Rể Quý Rể Hiền


Cao Phong không đi nhận, không có công không thể nhận lộc, anh cũng không muốn nợ Vũ Hoàng Lê quá nhiều.
"Anh Cao, cuộc đời giống như sóng, lúc lên lúc xuống, cũng như cuộc đời có lúc cao và lúc thấp.
"Lúc ở chỗ thấp, cần phải lợi dụng tất cả những tài nguyên có thể lợi dụng, mới có thể có cơ hội đứng ở chỗ cao" "Khi mà bản thân ở chỗ cao, đừng quên những sự giúp đỡ trước đó, như vậy là được rồi" Vũ Hoàng Lê ý vị thấm sâu nói.


Cao Phong trầm ngâm vài giây, sau đó gật gật đầu, nhận điện thoại.
"Ý của tổng giám đốc Vũ tôi hiểu rồi, lúc không có tiền nên làm tốt công việc! Lúc có tiền rồi nên làm người tốt Đúng không?" Vũ Hoàng Lê đầu tiên là sửng sốt, sau đó haha cười lớn, nói: "Đúng đúng đúng, anh Cao đúng là rất thông minh!"

Sau đó, xe tiến về phía trước, đi về hướng gần nơi vui chơi giải trí.


Tại một ngôi làng nhỏ cách Khu phát triển Hải Phòng khoảng 20 km.


Sau khi Kim Tuyết Mai kết thúc cuộc gọi, liên quay vào phòng.


Trong phòng ngồi vài người phụ nữ tuổi xấp xỉ Kiều Thu

Vân, còn có vài người đàn ông trung tuổi.


Những người này đều là họ hàng xa của Kiều Thu Vân


Kim Tuyết Mai hình như đã nghe Kiều Thu Vân nói là chị em của bà ngoại Kim Tuyết Mai gả đến bên này sau đó liền ở đây luôn.


Mà những người này đều là thế hệ sau của những chị em của bà ngoại Kim Tuyết Mai.


Mối quan hệ khá phức tạp, Kim Tuyết Mai liền nhất quyết đều gọi là dì họ và cậu họ

Lúc Kim Tuyết Mai còn đi học, đã cùng Kiệu Thu Vân đến qua mấy lần.


Sau này sau khi cụ già ở trong nhà qua đời, thì mối quan hệ này nhạt dần, cũng không có liên lạc nữa.
"Tuyết Mai a, là vị kia trong nhà gọi điện thoại đến sao? Tình cảm của các cháu rất tốt nha!" Một di trung tuổi cười nói.
"Đúng vậy, đúng vậy, tình cảm thực sự rất tốt." "Sao không cùng đến gặp mặt thể, lâu rồi không liên lạc, cũng không biết là cháu đã kết hôn.
"Mau mang đến đây xem nào, chúng ta chắc chắn sẽ không thiếu hồng bao đầu"

Mấy người đều rất nhiệt tình nói, nhìn bộ dáng giống như thân thiết.


Kim Tuyết Mai cười giải thích: "Anh ấy hôm nay bận chút việc, cho nên không đến, thời gian sau này còn nhiều mà." "Nói cũng phải, chồng của Tuyết Mai khẳng định là sếp lớn, công việc bận rộn cũng đúng." "Ai đúng rồi, các cháu qua đây đi! Dì đã thu dọn phòng cho các cháu xong rồi." Một di trung tuổi nói.
"Đúng vậy, ở nhà của dì đi, ở nông thôn cái khác không có, chỉ có đất rộng, nếu không được thì dì liền sửa lại hai căn phòng mới là được" "Ở nhà tôi, tôi cùng với cháu gái Tuyết Mai rất có duyên gặp mặt, ở nhà tôi đi." "Ở nhà tôi"

Mấy người tranh nhau, đều muốn Kim Tuyết Mai ở nhà của bọn họ.


Kim Tuyết Mai đã nói qua với bọn họ, do nguyên nhân công việc của Cao Phong, nên muốn đến nơi này ở nhờ một thời gian.


Bọn họ không có nửa điểm do dự, càng không có từ chối.
"Được rồi ạ dì họ cậu họ cảm ơn mọi người, vậy thì đợi chúng cháu thu dọn xong đồ đạc, đến rồi nói tiếp" Kim Tuyết Mai cười nói.
"Cũng được, đợi các cháu đến rồi nói, đừng khách sáo với các dị!" "Đúng, chúng ta là thân thích, không giúp nhau thì giúp ai, đến nơi này thì nhớ coi bản thân giống người một nhà là được."

Mấy người gật gật đầu nói, khiến Kim Tuyết Mai cảm thấy một mảnh ấm áp.


Đều nói bà con xa không bằng láng giềng gần, câu nói này cũng không hoàn toàn đúng a ít nhất thì những người bà con này đối với bản thân cô rất tốt, cho dù vài năm không gặp cũng vẫn nhiệt tình như trước.
"Đúng rồi Tuyết Mai, mẹ cháu bây giờ cuộc sống rất tốt đi? Mấy tháng trước chúng ta có người đi thành phố Hà Nội một chuyến, nghe nói nhà họ Kim hiện giờ ở Hà Nội thanh danh hiển hách a!" Một dì trung tuổi lại hỏi,

Những người khác nghe thấy thế cũng biểu hiện khuôn mặt mong đợi nhìn Kim Tuyết Mai.



Nhưng Kim Tuyết Mai nghe đến đây, lại có chút trầm mặc, không biết phải trả lời như thế nào.
"Khụ, Tiểu Hải, bà nói gì thế, chúng ta cũng không phải là vì nhà họ Kim mới đối tốt với Tuyết Mai a "Tuyết Mai nếu đã đến đây, vậy thì chính là người nhà của chúng ta, đừng nói mấy lời vô dụng đó."Một người đàn ông trung niên nhìn thấy biểu tình của Kim Tuyết Mai thay đổi, liền vội vàng hòa giải "Ai, đúng đúng đúng, tôi chỉ là thuận miệng hỏi mà thôi, tôi đúng là nhiều chuyện mà, haha" Di trung tuổi vội vàng cười nói.


Sau đó Kim Tuyết Mai nói chuyện một hồi với các dì các cậu liền rời đi.


Mặc dù bọn họ nhiệt tình mời Kim Tuyết Mai ở lại ăn cơm, nhưng Kim Tuyết Mai lo lắng cho Cao Phong nên vẫn là uyển chuyển từ chối, lái xe rời đi.


Đợi Kim Tuyết Mai đi xong, mấy người họ hàng liên vội vàng chen lên trước, chia đồ mà Tuyết Mai mang đến.
"Đây là của nhà tôi, Tuyết Mai nói là cho nhà tôi." "Đưa đây, là của nhà tôi."

Mấy người tranh đi đoạt lại trông vô cùng khó coi.
"Ai, sau này đừng nhắc đến cái gì mà nhà họ Kim ở Hà Nội, chẳng lẽ các người không biết một nhà Thu Vân không được chào đón ở nhà họ Kim sao?" có người nhỏ tiếng nói.
"Ai không biết, tôi chỉ là thuận miệng nói mà thôi, nghĩ bọn họ sẽ có quyền có thể, chẳng qua là nhìn vẻ mặt của Tuyết Mai sợ là vẫn không được chào đón rồi." "Vậy chúng ta nhiệt tình như thế đối với nó để làm gì? không phải là lãng phí thời gian sao?" "Có ngốc không vậy? Tuyết Mai tốt xấu gì cũng là con cháu nhà họ Kim, chồng của nó có thể là người bình thường sao?" "Không cần bà nói, tối thiểu cũng phải là sếp của công ty, mọi người nghĩ xem, hắc hắc.......


Nói đến đây, mọi người đều để lộ ra một nụ cười ý vị sâu xa.


Đối với việc Cao Phong đến cũng là đặc biệt chờ mong.
Câu lạc bộ giải trí thương vụ Phú Lâm

Nó là nơi nổi tiếng nhất trong khu vực ngoại ô này.


Nó tích hợp nghỉ ngơi và giải trí, phục vụ kinh doanh, và có thể đáp ứng nhu cầu của hầu hết khách hàng.



Mặc kệ là tầng lớp nào đều có thể ở nơi này tìm được nơi giải trí phù hợp với mình.


Vì vậy, mức độ nổi tiếng ở đây, cho dù so với các hộp đêm ở khu phồn hoa cũng chẳng kém chút nào.
"Anh Cao, đàn ông mà, ở bên ngoài ăn uống chơi đều là những việc bình "Không phải là có câu nói, đàn ông xây nhà đàn bà xây tổ ấm sao? Tôi biết anh Cao và Kim Tuyết Mai nhà họ Kim cảm tình rất tốt, nên ngày hôm nay chúng ta chỉ chơi, không làm gì cả." "Chỉ là đến giải trí chút thôi, thuận tiện nói tạm biệt với những chuyện đã qua, từ hôm nay trở đi tôi và anh Cao cũng coi như quen nhau lại từ đầu"

Vũ Hoàng Lê nói nửa đùa nửa thật, và những gì anh ấy nói quả thực rất đẹp.
"Đương nhiên, anh Cao nếu như không thích nơi này, chúng ta đổi sang nơi sạch sẽ hơn như phòng trà chẳng "Chẳng qua là ở nơi hẻo lánh này, thu nhập không cao, phỏng chừng những nơi như quán trà cũng không dễ tìm.
Vũ Hoàng Lê nói tiếp "Không sao, đi thôi! Không cần phức, ngồi một chút là tôi liên quay về." Cao Phong cười nói.


Mọi người cất bước đi vào câu lạc bộ giải trí Phú Lâm.


Nhìn thấy mọi người đi vào, nhân viên làm việc bên trong câu lạc bộ đầu tiên là sửng sốt, sau đó liền vô cùng nhiệt tình chạy đến.


Bọn họ có lẽ không biết Vũ Hoàng Lê, dù sao thì sếp lớn




.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận