Cao Phong chậm rãi phục hồi tỉnh lại thân, sau đó lạc đầu trả lời: "Không có suy nghĩ gì cả" "Nếu như có thể thì, tôi hy vọng anh Hoàng Lê có thể giúp tôi một chuyện." Cao Phong quay đầu nhìn về phía Vũ Hoàng Lê.
Vũ Hoàng Lê sửng sốt mất một chút, cũng không vội vã lập tức đáp ứng.
Vạn nhất Cao Phong muốn anh ta, muốn anh ta làm chút chuyện với thương hội Đông Phi của thành phố Hà Nội, vậy thì anh ta khẳng định là không dám a! "Chuyện này, Anh Cao Phong, anh trước tiên cứ nói đó là việc gấp gì đi đã." Vũ Hoàng Lê kiên trì hỏi.
"Giúp tôi làm hai tờ giấy chứng minh thư." Cao Phong đi thẳng vào vấn đề nói.
"Chứng minh thư?" Vũ Hoàng Lê nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm một hơi, chuyện này không khỏi
Không cần nghĩ, Cao Phong khẳng định là muốn hai cái, như vậy có thể đánh tráo thân phận thật giả
Vũ Hoàng Lê cũng có thể thông cảm cho tình hình hiện tại của Cao Phong, nghĩ đến một chút gì đó.
"Chuyện này không thành vấn đề! Lát nữa trở về anh Cao Phong giúp tôi chụp hai bức ảnh của anh, tôi lập tức sai người đi làm.” "Cam đoan có thể qua được trạm kiểm tra ở trạm xe, tất cả đều không có vấn đề gì cả." Vũ Hoàng Lê vỗ ngực đảm báo.
Cao Phong gật gật đầu, tỏ vẻ cảm ơn.
Chỉ cần có chứng minh thư, Kim Tuyết Mai có thể đi làm ở những công ty lớn, như vậy cũng sẽ không bị tra ra thân phận tin tức gì.
Đến lúc đó, hai người lại có thể cùng nhau ở thành phố Hải Phòng, có thể tìm được chỗ đứng ổn định.
ít nhất cũng không cần phải tiếp tục trốn đông trốn tây nữa, điều kiện cuộc sống cũng sẽ được cải thiện.
Tiếp sau đó, hai người lại cùng nhau nói chuyện một hồi lâu.
Trong khi Vũ Hoàng Lê đang nói về triết và đạo lý của của cuộc cuộc sống, Cao Phong đối với thành phố Hà Nội, cùng giống như đối với thành phố Hải Phòng, đều đã có một sự hiểu biết sơ qua.
Vũ Hoàng Lê nói, Cao Phong ở một bên nghe, cùng lúc đó trong đầu anh cũng suy nghĩ vô số kế hoạch.
Hiện giờ đã mất toàn bộ tin tức của đám người Long Chí Minh, Lâm Vạn Quân cũng không có chút tin tức nào, trong lòng Cao Phong xuất hiện một loại cảm giác sợ hãi.
Nếu Lâm Vạn Quân không còn nữa, Cao Phong thật sự không biết, con đường sau này sẽ phải đi như thế nào.
Tuy nói rằng Lâm Vạn Quân là nô bộc của Cao Phong, nhưng thực tế mà nói thì lại một người thầy tốt, một người bạn tốt của Cao Phong, như tồn tại Lâm Vạn Quân giống như sự tồn tại của cha mẹ Cao Phong vậy.
Nếu không có Lâm Vạn Quân ở phía sau giúp Cao Phong bày mưu tính kế, Cao Phong thật sự không biết con đường sau này phải tiếp tục đi như thế nào.
Nhưng chuyện quan trọng trước mắt là phải liên hệ được với Lâm Vạn đã, phải biết được trong khoảng thời gian anh không ở đó, ông ta đã có những sắp xếp gì.
Nhưng vào thời điểm trước khi liên lạc lại được với Lâm Vạn Quân, Cao Phong tốt nhất nên tạo cho mình một lực lượng và lực riêng.
Nếu không làm như vậy, thì cho dù là có liên hệ được với Lâm Vạn Quân, thì bọn họ cũng chỉ có thể tạm thời ẩn nhẫn.
Cao Đông còn có cả nhà họ Cao ở Đà Nẵng làm làm chỗ dựa, không phải muốn là có thể tùy tiện lay động được.
Lúc này nói không chừng đến ngay cả nhà họ Cao, đều đã cho rằng Cao Kinh Thiên đã chết rồi cũng nên.
Như vậy cũng tốt, đây là một cơ hội tốt để Cao Phong anh có thể nghỉ ngơi.
Với thế cục hiện giờ, người của Cao Anh Hạo đang ở ngoài sáng, còn Cao Phong ở trong tối, cho nên quyền chủ động sẽ ở trong tay Cao Phong.
Chỉ cần có thể có đủ lực lượng, sau đó thực hiện một đòn trí mạng, như vậy có thể khiến cho bọn họ có trở tay không kịp.
Nhưng mà, cơ hội chỉ có một lần, Cao Phong tuyệt đối không thể tùy ý ra tay.
Trong lòng Cao Phong khẽ than, quay đầu nhìn ra phía ngoài cửa
Thành phố Hà Nội, dù có thể nào thì sau cùng cũng vẫn phải trở
Vì ánh mắt mong chờ kia, vì những lời thề sống chết sẽ bảo vệ đến cùng.
Còn có Kim Tuyết Mai.
Thành phố Hà Nội này dù sao cũng là quê hương của cô, tuy ngoài miệng cô không nói ra, chỉ là vì không muốn khiến cho Cao Phong có nhiều áp lực mà thôi.
Trên thực tế, ai có thể thật sự làm được chuyện không thấy lưu luyến gia đình chứ?
Dù sao nơi này cũng là cô sinh ra và lớn lên, nơi này có cha mẹ cô, có người thân của cô.
Thành phố Hà Nội này, bọn họ không thể không quay về.
Chuyện nợ máu này, Cao Phong cũng sẽ đích thân đòi lại cả vốn lan lãi.
Vào lúc năm giờ chiều
Cao Phong nhìn nhìn gian, sau đó liền đứng dậy nói lời chào với Vũ Hoàng Lê.
Nếu như anh về quá muộn, Kim Tuyết Mai sẽ lo lắng.
"Anh Cao Phong, chúng ta khó khăn lắm mới có thể gặp nhau, bây giờ anh lại vội vàng rời đi như vậy, vậy thì hình như có chút không thích hợp lắm." "Hiện tại thời gian còn sớm, không bằng chúng ta đi đến nơi khác ngồi một chút, được không?"
Vũ Hoàng Lê vô cùng nhiệt tình mở lời mời Cao Phong.
Cao Phong do dự một chút, trong lòng có chút rối rắm.
Vào thời điểm như thế này, anh không muốn có quá nhiều tiếp xúc với Vũ Hoàng Lê.
Dù sao hiện tại Vũ Hoàng Minh vẫn chưa rõ sống chết, nên giữa Cao Phong và Vũ Hoàng Lê trong thời điểm này, có rất nhiều khác biệt.
Cho dù Vũ Hoàng Lê vẫn luôn miệng nói cảm ơn Cao Phong vì lúc trước đã hạ thủ lưu tình không giết anh ta, nhưng Cao Phong cũng sẽ thể tin nhiệm anh ta một trăm phần trăm được.
Mặt khác, hiện tại Cao Phong ở thành phố Hải Phòng không quen biết ai, có một người có thể lực như Vũ Hoàng Lê này, muốn làm chuyện gì cũng sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Hiện tại vì anh và Kim Tuyết Mai đều đang phair mai danh ẩn tích, lực lượng đúng là vẫn còn quá nhỏ, có thể trở về thành phố Hà Nội hay không lại là một câu chuyện rất xa.
"Anh Cao Phong, anh có tin vào vận mệnh không?" Vũ Hoàng Lê nhìn thấy Cao Phong có chút do dự, bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, còn vô cùng chân thành nhìn Cao Phong.
Cao Phong có chút nghi hoặc liếc mắt nhìn Vũ Hoàng Lê một cái, sau đó trả lời: "Tôi không tin.
Anh cũng không tin vào vận mệnh, cho dù thật sự có vận mệnh đi chăng nữa, anh cũng thay đổi cải vận mệnh này.
"Tôi tin!" Vũ Hoàng Lê vẫn như lúc trước, trả lời rất trận thành,
Sau đó không đợi Cao Phong mở miệng nói chuyện, Vũ Hoàng Lê liên tiếp tục mở miệng.
"Tôi ở thành phố Hải Phòng này gặp được Anh Cao Phong, chuyện này nhất định là do vận mệnh an bài, vòng tròn vận mệnh, vẫn luôn rất trùng hợp.
"Có thể ở một nơi như thế này gặp được người cùng quê, tôi tin rằng đấy chính là sự an bài của vận mệnh, vận mệnh cũng cho tôi hai sự lựa chọn." "Mà hai lựa chọn này lại chính là, hoặc là cùng Anh Cao Phong đầu đến người sống kẻ chết, và hai chinh là cùng Anh Cao Phong trở thành bạn bè." "Kỳ thật hôm nay tôi vẫn đang không ngừng suy nghĩ, sắp tới tôi sẽ phải đối mặt với Anh Cao Phong như thế nào" "Nói về những chuyện trước đây giữa chúng ta, con trai của tôi hiện tại chưa rõ sống chết, ta vốn nên vì con mình mà báo thủ, cùng Anh Cao Phong đầu đến cùng." "Nhưng tôi đã suy nghĩ á một ngày, Anh Cao Phong đừng cười mấy lời này của tôi...
Ta không dám ra tay với anh! Là thật sự không dám!" "Hơn nữa ở trong lòng tôi cũng hy vọng, Vũ Hoàng Minh sẽ không chết, chỉ là đang sống ở một nơi nào đó mà thôi." "Mà chỉ cần Anh Cao Phong anh còn sống, thì hy vọng này sẽ không bao giờ tan biến." "Nếu tôi đã không dám ra tay với anh Cao Phong, không thể làm được kẻ thù của nhau, cho nên tôi cảm thấy, chỉ có thể chọn lựa chọn số hai mà thôi."
Những lời này Vũ Hoàng Lê nói ra với một nhữ khí vô cùng thành khẩn, vô cùng nghiêm túc.
Cao Phong nghe vậy thấy những lời này liền rơi vào trầm mặc, cẩn thận cân nhắc về những lời này của Vũ Hoàng Lê.
Mặc dù Vũ Hoàng Lê nói rất thành khẩn, nhưng Cao
Phong cũng không dám tin tưởng, anh ta lại có thể độ lượng đến vậy.
Tôi giết chết con trai của anh, anh lại còn muốn làm bạn bè với tôi?
Đây là sự thật sao?
Nhưng nếu Vũ Hoàng Lê thật sự muốn đối phó Cao Phong, với thế lực hiện tại của anh ta, rõ ràng muốn phế anh là chuyện dễ như trở bàn tay.
Vũ Hoàng Lê nói anh ta không dám, Cao Phong cũng không dám tin.
Nhưng với tình hình hiện tại của anh, cũng không có cái gì đáng để Vũ Hoàng Lê lợi dụng cả.
Kia Vũ Hoàng Lê làm như vậy, rốt cuộc là vì cái gì? "Anh à muốn, quay về thành phố Hà Nội?" Cao Phong suy nghĩ một lát, thản nhiên nhìn về phía Vũ Hoàng Lê nói.
Vũ Hoàng Lê đột nhiên sửng sốt, trên mặt mang theo một loại ngượng ngùng, trong lòng xem như đã hoàn toàn bị chỉ số thông minh của Cao Phong chinh phục rồi.
Anh ta tiếp xúc với Cao Phong cả ngày hôm nay, đều không hề lộ ra nửa lời về cái ý nghĩ này.
Không nghĩ tới Cao Phong vẫn có thể thông qua mấy lời nói này, liên có thể lập tức đoán được dụng ý của anh ta.
Tuy rằng, chuyện này chỉ là một mặt mà thôi, nhưng dù sao thì nó cũng không đơn giản "Anh Cao Phong, phần mộ tổ tiên của nhà tôi, còn có cả phần mộ của cha tôi, tất cả đều đang ở thành phố Hà Nội "Vợ của tôi, này mấy tháng đã tiều tụy đi rất nhiều, hy vọng lớn nhất của cô ấy, chính là trước khi rời đi, có thể được ngồi ở trước phần một của cha trò chuyện một lần
.