khỉ, răn đe một trận.
Nếu không sau này, há chẳng phải ai cũng
dám đánh Mao Quang Phi sao?
Mọi người lại vây quanh Cao Phong một lần nữa.
“Bang! Bang!”
Không cần phải nói, họ lại đánh nhau một trận nữa.
Cao Phong ra tay cực kỳ nhanh và tàn nhẫn, chỉ có thể dùng ba từ để miêu tả đòn mà anh ra, đó là nhanh, chuẩn và mạnh.
Thế nhưng, phía đối thủ quá đông.
Hai nắm đấm còn khó đánh lại bốn tay, huống
chi lúc này đổi diện với gần hai mươi con người? Thế nên, Cao Phong vẫn không thể tránh hết nhiều đợt tấn công.
Những gã thanh niên vung những thanh thép dài với lực rất mạnh.
.