Rể Quý Rể Hiền


Nhìn thế này thì trông giống như một triển lãm xe thể thao bình thường.

Một khoảng sân ngoại cỡ được xây dựng ở trên đỉnh núi, có kích thước ước chừng hàng trăm mét.

Bên ngoài hàng rào bảo vệ, có rất nhiều khán giả vây xung quanh xem các thí sinh dự thi.

Lúc này, tất cả ảnh mắt của họ đều hiện vẻ hâm mộ, tập trung nhìn vào những người trẻ tuổi đang đứng trong sân.

Khoảng hơn chục thanh niên đang đứng giữa sân, tất cả đều ăn mặc chỉnh tề, nói chuyện tới những chuyện hơn người.

"Chị Minh Nguyệt, cao thủ mà chị tìm tới đang ở đâu vậy?” Một thanh niên mỉm cười hỏi.

“Vẫn chưa tới đến.

Khuôn mặt Nam Phương Minh Nguyệt tràn đầy kiêu ngạo, cô ta trả lời ngắn gọn.

Mọi người cũng đã quen với vẻ mặt đó của Nam Phương Minh Nguyệt.

Tính cách của cô ta luôn kiêu ngạo và kiệm lời.

Tuy nhiên, Nam Phương Minh Nguyệt có xuất thân tốt và ngoại hình xinh đẹp, nên có nhiều người sẵn sàng nịnh nọt cô ta.

"Chị Minh Nguyệt, chúng ta không được phép tìm những tay đua chuyên nghiệp đến đây đâu.

"Mặc dù kỹ năng của anh Minh có thể so sánh với các tay đua chuyên nghiệp, nhưng điều này không hợp quy tắc"
Thấy Nam Phương Minh Nguyệt tự tin như vậy, có người mới nói một tiếng.

Đứng lần trong đám đông, Dương Tuấn Minh cũng nhẹ nhàng gật đầu.

Tuy nhiên, đối với những lời này, Nam Phương Minh Nguyệt không có hứng thú tiếp lời.

"Chị Minh Nguyệt, nếu chị thua, chị phải thực hiện theo thỏa thuận đánh cược là làm bạn gái của anh Minh đây.


Haha!” Một thanh niên nửa đùa nửa thật nói.

Trong lòng Nam Phương Minh Nguyệt cảm thấy hơi khó chịu.

Nếu không phải vì không có biện pháp khác thì với tính cách kiêu ngạo của mình, cô ta sẽ phải nhờ Cao Phong giúp đỡ sao?
Nhưng vì trong một phút bốc đồng nên cô ta đã đánh cược với Dương Tuấn Minh.

Nếu như cô ta thua trận đấu này thì sẽ phải làm bạn gái của anh ta.

Mà Dương Tuấn Minh là ai chứ?
Là Phó chủ nhiệm Câu lạc bộ xe thể thao Biển Đông.

Trong câu lạc bộ, kỹ năng đua xe của anh ta chắc chắn đứng trong top ba.

Thậm chí so với toàn bộ Thị trấn Biển Đông, ngoại trừ Chủ nhiệm câu lạc bộ ra thì có rất ít người có thể so sánh được với kỹ năng đua xe của Dương Tuấn Minh.

Chiếc xe của Dương Tuấn Minh đã tốn rất nhiều tiền để cải tiến.

Hơn nữa, kỹ năng lái xe của anh ta cũng cực kỳ mạnh.

Ngay cả người có tính cách kiêu ngạo như Nam
Phương Minh Nguyệt cũng phải thấy xấu hổ.

Vì vậy, cô ta mới tìm đến Cao Phong, muốn Cao
Phong giúp cô ta một lần.

“Chị Minh Nguyệt là người giữ chữ tín, mấy người không cần lo làng về chuyện này đâu.

Một thanh niên khác nói.

Dương Tuấn Minh nhìn Nam Phương Minh Nguyệt đầy ẩn ý
Lần này, để tôi xem cô còn chạy trốn thế nào.

Nam Phương Minh Nguyệt cúi đầu nhìn xuống đồng hồ kiểu nữ, cô ta hơi nhíu mày.

Tại sao giờ này mà Cao Phong vẫn chưa tới?
Chẳng lẽ anh biết đối thủ trong trận đấu hôm nay là Dương Tuấn Minh, nên anh sợ hãi không dám đến? "Vù vù! Tiếng động cơ vang lên, một chiếc ô tô đang từ dưới núi lao lên.

Nhìn thấy chiếc xe này, vốn dĩ giữa sân vẫn đang náo nhiệt bỗng chốc chìm vào im lặng.

Mẹ nó, là xe Santana sao?
Mãi cho đến khi chiếc xe Santana chạy tới trước mặt mọi người, mới có người phản ứng lại.

"Tình hình này là thế nào, những người trông coi cuộc thi đấu rồi? Tại sao mà loại xe nào cũng có thể tham gia thi đấu vậy?"
Một thanh niên cau mày hét lên, anh ta định tiến lên đuổi Cao Phong.

"Chờ đã!” Nam Phương Minh Nguyệt bước tới và nói: “Đây là người tôi gọi đến.

Cô ta vừa mới dứt lời, trong chốc lát tất cả mọi người đều sững sờ.

Sau một lúc, dù đó là mười mấy người bọn Dương Tuấn Minh, hay những khán giả đang đứng bên ngoài hàng rào bảo vệ đều phá lên cười.

Chiếc xe Santana này chính là viện trợ mà Nam Phương Minh Nguyệt gọi đến sao?
Đây là do quá tin tưởng vào xe Santana, hay Nam Phương Minh Nguyệt đang xem thường Dương Tuấn Minh? "Minh Nguyệt, cô đang đùa giỡn với tôi sao?"
Dương Tuấn Minh cũng hơi cau mày, anh ta bước tới hỏi.


Chẳng lẽ Nam Phương Minh Nguyệt biết mình sẽ thua nên cô ta cố tình dùng một chiếc Santana cho đủ cho?
Đến khi ấy cho dù có thua thì cô ta cũng có thể nói với mọi người rằng đó là do chiếc xe không tốt? "Tôi là người hay nói đùa sao? Cứ đợi lát nữa mấy người sẽ biết thôi."
Nam Cung Minh Nguyệt hơi bĩu môi, sau đó cô ta lên: "Cao Vũ, anh mau xuống
Trước mặt Dương Tuấn Minh và những người khác, Nam Phương Minh Nguyệt cố tình tỏ ra rất quen thân với Cao Phong.

Cao Phong do dự một lúc rồi vẫn đẩy cửa xe bước xuống.

“Mẹ! Tôi còn tưởng là cao thủ nào chứ, hóa ra là người chưa từng thấy” "Đúng là có cao thủ lái loại xe rác cũng vẫn giỏi.

Anh có biết đến xe ô tô điện không? Nhưng anh bạn này, tôi chưa từng thấy "Tôi đoán, đây là lần đầu tiên anh ta tham gia thi đấu.

Có khi cái gì anh ta cũng không biết.

Anh ta lại đi lái xe hàng hóa của mình
Nghe vậy, người của câu lạc bộ thứ hai tiến lên, cau mày nhìn Cao Phong hỏi: "Cao Vũ phải không? Anh đã từng tham gia thi đấu chưa?" “Chưa từng" Cao Phong thành thật đáp.

"Lừa người." "Ha ha hal Tôi đã nói rồi mà"
Trong phút chốc, mọi người lại cười ồ lên.

Bọn họ đã thể hiện sự khinh thường và chế giễu với Cao Phong lên đến cực điểm, Chưa từng tham gia cuộc thi đấu tranh tài mà cũng dám tới chỗ này sao?
Ngay cả Nam Phương Minh Nguyệt cũng hơi nhíu mày.

Cô ta không ngờ Cao Phong lại chưa từng tham gia trận thi đấu nào.

Hơn nữa, Cao Phong lại đi lái xe Santana qua đây.

Chẳng lẽ anh không có một chiếc xe khác tốt hơn sao? "Chị Minh Nguyệt, có phải chị muốn ở cùng anh Minh từ lâu nên cố tình tìm lý do thôi đúng không?” Một thanh niên đứng bên cạnh nửa đùa nửa thật nói “Tôi cũng nghĩ như vậy, cho nên cô mới tìm một tuyển thủ như này, định cố ý thua” Mấy thanh niên khác cũng đồng thanh vang lên.

"Không phải là trận đấu sao? Rốt cuộc thì phải so tài mới biết được đúng không?"
Cao Phong khẽ cau mày, cắt ngang lời chế giễu của mấy người đó.

"Mau so tài.

Đương nhiên phải so tài rồi.

Tàn sát người mới sao, ha ha.

"
Một thanh niên cười và lên xe ngay lập tức.


"Minh Nguyệt, cô chắc chắn để cho anh ta tham gia trận đấu này?” khỏe miệng Dương Tuấn Minh hiện lên nụ cười khinh thường.

"Đương nhiên! Tôi sẽ không tham gia nữa, anh ta sẽ thay thế tôi thi đấu." Nam Phương Minh Nguyệt nhẹ nhàng nói.

Nam Phương Minh Nguyệt biết rằng có Dương Tuấn
Minh ở đó, cô ta không thể là người đầu tiên về đích.

Do đó, có tham gia hay không cũng không quan trọng.

Chỉ là, kỳ vọng ban đầu của cô ta đối với Cao Phong khá cao.

Dù sao thì loại kỹ thuật di chuyển đó, không phải người bình thường nào cũng có thể chơi được.

Nhưng Cao Phong thật sự chưa từng tham gia cuộc thi nào sao?
Điều này khiến Nam Phương Minh Nguyệt cảm thấy rất bất an.

Nhưng bây giờ cô ta đã đâm lao thì phải theo lao, nếu như đổi ý thì sẽ khiến Dương Tuấn Minh càng coi thường hơn.

Với tính cách kiêu ngạo của Nam Phương Minh Nguyệt, cô ta sẽ không làm chuyện như vậy.

Vì vậy cô ta chỉ có thể kiên nhẫn chờ, còn nước còn tát.

“Tốt thôi.”
Dương Tuấn Minh đáp lại, anh ta cũng đã lên chiếc siêu xe được cải tiến nhiều lần của mình.

Tham gia trận đấu này, tính cả Cao Phong thì có tổng cộng sáu người.

Một tiếng nổ mạnh vang lên, cả năm chiếc siêu xe sang trọng chạy cạnh nhau, hướng về điểm xuất phát.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận