Rể Quý Trời Cho

Hứa Bích Hoài đi lướt qua Lục Thiên Điệp, nhìn chằm chằm bức ảnh trên điện thoại của Lục Thiên Điệp.

Lục Thiên Điệp lướt qua từng bức, miệng còn nói cảm giác của cô ta khi đến từng chỗ chơi với Hứa Bích Hoài.

“Bích Hoài, nơi này thật sự rất vui, có thời gian cậu có thể cùng Lâm Thanh Diện đến đó.” Lục Thiên Điệp mở miệng.

“Tớ đâu có thời gian chứ, trong công ty còn bao nhiêu việc.” Hứa Bích Hoài oán trách một câu.

Vào lúc đó, tay của Lục Thiên Điệp lướt qua một bức ảnh, bức ảnh tiếp theo xuất hiện, không phải Lục Thiên Điệp chụp một mình, mà là bức ảnh Lâm Thanh Diện đè Lục Thiên Điệp dưới thân.

Hứa Bích Hoài lập tức sững người.

Lục Thiên Điệp mặt mày cũng hoảng hốt, vội vàng lướt qua bức ảnh đó.

Cô ta thu điện thoại của mình lại, mở miệng nói: “Chỉ... chỉ có nhiêu đó.”

Hứa Bích Hoài một lúc lâu không có phản ứng, tuy nhiên bức ảnh vừa rồi chỉ có góc nghiêng của Lâm Thanh Diện, nhưng cô có thể chắc chắn, đó chính là Lâm Thanh Diện.

“Tiểu Điệp, đưa điện thoại của cậu cho tôi xem được không.” Giọng nói của Hứa Bích Hoài trở nên vô cùng lạnh lùng.

“Không có gì đẹp cả, Bích Hoài, tớ nhớ tớ còn có việc khác, nên đi trước đây.”

Lục Thiên Điệp trực tiếp đứng dậy, muốn rời khỏi nơi này.

Hứa Bích Hoài kéo Lục Thiên Điệp lại, kéo cô ta trở lại ghế sô pha.

Lục Thiên Điệp nhìn sang Hứa Bích Hoài, ánh mắt lóe lên, có chút không dám nhìn thẳng vào mắt của Hứa Bích Hoài.

Khóe môi của Hứa Bích Hoài có hơi run rẩy, vừa rồi khi nhìn thấy bức ảnh đó, cô chỉ cảm thấy trái tim của mình đột nhiên đau nhói.

“Tiểu Điệp, đó là Lâm Thanh Diện sao?” Hứa Bích Hoài mở miệng hỏi.

“Bích Hoài, cậu đừng hiểu lầm, Lâm Thanh Diện không phải cố ý, tớ tưởng tớ đã xóa bức hình đó đi rồi, không ngờ...” Lục Thiên Điệp mặt mày vô tội nói.

Hứa Bích Hoài bỗng không chống đỡ nổi, mặt mày tràn đầy kích động hỏi Lục Thiên Điệp: “Cho nên người trong bức ảnh đó quả thật là Lâm Thanh Diện? Tại sao? Cậu và anh ta, tại sao lại làm loại chuyện này?”

Lục Thiên Điệp lập tức khóc, mở miệng nói: “Bích Hoài, không phải như cậu thấy đâu, hôm đó tớ ở câu lạc bộ đêm Mãn Thiên Tinh uống say, vừa hay gặp phải Lâm Thanh Diện...”

“Câu lạc bộ đêm, Lâm Thanh Diện tại sao lại đi đến chỗ đó?” Hứa Bích Hoài nhíu mày.

“Bích Hoài, vốn dĩ chuyện này tớ không muốn nói với cậu, có điều bức ảnh đó đã bị cậu nhìn thấy rồi, vậy thì tớ giải thích rõ ràng với cậu.” Lục Thiên Điệp khó nhọc mở miệng.

“Điều này còn có gì cần giải thích nữa, tên lừa gạt Lâm Thanh Diện, anh ta mở miệng nói cả đời này chỉ yêu một mình tớ, nhưng không ngờ anh ta lại cùng bạn thân của tớ làm ra loại chuyện này...”

Hứa Bích Hoài cũng không nhịn được mà bật khóc.

Cô cảm thấy bản thân vô cùng tủi thân, rõ ràng cô đã chập nhận Lâm Thanh Diện rồi, thậm chí trở mặt với Hứa Mạn Tranh vì anh ta, không ngờ Lâm Thanh Diện lại làm chuyện đó sau lưng cô.

“Bích Hoài, chuyện này cũng không thể hoàn toàn trách Lâm Thanh Diện, cậu và anh ấy tuy có danh vợ chồng, nhưng trước nay đều không để anh ta chạm vào, anh ấy cũng là người đàn ông bình thường, chung quy có nhu cầu về phương diện nào đó, nếu không anh ấy tại sao đến nơi như Mãn Thiên Tinh, tớ mấy lần ở đó nhìn thấy anh ấy.” Lục Thiên Điệp giải thích.

Hứa Bích Hoài cắn chặt môi, lẽ nào sau khi Lâm Thanh Diện kết hôn thì thường đến nơi đó sao, anh không phải luôn lừa cô sao?

“Lần đó tớ đã uống nhiều, Lâm Thanh Diện nhìn thấy tớ, bèn dẫn tớ vào khách sạn, nói sợ một cô gái như tớ ở bên ngoài không an toàn, tối hôm đó anh ta nói sự tủi nhục của mình với tớ, sau đó bèn động tay động chân với tớ, tớ nhất thời mềm lòng, thì...” Lục Thiên Điệp nức nở kể lại.

“Đủ rồi!” Hứa Bích Hoài quát lớn một tiếng, cô không muốn nghe lời phía sau của Lục Thiên Điệp nữa.

Bích Hoài, chuyện này cũng không thể hoàn toàn trách Lâm Thanh Diện, cậu muốn trách thì trách tớ đi, anh ấy kết hôn với cậu nhiều năm như vậy, cũng chịu không ít tủi nhục, chuyện này cậu tuyệt đối đừng nói cho anh ấy, anh ấy nói với tớ anh ấy còn rất yêu cậu, tớ không muốn vì tớ mà ảnh hưởng đến tình cảm của hai người.” Lục Thiên Điệp cầu xin.

Thân thể của Hứa Bích Hoài bắt đầu run rẩy, Lâm Thanh Diện tủi nhục, lẽ nào cô không tủi nhục sao?

Anh cho dù đến loại địa phương như câu lạc bộ đêm, cũng không chạm vào cô, lẽ nào thật sự là cô đã làm sai sao?

Loại chuyện này, bản thân Lâm Thanh Diện không chủ động, lẽ nào còn muốn cô chủ động bò lên giường của Lâm Thanh Diện sao?

Bây giờ thì hay rồi, Lâm Thanh Diện ngay cả bạn thân của cô cũng chạm vào, duy nhất không muốn chạm vào cô, lẽ nào đây chính là cái gọi chỉ yêu một người của Lâm Thanh Diện sao?

“Bích Hoài, đồng ý với tớ, đừng trách Lâm Thanh Diện, được không?” Lục Thiên Điệp nói.

“Cậu bây giờ ra ngoài cho tớ, tớ không muốn nhìn thấy cậu nữa.” Hứa Bích Hoài mở miệng.

Lục Thiên Điệp muốn nói lại thôi, mặt mày bất lực, về sau cầm túi của mình đi ra khỏi biệt thự.

Về khi đi ra bên ngoài, Lục Thiên Điệp lau nước mắt của mình, tự nói với chính mình: “Bích Hoài, xin lỗi, tớ thật sự quá để tâm với Lâm Thanh Diện rồi, mỗi tối đều nhớ anh ấy đến ngủ không được.”

“Người phụ nữ đó nói không sai, chỉ có khiến cậu rời khỏi anh ấy, tớ mới có cơ hội bước vào tầm mắt của anh ấy, hy vọng cậu có thể tha thứ cho tớ.”

...

Sau khi Lục Thiên Điệp rời khỏi, Hứa Bích Hoài bó gối trên sô pha, khóc.

Cô vốn dĩ đã làm sẵn công tác chuẩn bị cùng Lâm Thanh Diện trải qua một đời, nhưng không ngờ Lâm Thanh Diện chỉ ngọt miệng, ở sau lưng lại làm ra chuyện có lỗi với cô như vậy.

Chuyện này khiến cô không thể chấp nhận được.

Có thể Lục Thiên Điệp nói không sai, Lâm Thanh Diện là một người đàn ông bình thương, có nhu cầu, nhưng điều này không phải lý do để anh lừa dối cô.

Hứa Bích Hoài chỉ cảm thấy bản thân có chút tâm nguội ý lạnh, vốn dĩ đã mở cửa lớn với Lâm Thanh Diệp, bỗng chốc đóng lại.

Một lúc sau, Tống Huyền Khanh từ trên lầu đi xuống, thấy Hứa Bích Hoài ngồi trên sô pha khóc thì lo lắng hỏi: “Con gái, con làm sao vậy?”

“Con không sao mẹ, gần đây áp lực công việc có hơi lớn.” Hứa Bích Hoài mở miệng: “Đúng rồi, giúp con dọn một phòng ở trên lầu, con sẽ ở đó một khoảng thời gian.”

Tống Huyền Khanh gật đầu, nói: “Con cuối cùng nghĩ thông rồi con gái, theo Lâm Thanh Diện sẽ chỉ khiến con chịu nhiều tủi nhục thôi, nếu không phải nó, con ở công ty sao gặp phải áp lực lớn như vậy, con với nó ngủ riêng là đúng.”

Nói xong, Tống Huyền Khanh đi lên lầu giúp Hứa Bích Hoài thu dọn phòng.

Hứa Bích Hoài cầm hết đồ của mình đi lên lầu, phòng ngủ ở dưới lầu để một mình Lâm Thanh Diện ở.

...

Ga tàu hòa Hồng Thành.

Lâm Thanh Diện đứng ở cửa ra, đợi Tống Uy đi ra.

Đột nhiên, anh hắt xì, cảm thấy sau lưng có một luồng khí lạnh.

“Xảy ra chuyện gì rồi sao? Thời tiết này cũng thấy lạnh sao, cứ cảm thấy có người đang nói xấu sau lưng mình.” Lâm Thanh Diện mặt mày kỳ quái.

Lúc này một thanh niên vóc dáng gầy gò, tóc tai tạo kiểu, trông như một cà lơ cà phất từ trong đi ra, chính là em họ của Hứa Bích Hoài, Tống Uy.

Lâm Thanh Diện bước tới đón, Tống Uy sau khi nhìn thấy người đến là Lâm Thanh Diện, lập tức kinh thường nói: “Thế nào để phế vật như anh đến đón tôi, chị họ của tôi đâu? Cô chú của tôi đâu?”

“Bọn họ đều có việc, cho nên tôi đến đón cậu.” Lâm Thanh Diện trước đây từng gặp Tống Uy, biết Tống Uy này không biết điều, cho nên cũng không có tức giận.

“Mẹ nó tôi chẳng lẽ phải ngồi xe bus cùng anh trở về, đây chính là thái độ nhà các anh đối đãi với người nhà sao?” Tống Uy mắng một câu.

“Tôi lái xe đến, cậu nếu như không muốn ngồi thì tự mình ngồi bus cũng được.” Lâm Thanh Diện nói xong bèn quay người đi, không thèm quan tâm Tống Uy.

Tống Uy bĩu mỗi, mở miệng nói: “Phế vật như anh, mua xe chắc cũng không phải xe gì tốt, bỏ đi, tôi chịu khó một chút, đợi về đi tìm anh Vương Mậu, anh ấy đã đồng ý tôi đến Hồng Thành thì cho tôi lái siêu xe của anh ấy.”

Tống Uy đi theo Lâm Thanh Diện đến bãi đỗ xe, nhìn thấy Lâm Thanh Diện đi tới một con xe Santana tồi tàn, bèn cười khinh khỉnh: “Lâm Thanh Diện, anh cũng quá tệ rồi, lái chiếc xe rách này đến đón tôi, cô tôi không chê anh làm cho mất mặt à.”

Lâm Thanh Diện liếc nhìn chiếc Land Rover của mình, mở miệng nói: “Xe này rất mất mặt sao?”

Tống Uy thấy Lâm Thanh Diện nhìn chằm chằm chiếc Land Rover, lập tức cười lớn, mở miệng nói: “Lâm Thanh Diện, anh còn giả vờ, chiếc xe này là Land Rover, thế nào cũng phải hơn 3 tỷ, anh cho rằng anh có thể mua nổi tiếng xe đắt như vậy sao?”

Lâm Thanh Diện trực tiếp ấn chìa khóa xe, hai bên đèn của chiếc Land Rover liền sáng, Tống Uy lập tức ngây dại.

“F**k, vậy mà thật sự là xe của anh?” Tống Uy không dám tin nhìn Lâm Thanh Diện.

Có điều rất nhanh cậu ta đã phản ứng lại, Tống Huyền Khanh đã vào ở biệt thự của anh, mua chiếc xe hơn 3 tỷ cũng không có gì lạ cả.

Nhưng cậu ta nhận định, chiếc xe này chắc chắn không phải Lâm Thanh Diện mua.

“Mẹ nó, xem ra chị họ tôi mấy năm nay sống không tệ, vừa ở biệt thự vừa lái xe sang, xem ra lần này đến là đúng rồi.” Tống Uy mở miệng.

Lâm Thanh Diện định ngồi vào trong xe, lúc này Tống Uy cản anh lại, mở miệng nói: “Đưa chìa khóa xe cho tôi.”

“Đưa cho cậu làm gì?” Lâm Thanh Diện mở miệng hỏi.

“Chiếc xe này chắc chắn là chị họ tôi mua, chiếc xe tốt như vậy, sao có thể để anh lái được, đây không phải lãng phí sao, cho nên tôi lái.” Tống Uy cười nói.

“Cậu không quen đường ở đây, để tôi lái.” Lâm Thanh Diện mở miệng.

Tống Uy lập tức lườm anh, mở miệng nói: “Bảo anh đưa chìa khóa thì anh cứ đưa thôi, lôi thôi cái gì, xe này là của chị họ tôi, không phải của anh, để anh lái đã rất không tệ rồi, mau chóng đưa chìa khóa cho tôi.”

Lâm Thanh Diện bất lực, chỉ đành đưa chìa khóa cho Tống Uy, trong lòng nghĩ để cậu ta lái xe cũng không có gì.

Tống Uy cầm lấy chìa khóa, lập tức ngồi vào trong xe, mặt mày phấn khích lái chiếc xe này.

“Đậu xanh, chiếc xe này chắc hơn siêu xe của anh Vương Mậu rồi, bao giờ về tôi lái chiếc xe này đi gặp anh Vương Mậu, chắc chắn rất có mặt mũi.”

Tống Uy khởi động xe, nhìn thấy Lâm Thanh Diện định ngồi vào ghế phụ lái thì mặt mày lộ ra nụ cười xấu xa, trực tiếp đạp chân ga, rời khỏi bãi đỗ xe, căn bản không đợi Lâm Thanh Diện.

Lâm Thanh Diện thấy Tống Uy tự mình lái xe đi, trong lòng mắng thầm một tiếng, nghĩ bảo sao Hứa Bích Hoài không muốn đến đón em họ của cô.

Tống Uy hạ cửa kính xuống, thò đầu nhìn Lâm Thanh Diện, sau đó giơ chiếc tay giữa với anh, cười nói: “Tự mình ngồi bus về đi, đồ ngu!”

Sau đó Tống Uy lái xe rời khỏi ga tàu hỏa.

Lâm Thanh Diện bất lực, chỉ có thể đi ra bên ngoài ga tàu, đứng ở bên đường vẫy một chiếc taxi, đi về nhà.

Khi đi được nửa đường, Tống Huyền Khanh gọi điện cho Lâm Thanh Diện, vừa nghe máy, Tống Huyền Khanh bèn cằn nhằn: “Lâm Thanh Diện, tôi bảo cậu đi đón Tống Uy, cậu đi đâu rồi hả! Cậu làm gì để một mình nó ở trên đường Văn Uyển đợi!”

“Cậu bây giờ lập tức đến đường Văn Uyển cho tôi, nếu không hôm nay cậu đừng về nữa!”

Nói xong, Tống Huyền Khanh cúp máy, không cho Lâm Thanh Diện cơ hội giải thích.

Đường Văn Uyển cách chỗ Lâm Thanh Diện không xa, Tống Uy nói với Tống Huyền Khanh như vậy, chắc chắn ở bên đó gặp phải phiền phức gì rồi.

Lâm Thanh Diện chỉ đành ngồi xe đến đường Văn Uyển, cách rất xa, bèn nhìn thấy một nhóm người vây quanh, chiếc xe Land Rover đó của anh cũng đỗ ở bên đường.

Đi về phía đám đông, Lâm Thanh Diện nhìn thấy Tống Uy đang bị một cô gái co kéo, trong lòng cô gái đó còn ôm một con chó, con chó đó rõ ràng vừa bị kinh sợ, cơ thể không ngừng run rẩy.

Lúc đó Tống Uy lái xe không chú ý, bên đường chạy ra một con chó, sau khi phanh gấp, vẫn đụng vào con chó đó, có điều chỉ đụng nhẹ, không có xảy ra chuyện gì lớn.

Cô gái đó chính là chủ nhân của con chó, sau khi túm lấy Tống Uy thì không chịu buông.

“Anh dọa Hoa Hoa nhà tôi sợ hãi, anh xem nó cứ run rẩy, không chừng bị nội thương, anh nếu như không có một lời giải thích, hôm nay đừng hòng đi.” Khí thế của cô gái đó rất bức người.

“Chị à, rõ ràng là chó của cô không có mắt, chạy lung tung, tôi không có đâm chết nó đã là tốt lắm rồi.” Tống Uy mặt mày không vui nói.

“Anh nói cái gì!” Cô gái lập tức trợn trừng mắt: “Anh vậy mà muốn đâm chết Hoa Hoa nhà tôi, cái đồ thần kinh tâm địa độc ác!”

Cô gái cực kỳ tức giận, trực tiếp đi đến đá một cước vào xe, để lại trên xe một vết xước.

Tống Uy lập tức hoảng, mắng: “Con mẹ nó, cô dám đạp xe của ông!”

Cậu ta lập tức giơ tay muốn đánh cô gái đó.

Lúc này Lâm Thanh Diện đi tới, cản cậu ta lại: “Có gì từ từ nói.”

Tống Uy thấy Lâm Thanh Diện đến rồi, lập tức đảo mắt, cậu ta cảm thấy cô hái này thật sự có chút phiền phức, muốn để Lâm Thanh Diện giải quyết rắc rối này.

Cho nên cậu ta liếc nhìn cô gái, mở miệng nói: “Đây là anh rể của tôi, xe là của anh ta, cô muốn lời giải thích thì tìm anh ta.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui