Rể Quý Trời Cho

Câu lạc bộ Giang Hải.

Vương Mậu hôm nay bao trọn nơi này, mời vô số công tử tiểu thư của Hồng Thành đến tham gia bữa tiệc.

Dừng xe ở trước cửa, Vương Mậu có chút cảm khái, lẩm bẩm nói: “Nếu anh Lâm có thể đến buổi tiệc lần này thì tốt rồi, đến lúc đó mình nhất định cố gắng chiêu đãi anh ta thật tốt, tạ tội với anh ta.”

Lúc này Tống Uy lái chiếc Land Rover đến bãi đỗ xe, sau khi đỗ xe xong bước xuống, Tống Uy lập tức chạy đến ôm lấy Vương Mậu.

“Anh Vương Mậu, hôm nay cuối cùng cũng gặp được anh, anh đẹp trai hơn trong hình nhiều.” Tống Uy cười nói.

“Miệng của thằng nhóc cậu vẫn ngọt như vậy, không ngờ cậu lại lái Land Rover, xem ra người thân ở đây của cậu cũng không bình thường.” Vương Mậu mở miệng.

“Không thể so được với anh Vương Mậu.”

“Cậu không phải muốn dẫn người đến sao? Thế nào chỉ có mình cậu?” Vương Mậu mở miệng hỏi.

Tống Uy mỉm cười, mở miệng nói: “Anh ta lát nữa sẽ đến, em vào trong nhóm nói một tiếng, để bọn họ lát nữa chiêu đãi một chút là được, chúng ta đi hóng gió đí, Land Rover chắc chắn không sảng khái bằng siêu xe được.

Vương Mậu mỉm cười, cũng không nói gì, dẫn Tống Uy đến chỗ đỗ xe của anh ta, hai người lên xe, cùng ra ngoài hóng gió.

Tống Uy rút điện thoại ra, gửi một câu trong nhóm của những người tham gia buổi họp báo: “Các anh em, lát nữa anh rể của tôi cũng đến tham gia bữa tiệc, anh ta chính là Lâm Thanh Diện – tên phế vật nổi tiếng của Hồng Thành, tôi bảo anh ta đến là để dạy dỗ anh ta, các anh ta lát nữa giúp tôi thu thập, khiến anh ta cảm nhận cái gì gọi là sỉ nhục.”

Trong nhóm lập tức có không ít người bắt đầu trả lời tin nhắn.

“Lâm Thanh Diện? Đù, tôi từng nghe nói tên phế vật này, vô dụng không gì bằng, anh ta vậy mà muốn đến bữa tiệc của chúng ta?”

“Ha ha, vậy lần này có thứ chơi rồi, tôi thích khi dễ loại vô dụng như này lắm, đến lúc đó tôi nhất định giúp cậu từ từ dạy bảo anh ta.”

“Uy Tử rất biết chơi nha, vậy mà để anh rể của cậu đến làm thú vui cho chúng ta, cậu không sợ anh ta xử cậu à.”

Tống Uy lập tức trở lời một câu: “Một phế vật như anh ta, cũng dám thu thập tôi, anh ta ở trong nhà đến rắm cũng không dám đánh, mọi người yêu tâm chỉnh anh ta là được rồi.”

Một nhóm người dồn dập bày tỏ nhất định giúp Tống Uy hoàn thành nhiệm vụ.

Vương Mậu đang lái xe nên không có nhìn điện thoại, có điều thấy điện thoại kêu mãi, hỏi một câu: “Mọi người nói cái gì vậy, náo nhiệt như vậy?”

Tống Uy cười cười, mở miệng nói: “Không có gì, tôi tìm cho mọi người trò chơi, để bọn người từ từ chơi.”

“Anh Vương Mậu, lát nữa để em lái nha.”

...

Lâm Thanh Diện đi xe điện đến câu lạc bộ Giang Hải, sau khi đỗ xe điện ở bên đường, bèn đi vào trong.

Đến cửa vào, một bảo vệ lập tức đến cản Lâm Thanh Diện lại.

“Cậu làm cái gì vậy, mau chóng cút đi, hôm nay chỗ này của chúng tôi được bao hết rồi, cậu muốn chơi thì đi nơi khác.” Bảo vệ không kiên nhẫn mở miệng nói.

Lâm Thanh Diện liếc nhìn anh ta, mở miệng nói: “Tôi đến tham gia bữa tiệc trong này.”

Người bảo vệ đó đánh giá Lâm Thanh Diện từ trên xuống dưới, lập tức khinh thường nói: “Đừng quậy nữa người anh em, cậu cũng không nhìn lại trên người mình mặc cái thứ rách nát gì, hơn nữa cậu tưởng tôi không nhìn thấy cậu vừa rồi đi xe điện đến sao? Đếm tham gia bữa tiệc này đều là công tử tiểu thư nổi tiếng của Hồng Thành, cậu cảm thấy cậu có tư cách tham gia kiểu party này không?”

“Em họ tôi ở bên trong, nếu không tin thì anh có thể gọi cậu ta ra.” Lâm Thanh Diện giải thích.

Bảo vệ mặt mày không tin tưởng, mở miệng nói: “Mẹ nó bớt ở đây kéo quan hệ với người ở bên trong đó, bên trong ai ai cũng không phú thì quý, sao có thể có loại người nhà nghèo hèn như cậu chứ, mau cút đi, nếu không đừng trách tôi không khách khí.”

Lâm Thanh Diện nhíu mày, không ngờ bảo vệ của câu lạc bộ Giang Hải này lại coi thường người khác như vậy, bởi vì quần áo của anh mà chặn anh ở ngoài cửa.

Anh định rút điện thoại ra, nói một tiếng cho Tống Uy.

Vào lúc này, có hai người từ trong câu lạc bộ đi ra, hai người này chơi với Tống Uy tương đối thân, một tên người Triệu Đằng, một người tên Tôn Nghị.

“Anh chính là Lâm Thanh Diện?” Triệu Đằng gọi Lâm Thanh Diện một câu.

Lâm Thanh Diện gật đầu, nói: “Tôi cùng Tống Uy cùng đến tham bữa tiệc.”

“Tôi biết, Tống Uy đã nói với chúng tôi rồi.” Triệu Đằng cười nói.

Bảo vệ đó nghe thấy lời của Triệu Đằng, sắc mặt bỗng thay đổi, không ngờ Lâm Thanh Diện lại thật sự đến tham gia bữa tiệc, thái độ vừa rồi của anh ta khinh miệt như vậy, nếu như Lâm Thanh Diện tìm anh ta gây chuyện thì phiền phức rồi.

Anh ta vội vàng cúi người xin lỗi với Lâm Thanh Diện: “Xin lỗi, người anh em, tôi vừa rồi nhầm lẫn đã mạo phạm cậu, tôi ở đây xin lỗi cậu.”

Lúc này Tốn Nghị ngăn bảo vệ lại, cười lạnh nói: “Anh xin lỗi gì với anh ta chứ.”

“Tôi thấy cậu ấy ăn mặc bình thường, vừa rồi chặn cậu ấy ở bên ngoài, tôi không biết là bạn của mấy cậu.” Bảo vệ giải thích.

“Anh cản anh ta là đúng.” Triệu Đằng mở miệng.

Bảo vệ mặt mày nghi hoặc, không biết Triệu Đằng và Tôn Nghị có ý gì.

“Người này là phế vật nổi tiếng của Hồng Thành, tên là Lâm Thanh Diện, anh ta quả thật không có tư cách tham gia bữa tiệc của chúng tôi, anh cản anh ta lại, là nên làm, cho nên không cần xin lỗi anh ta đâu.” Tôn Nghị mở miệng.

“Lâm Thanh Diện? Vãi, tôi từng nghe nói tên vô dụng đó, chính là loại chỉ biết ăn, cái gì cũng không làm được?” Bảo vệ lập tức mở miệng hỏi.

Triệu Đằng bật cười, không ngờ ngay cả bảo vệ cũng từng nghe nói đến danh tiếng của Lâm Thanh Diện, vậy anh phải vô dụng cái trình độ nào.

“Không sai, chính là anh ta.” Triệu Đằng nói.

Bảo vệ lập tức thở phào, nếu như người này là Lâm Thanh Diện, vậy anh ta không có gì phải sợ cả.

“Lâm Thanh Diện này có thể đến tham gia bữa tiệc của chúng tôi, là nể mặt bạn của chúng tôi, nếu không ai rảnh mời loại phế vật này.” Tôn Nghị nói rất thâm.

Bảo vệ lập tức phụ họa, nói: “Nói thật đúng, loại người như cậu ta, căn bản không đủ tư cách được ngồi cùng bàn với các cậu.”

Lâm Thanh Diện nhìn ba người này mà cau mày, lạnh giọng nói: “Mấy người nói đủ chưa?”

Triệu Đằng và Tôn Nghị liếc nhìn Lâm Thanh Diện, sau đều bật cười khinh bỉ.

“Aiya, còn có tính khí này, sao hả, lẽ nào chúng tôi nói không đúng sao?” Triệu Đằng cười lạnh, bước lên một bước, định khiến Lâm Thanh Diện biết sự lợi hại của mình.

Tôn Nghị đảo mắt, mở miệng nói: “Được rồi, đừng phí lời với anh ta nữa, mọi người còn đang đợi bên trong đó, chúng ta vào thôi.”

Triệu Đằng lúc này mới không tiếp tục tính toán với Lâm Thanh Diện, cùng Tôn Nghị quay người đi vào bên trong.

“Anh tốt nhất nên rõ vị trí của mình, nếu không hôm nay anh không quen được bất kỳ người bạn nào, loại người đầu cứng muốn vào giới của chúng tôi như anh tôi thấy nhiều rồi, đáng tiếc cuối cùng mấy người đó đều bị đập cho vỡ đầu mẻ trán.” Triệu Đằng lẩm bẩm một câu.

Lâm Thanh Diện không nói gì, đi theo hai người vào trong.

Người bảo vệ đó liếc nhìn Lâm Thanh Diện, sau đó nhổ một bãi nước bọt xuống đất, mắng: “Tôi nhổ vào, thì ra chỉ là phế vật, cậu đi vào trong thì thế nào chứ, chẳng lẽ cậu tưởng mấy công tử người ta sẽ đếm xỉa đến cậu sao?”

Hai người đi vào trong câu lạc bộ, trong đại sảnh ánh đèn mờ ám, không ít nam nữ đã đang uống rượu vui vẻ chơi rồi.

Lâm Thanh Diện lướt qua, không có phát hiện bóng dáng của Tống Uy, bèn mở miệng hỏi: “Tống Uy đâu?”

“Cậu ấy ra ngoài hóng gió rồi, lát nữa quay lại.” Triệu Đằng cười nói: “Sao hả, lẽ nào Tống Uy không có ở đây, anh sợ chúng tôi sẽ ăn thịt anh sao?”

Lâm Thanh Diện bĩu môi, không quan tâm đến anh ta.

Tốn Nghị liếc nhìn Triệu Đằng, mở miệng nói: “Anh ta đến đây không phải muốn quen thêm vài người bạn sao, không bằng cậu giúp cậu ta giới thiệu đi.”

Triệu Đằng lập tức biết ý, cười xấu xa cầm lấy chiếc micro, lớn tiếng hô: “Mọi người nhìn về bên này, tôi xin giới thiệu một nhân vật nổi tiếng của chúng ta!”

Mọi người đều quay lắc nhìn về phía Triệu Đằng, Triệu Đằng giơ tay chỉ vào Lâm Thanh Diện, sau đó nói: “Người này, chính là đồ phế vật nổi tiếng lẫy lừng của Hồng Thành chúng ta, Lâm Thanh Diện!”

“Sự tích của anh ta chắc mọi người đều nghe nói rồi, luận đến ăn mềm, cả Hồng Thành, anh ta nói thứ hai, không ai dám đứng thứ nhất!”

Một nhóm người lập tức bật cười, ánh mắt khinh khi chĩa vào Lâm Thanh Diện.

“Hôm nay phế vật này đến tham gia bữa tiệc của chúng tôi, không phải là vì muốn kéo quan hệ với chúng ta sao, mọi người đều bủn xỉn, từ từ nói chuyện với anh ta, dù sao phế vật như vậy, cũng phải trăm năm mới gặp một lần!”

Triệu Đằng nói xong, bản thân thì cười ha hả, bản thân anh ta cũng có chút không chịu được lời nói của mình.

“Anh đến đây, liếm giày cho tôi, tôi cho anh nick facebook của tôi cho anh, sao hả?” Một cô gái trêu đùa nói.

“Cứng miệng như vậy, theo ta thấy, bắt anh ta gọi tất cả chúng ta một tiếng ba, tôi ngược lại có thể suy nghĩ làm quen với anh ta.”

“Tức cười chết đi được, mấy người cũng quá đơn giản rồi, theo ta thấy, nên để anh ta dẫn vợ của anh ta đến đây cho chúng ta chơi, như thế mới có thể có tư cách làm quen với chúng ta.” Tôn Nghị cười nói một câu.

Mắt của Lâm Thanh Diện nheo lại, trong ánh mắt nhìn Tôn Nghị lộ ra một tia sát khí.

Anh đi tới trước mặt của Tôn Nghị, lạnh lùng nói: “Xin lỗi.”

Tôn Nghị liếc nhìn anh, bất giác nói: “Đồ ngu, anh thật sự tưởng tôi để anh bước vào thì anh tư cách nói cùng với chúng tôi sao? Còn muốn kêu tôi xin lỗi, não anh bị úng nước à?”

Lâm Thanh Diện không định phí lời với ông ta, trực tiếp giơ tay, một cái tát vỗ vào mặt của anh ta.

“Xin lỗi.”

Tôn Nghị lập tức ngây ngốc, anh ta đâu nghĩ một tên phế vật, vậy mà dám động thủ với bọn họ, điều này khiến trong lòng tức giận như lửa thiêu đốt.

“Mẹ nó, anh dám đánh tôi, hôm nay anh nếu khôn quỳ xuống dập đầu với tôi thì đừng nghĩ ra khỏi câu lạc bộ này!”

Tôn Nghị trực tiếp đá một cước về phía Lâm Thanh Diện, Lâm Thanh Diện thấy thế, nhảy ra tung một cước, khoảnh khắc Tôn Nghị đá tới, trực tiếp đá vào đầu gối của anh ta.

Một tiếng rắc rắc.

Tôn Nghị trực biết ngã ra sàn, ôm bắp chân của mình là kêu thảm thiết.

“Chân của tôi, chân của tôi...”

Mọi người đều bị một màn như này dọa sợ, ai cũng không ngờ, phế vật nổi tiếng này, vậy mà một cước đá Tôn Nghị ngã ra đất.

Triệu Đằng ở một bên lập tức siết chặt nắm đấm của minhg, mắng: “Con mẹ nói, vậy mà dám động thủ ở đây, anh thật sự coi bản thân là vô địch rồi sao, tôi sẽ khiến anh nếm thử cái gì là hối hận!”

Mọi người thấy Triệu Đằng muốn lên, lập tức bắt đầu hô.

“Triệu Đằng, thịt chết anh ta, anh vậy mà dám đánh Tôn Nghị, thật là muốn lật trời mà.”

“Con mẹ nó, một phế vật cũng dám huênh hoang ở trước mặt chúng tôi, thật là không biết tốt xấu, để anh nếm thử nấm đấm của tôi!”

“Anh gần đây không phải học boxing sao, lấy bản lĩnh ra đi, khiến phế vật này quỳ xuống xin tha!”

...

Triệu Đằng lắc lắc cổ của mình, dáng vẻ cực kỳ háo hức.

Lâm Thanh Diện lạnh lùng nhìn anh ta, mở miệng nói: “Tôi nói lại lần cuối cùng, xin lỗi tôi, nếu không, nửa đời sau của mấy cậu sẽ nằm trên giường bệnh mà sống tiếp.”

“Con mẹ mày bớt ở đó giả vờ đi, một phế vật như anh, còn mặt mũi nói lời này hay sao?”

Triệu Đằng hừ lạnh một tiếng, nhanh chóng vung nắm đấm về phía Lâm Thanh Diện.

Lâm Thanh Diện dễ dàng tránh được, bước lên một tiếng, lên gối, huých thẳng vào bụng của Triệu Đằng.

Triệu Đằng ngã ra sau, Lâm Thanh Diện nhấc chân, hung hăng đạp vào bắp chân của anh ta.

Rắc.

Triệu Đằng kêu thảm thiết như heo chọc tiết, kinh sợ đến tất cả mọi người.

Bên đường, Vương Mậu từ trong xe bước xuống, bảo Tống Uy qua đi, anh ta ngồi ở ghế phụ.

“Quả nhiên vẫn là siêu xe tuyệt vời, để em lái thử, em sắp không đợi kịp rồi.” Tống Uy cười nói.

Vương Mậu châm đuối thuốc, sau đó rút điện thoại ra, bình thản liếc nhìn, sau khi nhìn tin nhắn trong nhóm chat, anh ta lập tức sững người.

“Tống Uy, anh rể cậu, tên là Lâm Thanh Diện?” Giọng của Vương Mậu có chút run rẩy nói.

“Không sai, chính là phế vật mà ai ai ở Hồng Thành các anh đều biết, em để Triệu Đằng và Tôn Nghị chơi đùa anh ta trước, lát nữa đợi hai chúng ta về đến, tiếp tục hành anh ta một phen.” Tống Uy cúi người ngồi vào trong xe.

Đuối thuốc Vương Mậu vừa châm bỗng rơi xuống đất, anh ta túm lấy áo của Tống Uy, lập tức lôi cậu ta từ trong xe ra.

“Khốn kiếp, cậu là đồ ngu à? Vậy mà để bọn họ sỉ nhục anh Lâm, mau chóng theo tôi về!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui