**********
Hoặc là, một thiên tài rất giỏi trong một lĩnh nào đó, ở các mặt khác đều sẽ có khiếm khuyết.
"Hừ! Tôi sẽ đưa cho anh!"
Quả nhiên, Nam Phương Minh Nguyệt chỉ hừ lạnh một tiếng, trong lòng vừa cảm thấy có gì khác thường đã lập tức biến mất.
"Tiền sửa xe..." Cao Phong lại hất cấm về phía đầu xe.
Lúc này mọi người mới nghĩ đến chuyện trước kia Cao Phong đâm vào Porsche.
Có điều, sau khi nhìn thấy đầu xe của Cao Phong, rất nhiều người cảm thấy kinh ngạc.
Đầu xe không bị hỏng quá nặng, có thể thấy rõ thanh bảo vệ đỡ được rất nhiều.
Chiếc xe Santana này của Cao Phong quả thật được trang bị từ đầu đến cuối.
"Chúc mừng anh Cao Vũ đã giành được chức quản quân của buổi tối ngày hôm nay"
Hai người đẹp có vóc dáng cao gầy, bọn họ mặc một chiếc váy ngắn, cười nói.
Một người cầm vòng hoa, một người cầm cúp, đi về phía Cao Phong.
Cao Phong hơi ngây ra, anh vừa đẩy cửa bước xuống xe, cầm lấy đồ vật mà bọn họ đưa cho.
Vẻ mặt Dương Tuấn Minh u ám, anh ta cũng đẩy cửa xe ra, cứng đầu bước về phía bên này.
Anh ta đã thua rồi, đương nhiên sẽ thực hiện lời hứa, bỏ ra sáu mươi tỷ.
Mọi người ở xung quanh vô cùng ngưỡng mộ, chỉ là một cuộc thi thôi mà.
Chưa đến một tiếng mà đã lấy được sáu mươi tỷ rồi sao?
Tốc độ kiếm tiền như thế này đúng là làm cho người khác ngưỡng mộ.
Dương Tuấn Minh cầm chiếc thẻ ngân hàng trong tay, nói với Cao Phong: "Trong đây có sáu mươi tỷ.
leo.
khi nói những lời này, ánh mắt anh ta vô cùng lạnh
Sáu mươi tỷ đối với anh ta không phải là quá lớn.
Tuy nói nhà bọn họ không bằng dòng họ Nam Phương, thế nhưng sáu mươi tỷ cũng chỉ là một con số nhỏ mà thôi.
Thứ anh ta quan tâm hơn là một khoản cược khác.
Nếu như không phải Cao Phong ra mặt, hôm nay anh ta nhất định sẽ đánh bại Nam Phương Minh Nguyệt.
Với cái thói kiêu ngạo của Nam Phương Minh Nguyệt, nhất định sẽ quyt nợ.
Đến lúc đó, mình chính là bạn trai của Nam Phương Minh Nguyệt, sau đó mai mối cho hai dòng họ, kết thành vợ chồng cũng không phải là một chuyện khó.
Chỉ cần có quan hệ thống gia với dòng họ Nam
Phương, đến lúc đó mình cũng có thể hưởng một ít tài sản của nhà bọn họ.
Sáu mươi tỷ thì tính là gì chứ?
Thế nhưng bây giờ, tất cả đều tan thành bọt nước hết rồi, đều là tại Cao Vũ.
Cao Phong cũng không khách sáo, đưa tay ra nhận lấy tấm thẻ ngân hàng.
Sau đó, ngay lúc mà Cao Phong chạm vào tấm thẻ ngân hàng, đột nhiên Dương Tuấn Minh lại rút lại.
"Dương Tuấn Minh, anh có ý gì vậy?"
Nam Phương Minh Nguyệt nhìn thấy cảnh này thì nhíu mày lại.
Nói một cách nghiêm túc, đây là ván cược của cô tạ và Dương Tuấn Minh.
Vậy nên sáu mươi tỷ này đáng ra là tiền của cô ta.
Thế nhưng người kiêu ngạo như cô ta nhất định sẽ không đi tranh sáu mươi tỷ với Cao Phong.
Đã nói là cho Cao Phong thì là của Cao Phong.
Dương Tuấn Minh liếc nhìn Nam Phương Minh Nguyệt một cái, sau đó quay lại nhìn mấy cô gái mặc váy ngăn đứng đó, hỏi: "Kỷ lục lúc nãy của anh ta là bao nhiêu?"
Mấy cô gái chân dài vội vã đồng hồ bấm giờ ra, đọc: "Kỷ lục một vòng tốt nhất của xe Santana là mười một phút ba mươi sáu giây, hai vòng mất hai mươi ba phút bốn mươi giây."
Dương Tuấn Minh hơi gật đầu, sau đó nhìn Cao Phong và nói: "Anh tên là Cao Vũ đúng không? Vừa nãy, chỉ là do tôi không được khỏe mà thôi."
Khi nói ra câu này, khóe miệng của Dương Tuấn Minh hơi nhếch lên, thể hiện sự khinh thường.
Cao Phong không thèm quan tâm, anh ta không được khỏe thì liên quan gì đến anh chứ.
"Có biết kỷ lục nhanh nhất của tôi là bao nhiêu không?" Không đợi Cao Phong tiếp lời, Dương Tuấn Minh đã hỏi tiếp.
"Tôi không có hứng thủ, đưa tiền đây cho tôi." Cao
Phong bình thản nói, "Hừ!" Ảnh mặt Dương Tuấn Minh lộ ra vẻ khinh thường, anh ta nói: "Kỷ lục một vòng nhanh nhất của tôi là mười một phút, nhanh hơn anh hàn ba mươi giây" "Biết ba mươi giây có ý nghĩa như thế nào không?"
Nghe thấy câu nói của Dương Tuấn Minh, Nam Phương Minh Nguyệt và Đồng Thái Minh đều không nói gì cả.
Dương Tuấn Minh không nói dối, đây đúng là kỷ lục nhanh nhất của anh ta.
Trận đấu ngày hôm nay, do anh ta cố tình chắn trước xe của Cao Phong, vậy nên đã lãng phí mất một ít thời gian.
"Anh muốn quỵt nợ?
Cao Phong căn bản không muốn nghe mấy thứ gọi là kỷ lục huy hoàng của Dương Tuấn Minh.
"Ha ha! Dương Tuấn Minh tôi sẽ quỵt nợ sao?" Dương Tuấn Minh cười lạnh nói: "Sáu mươi tỷ đối với anh mà nói là rất nhiều! Thế nhưng đối với Dương Tuấn Minh tôi, số tiền ấy chẳng là cải thá gì cả.
Dương Tuấn Minh nói xong liền vứt luôn tấm thẻ ngân hàng đó xuống đất, ánh mắt lộ ra ý khiêu khích.
Thẻ ngân hàng rơi xuống đất, kêu lên một tiếng lanh lảnh.
Anh ta chờ đợi dáng vẻ Cao Phong cúi người xuống để nhặt nó, anh ta không tin, Cao Phong lại nỡ để mất sáu mươi tỷ.
Cao Phong bình thản nhìn Dương Tuấn Minh, ánh mắt vô cùng lạnh lùng.
"Ha ha, sự tức giận thật là vô nghĩa." Dương Tuấn Minh lại cười lạnh một lần nữa.
Trong xã hội hiện thực bây giờ, nghèo chính là đang Cho dù Cao Vũ anh đã thắng cuộc thi này, thế nhưng phạm tội.
cũng không tránh khỏi phải cúi người trước anh ta để nhặt tiền.
Như là Dương Tuấn Minh tôi đang bố thí cho anh vậy.
Nam Phương Minh Nguyệt lạnh lùng nhìn Dương Tuấn Minh, sau đó quay người đã Đổng Thái Minh một cái.
"Chị họ, em.." Đổng Thái Minh không hiểu gì.
Nam Phương Minh Nguyệt nâng cằm, hướng về tấm thẻ ngân hàng ở trên mặt đất.
Trong phút chốc, Đồng Thái Minh cảm thấy lờ mờ, rất cuộc mình là em họ của chị hay Cao Vũ mới là em họ của chi?
Anh ta có thể diện còn em thì không có sao?
Nam Phương Minh Nguyệt trừng mắt, Đồng Thái Minh sợ hãi, vội vã ngoan ngoãn chạy đến, cúi người nhặt tấm thẻ ngân hàng lên, dúi vào tay Cao Phong.
Cao Phong do dự một hồi, khẽ nói: "Cảm ơn." Cuối cùng anh vẫn nhận lấy thẻ ngân hàng.
Mà Dương Tuấn Minh lại ghi hận Cao Phong.
Muốn thu phục Thị trấn Biển Đông, ngoại trừ những thủ đoạn khác nhau, không thể tránh khỏi phải chém giết lẫn nhau.
Chỉ có như vậy mới có thể khống chế được những người có ý đồ.
Mà bây giờ, Cao Phong đã có mục tiêu rồi.
Nhà họ Dương ở Biển Đông nhất định sẽ không ngờ được rằng, bởi vì tên ngốc Dương Tuấn Minh, nhà bọn họ đã bị một tên khát máu để ý đến.
"Tôi cho anh tiền đấy!" Dương Tuấn Minh cười lạnh nói: "Thế nhưng trận đấu này tôi không nhận thua" "Nếu như Cao Vũ anh là một người đàn ông, có dám thi với tôi một lần nữa.
Dương Tuấn Minh có bị mất tiền, anh ta cũng không quan tâm, điều quan trọng là, anh ta không thể để mất the dien.
"Tôi không có hứng thú." Cao Phong bình tĩnh trả lời, thế nhưng lại nói: "Nếu như anh dám đưa sáu mươi tỷ nữa ra, tôi có thể nghĩ lại."
Nói xong câu này, Dương Tuấn Minh và mọi người đều kinh ngạc.
Tên Cao Vũ này đúng là được voi đòi tiền.
Đối với anh, tiền quan trọng như vậy sao?
Anh thiếu tiền như vậy sao?
Mà lúc này trong lòng Cao Phong đang nghĩ, không tồi, đúng lúc mình đang thiếu tiền.
Dương Tuấn Minh do dự một hồi, kỹ thuật của Cao
Phong quả thật rất mạnh, điểm này không thể không thừa nhận.
Cược sáu mươi tỷ nữa, liệu có thể thắng không? Dương Tuấn Minh suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn bị lòng kiêu ngạo ở trong lòng đánh thắng.
Anh ta đã lái ở trên đường đua này không dưới trăm vòng, tất cả những tay đua ở Thị trấn Biển Đông, anh ta chỉ phục mỗi một mình Chủ tịch câu lạc bộ.
Đối diện với Cao Phong, anh ta thật sự không tìm ra được lí do gì để sợ hãi.
"Được! Tôi cược với anh!" "Nhưng mà đừng là sáu mươi tỷ.
Chúng ta đã dám cược, thì cược luôn một trăm hai mươi tỷ, như thế nào?"
Dương Tuấn Minh cười lạnh, nhìn Cao Phong hỏi.