Nhắc đến Cao Phong, vẻ mặt Nam Cung Minh Nguyệt rất vui vẻ.
Cao Phong nhìn Nam Cung Minh Nguyệt qua kính chiếu hậu, lúc này đúng là cô ta đang rất vui, trên mặt cô ta cũng hiện ra nụ cười ngọt ngào.
Lúc này Nam Cung Minh Nguyệt đã hoàn toàn say rượu rồi, cứ lẩm bẩm nói ra hết lời trong lòng mình.
"Cô nói thật sao?" Sắc mặt Cao Phong có chút thay đổi.
Chắc chắn anh sẽ không không tiền kia, nhưng nếu Nam Cung Minh Nguyệt bằng lòng cho anh vay thì...!
Số tiền này sẽ giảm bớt rất nhiều áp lực kinh tế mà Cao Phong đang phải đối mặt lúc này.
Cùng lắm thì sau này, anh trả lại cho Dòng họ
Nam Phương là được.
"Thật hay giả thì liên quan gì đến anh? Ngoan ngoãn lái xe của anh đi." Nam Cung Minh Nguyệt lạnh lùng hừ một tiếng.
Sau đó một mình cô ta nằm bò ra ghế, thi thoảng lại lầm bầm hai câu, vẫn nói về Cao Phong.
Cao Phong lắc đầu bất đắc dĩ.
Anh thật sự chưa giờ nghĩ đến, Nam Cung Minh Nguyệt chưa bao giờ gặp Cao Phong, thế mà lại quan tâm đến Cao Phong như vậy.
"Cao Phong kia...!Thật sự khiến người ta phải quan tâm như vậy sao?" Cao Phong nhỏ giọng tự hỏi một câu.
"Haiz, nếu Vũ thần đã nói vậy, tôi không thể không nhiều lời vài cậu." "Đúng là không khoác lác chút nào, Cao Phong của Thủ đô Hà Nội kia, chắc chắn là người tình trong mộng của rất nhiều cô gái " "Tuổi trẻ tài cao, không dựa vào trong nhà, một tay xây dựng nên đế quốc trong giới kinh doanh của riêng mình, phải mạnh mẽ đến mức nào mới làm được như vậy?" "Khối tập đoàn Đế Phong nổi tiếng gần xa, thành viên lên đến trăm người, tổng tài sản vượt qua bốn trăm năm mươi nghìn tỷ!" "Số tiền này, Cao Phong có thể tùy ý điều động, anh nói xem anh ta không trâu bò thì ai mới trâu bò?" "Trên đời này tôi chỉ phục hai người, một là anh, một là Cao Phong.
Nói đến đây, Đổng Thái Minh lại lắc đầu nói tiếp: "Oh! Hình như cả đời này, tôi đều có quan hệ với họ Cao rồi."
Cao Phong khẽ lắc đầu, khóe miệng khẽ nở một nụ cười đầy thâm ý.
Sau đó anh không nói thêm gì nữa, chỉ yên lặng lái xe về phía trước.
Anh không ngờ, danh tiếng của Khối tập đoàn Đế Phong vậy mà còn lan cả đến Thị trấn Biển Đông này.
Chẳng trách, khi đó lại bị lục anh hào điều tra rõ ràng.
Cao Phong nghĩ đến lúc bắt buộc, có lẽ anh cũng nên nói ra thân phận
Có thể có chút tác dụng đối với chuyện anh muốn phát triển ở Thị trấn Biển Đông này hay không?
Với tư cách là hội trưởng của Khối tập đoàn Để Phong, kêu gọi các thế lực của Thị trấn Biển Đông, chắc chắn sẽ có người bằng lòng đi theo nhi?
Giống như câu nói kia của Lâm Vạn Quân, lúc cậu khiến bản thân mình đủ mạnh mẽ, khi đó bản thần không cần đi kết giao tạo quan hệ với người khác, mọi người sẽ chủ động tìm đến cậu.
Quan trọng hơn chính là, so với bất kỳ người nào khác, Cao Phong càng hiểu rõ sức mạnh tín ngưỡng mạnh mẽ đến cỡ nào..
Nếu không phải có tín ngưỡng chống đỡ, Long Chí Minh, Liễu Gia Bình, Cao Kim Thành, Long Tuấn Hạo và những người khác sẽ không trung thành và tận tâm với Cao Phong như thế.
Cho dù Cao Phong đã xảy ra chuyện, bọn họ vẫn không rời nửa bước.
Cho nên Cao Phong nghĩ, đến lúc cần thiết, không chừng có thể lợi dụng thân phận của mình để đi đường tắt
Nhưng hiện giờ chắc chắn là không được.
.
đam mỹ hài
Thứ nhất không thể để lộ thân phận của anh, nếu không trong nháy mắt chắc chắn sẽ bị nhà họ
Cao nhìn chằm chằm vào.
Nếu như không phải sợ nhà họ Cao nhìn chăm chằm vào mình, Cao Phong có thể tùy tiện điều động một số tiền lớn.
Hiện giờ đúng là buồn cười, ngay cả thẻ ngân hàng của mình anh cũng không thể dùng
Thứ hai, lúc này Cao Phong thất bại chạy đến đây, cho dù để lộ thân phận ra ngoài, cũng không có nhiều tác dụng.
Bản thân vẫn phải rèn luyện để mạnh mẽ hơn trước đã.
Muốn lợi dụng thân phận của mình để làm vài chuyện, vậy thì việc đầu tiên là thân phận mình phải có đủ sức nặng.
ít nhất anh cũng phải xây dựng được một chút lực lượng ở Thị trấn Biển Đông này đã, rồi nói sau.
Một lúc sau, Cao Phong đã đưa hai người Đổng Thái Minh đến một khu biệt thự.
"Vũ thần, anh để chúng tôi xuống chỗ này đi, đợi lát nữa tôi sẽ gọi điện thoại cho người nhà chị họ mình, bảo bọn họ đến đón chị ấy."
Sau đó Đổng Thái Minh nghĩ một chút rồi nói tiếp: "Dòng họ Nam Phương không phải nơi bất kỳ ai cũng có thể đến."
Cho nên, anh ta chỉ bảo Cao Phong đưa bọn họ đến biệt thự nhà họ Đồng thôi.
Cao Phong khẽ gật đầu, cũng không nói nhiều lời.
"Chị họ, chúng ta xuống xe thôi" Đổng Thái Minh quay đầu lại gọi Nam Cung Minh Nguyệt.
Nhưng anh ta lại phát hiện ra, không biết Nam Cung Minh Nguyệt đã ngủ từ lúc nào rồi, còn đang cất tiếng ngáy rất khẽ.
Đổng Thái Minh gãi gãi đầu, sau đó lấy ra hai tấm thẻ trên người mình, có chút xấu hổ nhìn Cao Phong.
"Vũ thần, chỗ này của tôi...!Chỉ có hơn bốn mươi tỷ thôi, số tiền còn lại, chờ chị họ tôi tỉnh, tôi bảo chị ấy trả cho anh."
Trong lòng Cao Phong hơi rung động, anh kinh ngạc nhìn về phía Đồng Thái Minh.
Tính tình thằng nhóc này đúng là rất ngay thẳng, thế mà không có ý định quỵt nợ.
"Được rồi! Sau này có trận đấu nào có tiền thưởng, gọi tôi một tiếng là được rồi." "Còn bốn mươi tỷ này." Cao Phong suy nghĩ một chút, vẫn đưa tay ra nhận mà không từ chối.
"Coi như tôi mượn của cậu, sau này, Cao Vũ tôi sẽ trả lại cậu gấp đôi." Cao Phong chăm chú nhìn
Đồng Thái Minh.
"Ôi, anh nói gì thế Vũ thần, tôi còn đang muốn bái anh làm thầy, anh dạy tôi đua xe, tôi trả học phí cho anh có được không?"
Sau đó Đổng Thái Minh vẫy tay chào Cao Phong, rồi xuống xe đi đỡ Nam Cung Minh Nguyệt xuống.
Cao Phong cũng giúp đỡ đưa Nam Cung Minh Nguyệt xuống xe, sau đó mới lái xe ra về.
Hiện giờ, số tiền Cao Phong đang có khoảng hơn hai trăm tỷ, trong nháy mắt đã tự tin hơn không ít.
Anh đua xe thắng được hai trăm bốn mươi tỷ, cộng với hơn bốn mươi tỷ Đồng Thái Minh nữa, vậy là hơn hai trăm tám mươi tỷ.
Trước đó Khúc Đại Minh cho Cao Phong hai mươi tỷ nữa, cộng lại hơn ba trăm tỷ rồi.
Anh nhìn đồng hồ, lúc này đã quá nửa đêm rồi.
Nhưng Cao Phong suy nghĩ một chút, sau đó vẫn gọi điện thoại cho Vũ Hoàng Lê.
Anh vừa gọi sang, Vũ Hoàng Lê đã lập tức nghe máy, hiển nhiên anh ta vẫn chưa ngủ.
Sau đó hai người hẹn gặp nhau ở Công ty bất động sản Thịnh Thăng.
Cúp điện thoại xong, Cao Phong lại gọi điện cho Khúc Đại Minh, bảo anh ta chờ mình ở Công ty bất động sản Thịnh Thăng Trong khoảng thời gian này, những người đi theo Cao Phong sao có thời gian để ngủ một giấc yên ổn.
Mỗi người đều liên tục hành động cả ngày lẫn đêm, không ngừng bôn ba vì kế hoạch của Cao Phong.
Tất cả mọi người cùng cố gắng như vậy, chỉ vì câu nói kia của Cao Phong.
Ngày vinh quang về quê cũ, Cao Phong tôi sẽ bày tiệc rượu ở Thủ đô Hà Nội chúc mừng mọi người.
Chỉ vì câu nói này, mà giờ đây tất cả mọi người đều đang dốc hết sức mình.
Công ty bất động sản Thịnh Thăng.
Cao Phong vừa lái xe đến nơi này, Vũ Hoàng Lê và Khúc Đại Minh đã tự mình ra đón, sau đó đưa Cao Phong vào trong văn phòng.
Trong văn phòng lúc này rất bừa bộn, hai cái chăn ném lung tung trên ghế sô pha, toàn bộ máy tính trong phòng đều đang mở.
"Khụ, cậu Phong, khoảng thời gian này công ty tương đối nhiều việc, để người khác xử lý tối không yên tâm." "Cho nên tôi dứt khoát ở lại chỗ này, nếu có chuyện gì xảy ra cũng có thể kịp thời xử lý"
Trông thấy Cao Phong nhìn đống lộn xộn này, trên mặt Vũ Hoàng Lê có chút xấu hổ.
Cao Phong nhìn qua Vũ Hoàng Lê một cái, sau đó lại nhìn Khúc Đại Minh.
Cả hai người hốc hác, quầng thâm mắt cũng rất đậm.
Trong lòng Cao Phong khẽ thở dài một tiếng, nhưng cũng không nói gì thêm.
"Tôi hiểu." Cao Phong khẽ gật đầu, sau đó ngồi xuống ghế sô pha.
Những lời khách sáo hiện giờ bọn họ không cần nói nữa.
Bọn họ đã bỏ ra quá nhiều công sức rồi, cách duy nhất để không phụ lòng bọn họ, chính là thành công thực thi kế hoạch này.
Đưa bọn họ quay về Thủ đô Hà Nội.
"Tổng giám đốc Lê, đây là ba trăm tỷ"
Sau khi ngồi xuống Cao Phong trực tiếp lấy chi phiếu ra, căn bản không muốn lãng phí thời gian.