Rể Quý Trời Cho

Người trong phòng khách toàn bộ đều sững sờ, cả biệt thự nhất thời im lặng như tờ.

Hứa Mạn Tranh nuốt nước bọt, hai tay run rẩy mà nhận lấy thư mời đó, dùng một thanh âm kích động nói: “Đến lúc đó tôi nhất định sẽ đi tham gia, xin chuyển lời đến gia chủ, cảm tạ ông ta đã mời nhà họ Hứa tôi đến tham gia bữa tiệc.”

Người mặc đồ vest đó gật đầu, sau đó liền rời khỏi biệt thự.

Tất cả mọi người đều không dám tin mà nhìn sang Lâm Thanh Diện, không ngờ nhà họ Cổ lại thật sự đưa thư mời đến.

“Thật sự là Lâm Thanh Diện làm sao? Nhà họ Cổ sao lại nghe cậu ta như vậy, còn chuyên môn đến đưa thiệp mời cho chúng ta nữa? Tôi nghe nói thư mời của nhà họ Cổ mấy ngày trước đã phát hết rồi a.” Một người lên tiếng nói.

Vẻ mặt Hứa Bích Hoài kinh ngạc mà nhìn Lâm Thanh Diện, không biết Lâm Thanh Diện rốt cuộc là sao lại làm được, anh còn không có ra khỏi biệt thự, không lẽ anh chỉ gọi một cuộc điện thoại liền có thể khiến nhà họ Cổ đưa thư mời đến?

“Nhà họ Cổ chắc chắn không phải vì Lâm Thanh Diện nên mới đưa thư mời đến đâu, lúc đó cháu để mắt đến anh ta lâu như vậy, anh ta luôn đứng ở bên ngoài, thư mời này chỉ e là nhà họ Cổ vốn dĩ đã muốn đưa rồi.” Vẻ mặt Hứa Trai Hiệp khó tin mà nói.

“Có lý, trong thời gian ngắn như vậy, Lâm Thanh Diện lại không có rời khỏi biệt thự, nhà họ Cổ không có lý do gì lại đưa thiệp mời đến vì cậu ta hết.” Không ít người lũ lượt tán đồng.

Lâm Thanh Diện thấy mấy người này không tin, liền lấy điện thoại của mình ra, lắc lắc, mở miệng nói: “Đã là thời đại nào rồi, nhà họ Cổ cách chỗ này không gần, tôi gọi điện thoại kêu bọn họ đem đến đó.”

Hứa Trai Hiệp bĩu môi, mở miệng nói: “Anh bớt ở đây giả vờ giả vịt đi, anh có thể có số điện thoại của người nhà họ Cổ sao? Không lẽ anh đã quên hôm qua anh đối đãi với cậu chủ Cổ thế nào rồi sao? Nếu như anh có số điện thoại của người nhà họ Cổ, chắc mặt trời mọc từ phương bắc rồi quá.”

“Không sai, Lâm Thanh Diện hôm qua chọc vào nhà họ Cổ như vậy, người ta làm sao có thể đến đưa thư mời vì cậu ta chứ, cậu ta tưởng mình là ai.”

“Đúng đó, rõ ràng là nhà họ Cổ thấy nhà họ Hứa chúng ta càng ngày càng lớn mạnh, cho nên muốn chủ động kết giao với chúng ta đó thôi.”



Lâm Thanh Diện cạn lời, chỉ cần mấy người này không tin, bọn họ luôn có thể tìm được lý do để chứng minh suy nghĩ của mình.

Sắc mặt Hứa Mạn Tranh đã tốt hơn rất nhiều, rất rõ ràng là ông ta rất vui vì nhà họ Cổ có thể đem thư mời đến, còn về chuyện của Lâm Thanh Diện, ông ta đã không còn để trong lòng nữa rồi.

“Ông ơi, đây chắc chắn là người nhà họ Cổ đã công nhận nhà họ Hứa chúng ta rồi, không có liên quan gì đến Lâm Thanh Diện đâu.” Hứa Trai Hiệp nói với Hứa Mạn Tranh.

Hứa Mạn Tranh gật gật đầu, mở miệng nói: “Không sai, bây giờ thực lực của nhà họ Hứa ta cũng không yếu hơn một số gia tộc khác, nhà họ Cổ chắc chắn đã công nhận địa vị của chúng ta rồi.”

“Vậy chúng ta vẫn đuổi Lâm Thanh Diện ra ngoài đi, dù sao chuyện này cũng không có liên quan gì đến Lâm Thanh Diện hết.” Hứa Trai Hiệp nói.

Hứa Mạn Tranh lắc đầu, nói: “Đây tuy là sự công nhận của nhà họ Cổ đối với chúng ta, nhưng mà nếu nhà họ Cổ đã chịu đưa thư mời đến, thì nói rõ đã không đặt chuyện hôm qua vào trong lòng rồi, Lâm Thanh Diện trước đây cũng phát huy được chút tác dụng trong hạng mục với tập đoàn Thiên Dương, tạm thời giữ lại cậu ta đi.”

Hứa Trai Hiệp lập tức sốt sắng, không ngờ Lâm Thanh Diện lại may mắn tránh được một kiếp, sớm biết vậy lúc đó anh ta không nên nhiều chuyện rồi.

“Ông ơi, không thể giữ lại Lâm Thanh Diện a, anh ta chắc chắn là đã biết trước tin tức nhà họ Cổ muốn đưa thư mời cho chúng ta, nên mới dám lẽ thẳng khí hùng mà giả đò ở đây, nhà chúng ta không thể giữ lại tên phế vật này a.” Hứa Trai Hiệp nói.

Hứa Mạn Tranh xua xua tay, nói: “Được rồi, chuyện này cứ như vậy đi, nhà họ Cổ nói bảo ông đưa người nhà đi đến đó, số người này phải được kiểm soát tốt, thương lượng một chút xem ai sẽ đi tham gia tiệc với ông đây.”

Đám người lập tức vây đến, cơ hội tốt như vậy, bọn họ đương nhiên đều muốn đi cùng.

Hứa Trai Hiệp nghiến răng, không ngờ sau khi tâm trạng Hứa Mạn Tranh chuyển biến tốt xong, vậy mà lại không truy cứu Lâm Thanh Diện nữa.

“Ông nội, ai đi cùng với ông cháu không quyết định được, nhưng Lâm Thanh Diện là chắc chắn không thể đi cùng, nếu không thì quá mất mặt nhà họ Hứa chúng ta rồi.” Hứa Trai Hiệp nói.

“Ha ha, Lâm Thanh Diện người ta không phải nói nhà họ Cổ đã mời cậu ta rồi sao, căn bản không cần đi cùng với ông cụ a.” Có người lập tức cười nói.

Hứa Mạn Tranh liếc Lâm Thanh Diện một cái, mở miệng nói: “Bữa tiệc nhà họ Cổ là sự quan trọng trong quan trọng, Lâm Thanh Diện quả thực không có tư cách đi, hơn nữa về chuyện hôm qua, một nhà các người cũng đừng có đi, coi như trừng phạt đối với các người.”

Hai người Tống Huyền Khanh và Hứa Quốc Hoa vốn cũng đang nghĩ nói không chừng có thể được đi theo qua đó mở mang tầm mắt, nhưng bây giờ nghe thấy lời của Hứa Mạn Tranh, trong lòng lập tức nguội lạnh.

Bọn họ đều oán hận mà nhìn sang Lâm Thanh Diện, cảm thấy bọn họ không được đi tham gia bữa tiệc nhà họ Cổ, đều là lỗi của Lâm Thanh Diện.

Chỉ là không biết, cho dù không có chuyện của Lâm Thanh Diện đi nữa, Hứa Mạn Tranh cũng chắc chắn sẽ không đưa bọn họ đi tham gia tiệc đâu.

Hứa Bích Hoài thì không quan tâm cái này, cô vốn không có hứng thú gì với bữa tiệc nhà họ Cổ hết.

“Quốc Hoa, nhà các con về trước đi, sau này quản Lâm Thanh Diện cho tốt một chút, đừng để cậu ta lại gây phiền phức ở bên ngoài nữa.” Hứa Mạn Tranh nói với Hứa Quốc Hoa.

Hứa Quốc Hoa lập tức đáp lại một tiếng, sau đó nói với Tống Huyền Khanh và Hứa Bích Hoài: “Chúng ta đi thôi.”

Một nhà bốn người đi ra bên ngoài biệt thự, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào bọn họ với vẻ mặt trào phúng, miệng thì nói toàn lời châm chọc.

Đi đến bên ngoài, Hứa Quốc Hoa đi lái xe, Tống Huyền Khanh thì tức không chịu được, trực tiếp vươn tay nhéo vào cánh tay của Lâm Thanh Diện, mở miệng hét: “Đều tại tên phế vật này hết! Nếu như không phải cậu, bọn tôi cũng có thể đi tham gia tiệc của nhà họ Cổ rồi, bây giờ cậu hại chúng tôi không có cơ hội kết giao với mấy đại nhân vật, cậu phải cho tôi ba tỷ để làm bồi thường!”

Hứa Bích Hoài nhìn mẹ mình với vẻ không dám tin, không ngờ bà lại là loại người như vậy.

“Mẹ, mẹ điên rồi sao, mẹ tưởng nếu như không có chuyện này của Lâm Thanh Diện thì ông nội sẽ để cho người nhà chúng ta cùng đi tham gia tiệc sao? Dựa vào cái gì mà Nghệ Hâm Thanh Diện cho mẹ ba tỷ chứ?” Hứa Bích Hoài lên tiếng.

“Mẹ không quan tâm, tóm lại đây là do cậu ta nợ nhà chúng ta, nếu như cậu ta không cho thì tối nay đừng mơ vào cửa nữa!” Tống Huyền Khanh hùng hổ ép người mà nói.

Lâm Thanh Diện nhìn Tống Huyền Khanh một cái, hồi nãy Tống Huyền Khanh nhéo anh cái đó thật sự là đau đó, nếu như không phải nể mặt bà là trưởng bối, Lâm Thanh Diện chỉ e đã giáng cho bà một cái tát ngã lăn quay từ lâu rồi.

“Mẹ đừng có quên, bây giờ mẹ còn phải cần con nộp phí vật nghiệp đó, mẹ không cho con vào cửa, con có thể ngủ khách sạn, nhưng 300 triệu phí vật nghiệp mỗi tháng phải để mẹ tự móc tiền túi rồi.” Lâm Thanh Diện lạnh giọng nói.

Tống Huyền Khanh lập tức an phận lại, mở miệng nói: “Chỉ biết ức hiếp mấy người hiền lành như tôi, Lâm Thanh Diện, lòng của cậu đúng thật là xấu xa!”

Lâm Thanh Diện cạn lời, cứ cảm thấy lời này nên là anh nói với Tống Huyền Khanh mới phải.

Không lâu sau, Hứa Quốc Hoa lái xe tới, ba người đều lên xe, lái về phía vịnh Đằng Long.

Suốt đường đi bốn người đều rất yên lặng.

“Nếu như các người muốn đi tiệc nhà họ Cổ, con có thể đưa các người đi.” Lâm Thanh Diện phá vỡ sự yên lặng.

Tống Huyền Khanh lập tức điên cuồng mà hét lên: “Cậu mau câm cái miệng của cậu đi, cậu ngoại trừ bốc phét thì còn có thể có bản lĩnh nào khác không, cậu thật sự cho rằng nhà họ Cổ người ta mời cậu rồi sao? Cậu đừng có nằm mơ ở đây nữa!”

Lâm Thanh Diện nhún nhún vai, hồi nãy anh là thành tâm muốn đưa Tống Huyền Khanh và Hứa Quốc Hoa đi tham gia tiệc, nhưng nếu bọn họ đã không tin, vậy cũng không trách được Lâm Thanh Diện rồi.

Mấy ngày sau đó, cả nhà họ Hứa đều đang chìm đắm trong sự kích động được tham gia bữa tiệc của nhà họ Cổ, Hứa Mạn Tranh vì muốn để cho thế hệ trẻ nhà họ Hứa mở mang tầm mắt, cho nên đã toàn chọn người trẻ cùng tham gia bữa tiệc với ông ta.

Đương nhiên, trong đó có bao gồm Hứa Trai Hiệp và Hứa Bích Uyên.

Khi được biết Hứa Mạn Tranh không định đưa Hứa Bích Hoài cùng đi tham gia bữa tiệc, Hứa Bích Uyên vui mừng đến gần như là nhảy cẫng lên, ở bữa tiệc nhà họ Cổ có thể quen biết được với rất nhiều tinh anh, đến lúc đó cô ta kết giao với vài người lợi hại nữa, đến lúc đó cho dù Hứa Bích Hoài đã làm giám đốc của công ty nhà họ Hứa rồi đi nữa, cũng không thể so với cô ta được.

Ở thời đại này thì mạng lưới quan hệ chính là mạng lưới tài chính, cho dù Hứa Bích Hoài có làm giám đốc đi nữa, nhưng nếu không có mạng lưới quan hệ, thì cũng chỉ là làm công mà thôi.

Lâm Thanh Diện giải thích với Hứa Bích Hoài một chút, anh thật sự đã nhận được lời mời của nhà họ Cổ rồi, đến lúc đó có thể đưa cô đi cùng.

Hứa Bích Hoài tuy có chút không tin, nhưng vì không để Lâm Thanh Diện thất vọng, nên vẫn đồng ý với anh, lúc đó sẽ cùng nhau đi.

Mấy ngày nay điều khiến Hứa Bích Hoài có chút kỳ lạ chính là, Lục Thiên Điệp mỗi ngày đều đến nói chuyện với cô về Lâm Thanh Diện, tuy đều là nói chuyện không rõ ràng, nhưng Lục Thiên Điệp luôn khiến cho Hứa Bích Hoài cảm thấy, mối quan hệ của cô ta và Lâm Thanh Diện hình như đã trở nên tốt hơn một chút rồi.

Hơn nữa có một lần Lục Thiên Điệp còn nói hớ một câu, nói có một buổi tối ở cùng với Lâm Thanh Diện, nhưng rất nhanh lại di chuyển chủ đề rồi.

Nghĩ đến gần đây số lần Lâm Thanh Diện ra ngoài vào ban đêm quả thực có chút nhiều, trong lòng Hứa Bích Hoài cứ cảm thấy kỳ lạ.

Mỗi lần Lâm Thanh Diện ra ngoài, đều nói với cô là có việc phải xử lý, cô luôn không có hoài nghi qua, nhưng Lục Thiên Điệp nói hớ ra câu đó, khiến Hứa Bích Hoài nghi ngờ, Lâm Thanh Diện ra ngoài vào buổi tối, có phải là đi tìm Lục Thiên Điệp không.

Phụ nữ luôn rất tin tưởng trực giác của mình.

Cô thử thăm dò mà hỏi Lâm Thanh Diện một lần, hỏi anh gần đây có thân với Lục Thiên Điệp không, Lâm Thanh Diện biểu thị là không có, điều này càng khiến Hứa Bích Hoài nghi ngờ anh và Lục Thiên Điệp có chút gì đó.

Nhưng mà nghi ngờ chỉ là nghi ngờ, Hứa Bích Hoài vốn không thể chắc chắn, cho nên không có tìm Lâm Thanh Diện công khai nói chuyện này.

Nháy mắt đã đến ngày diễn ra bữa tiệc của nhà họ Cổ, buổi chiều Lâm Thanh Diện đến công ty của Hứa Bích Hoài, dự định đợi buổi tối sẽ cùng Hứa Bích Hoài đi tham gia bữa tiệc của nhà họ Cổ.

Lúc Lâm Thanh Diện đi vào công ty, đúng lúc gặp phải Hứa Trai Hiệp và Hứa Bích Uyên đi ra từ bên trong.

Hai người nhìn thấy Lâm Thanh Diện, trên mặt đều lộ ra nụ cười trào phúng.

“Yo, đây không phải là Lâm Thanh Diện sao, không phải anh được nhà họ Cổ mời đi tham gia tiệc rồi sao, anh không mau đi nhà họ Cổ đi, sao còn đến công ty rồi.” Hứa Trai Hiệp cười nói.

“Tôi đến đón Bích Hoài đi cùng.” Lâm Thanh Diện nói.

Hứa Bích Uyên bĩu môi, mở miệng nói: “Lâm Thanh Diện, anh có thể cần mặt mũi một chút được không, anh ngay cả thư mời cũng không có, làm sao mà tham gia tiệc của nhà họ Cổ? Anh ngay cả cửa nhà họ Cổ cũng không vào được nữa kìa, tôi thấy anh đừng có ở đây mạo xưng trang hảo hán nữa.”

“Được rồi Bích Uyên, đừng phí lời với loại ngu ngốc này nữa, anh ta cũng chỉ có thể nói miệng cho đã ghiền thôi, chúng ta mới là thật sự phải tham gia bữa tiệc đó, mau về chuẩn bị một chút đi, cùng ông nội đến nhà họ Cổ.” Hứa Trai Hiệp lên tiếng.

Hứa Bích Uyên gật gật đầu, sau khi khinh miệt mà nhìn Lâm Thanh Diện một cái, thì đi ra khỏi công ty.

Lâm Thanh Diện tiếp tục đi vào trong, đến văn phòng của Hứa Bích Hoài.

Hứa Bích Hoài nhìn thấy Lâm Thanh Diện đến, có chút do dự, nhưng vẫn mở miệng hỏi một câu: “Lâm Thanh Diện, anh muốn đưa em đi tham gia tiệc của nhà họ Cổ, không có thư mời thì làm sao đây?”

Lâm Thanh Diện cười cười, nói: “Chúng ta không cần thư mời, người nhà họ Cổ sẽ đến đón chúng ta.”

Hứa Bích Hoài sững sờ, không biết Lâm Thanh Diện nói là thật hay là giả, nhà họ Cổ phái người đến đón, đây phải là có mặt mũi lớn đến thế nào mới có thể hưởng loại đãi ngộ này a?

Lúc này, điện thoại của Lâm Thanh Diện reo lên.

“Xin chào, là ngài Lâm đúng không? Tôi là tài xế của gia chủ nhà họ Cổ, đến đón ngài đi tham gia bữa tiệc, xin hỏi ngài đang ở chỗ nào.”

Lâm Thanh Diện nói địa chỉ của công ty cho tài xế, tài xé nói mười phút sau sẽ đến.

Mười phút sau, Lâm Thanh Diện nắm lấy tay Hứa Bích Hoài, nói: “Chúng ta xuống dưới đi.”

Hứa Bích Hoài nghĩ đến sự dị thường của Lục Thiên Điệp mấy ngày nay, đột nhiên có chút kháng cự nắm tay với Lâm Thanh Diện, cô gật gật đầu, lúc đứng dậy đã giãy thoát ra khỏi tay của Lâm Thanh Diện.

Lâm Thanh Diện vốn không để ý, tưởng rằng Hứa Bích Hoài ngại ở trong công ty.

Hai người cùng nhau đến cửa công ty, Hứa Bích Hoài vẫn có chút nghi ngờ lời nói của Lâm Thanh Diện, dù sao nhà họ Cổ không có lý do gì phải phái người chuyên môn đến đón một mình Lâm Thanh Diện hết.

Lúc này có một chiếc xe Lincoln phiên bản dài ngừng ở trước cửa công ty, một tài xế từ bên trên đi xuống, đi đến trước mặt Lâm Thanh Diện.

“Xin chào, là ngài Lâm đúng không?”

Lâm Thanh Diện gật gật đầu.

“Tôi là tài xế của gia chủ nhà họ Cổ, phụng lệnh đến đón ngài Lâm đi tham gia bữa tiệc.”

Hứa Bích Hoài nghe thấy lời này, lập tức kinh ngạc mà há hốc mồm.

Tài xế của gia chủ nhà họ Cổ, không lẽ, thật sự là gia chủ nhà họ Cổ đích thân mời Lâm Thanh Diện đi tham gia bữa tiệc sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui