Rể Quý Trời Cho

Lưu Tư Văn cùng Trịnh Vân Khoan lôi Trình Nhược Tâm ra khỏi khu trò chơi điện tử xong liền thở phào nhẹ nhõm.

"Cái tên Lâm Thanh Diện đó đúng là ngu, còn muốn ở lại chờ Thạch Hạo đến, anh ta đúng là không sợ chết sao.” Trịnh Vân Khoan nói.

"Với chúng ta mà nói thì việc anh ta ở lại cũng là một chuyện tốt, dù sao những người này tới vì anh ta, chờ Thạch Hạo đến đây, đánh gục anh ta rồi thì sẽ không kiếm chuyện với chúng ta nữa, còn nếu anh ta đi cùng chúng ta thì đến lúc đó Thạch Hạo nhất định sẽ tìm anh ta, lỡ như vì muốn tìm ra tung tích của anh ta mà Thạch Hạo tìm đến chúng ta thì sao." Lưu Tư Văn nói.

Trình Nhược Tâm vẫn còn lo lắng ngóng vào trong khu trò chơi điện tử, nói: “Hay là chúng ta báo cảnh sát đi, để một mình Lâm Thanh Diện ở lại thật sự rất nguy hiểm, báo cảnh sát rồi thì bọn họ sẽ không dám làm gì Lâm Thanh Diện."

"Con bé ngốc này, em có biết địa vị của Thạch Hạo ở huyện Yên Vân không hả, cho dù báo cảnh sát thì người cuối cùng gặp xui vẫn là Lâm Thanh Diện, chưa biết chừng chúng ta còn bị liên lụy nữa, em mặc kệ sự sống chết của anh ta đi, sự lựa chọn là ở anh ta, chẳng liên quan gì chúng ta cả." Lưu Tư Văn nói.

"Chúng ta đừng chần chừ ở đây nữa, đợi Thạch Hạo mang theo người đến mà thấy chúng ta thì sẽ xui xẻo lắm, chúng ta ra quán cà phê đối diện ngồi đi.

Trịnh Vân Khoan nói xong liền dẫn theo Lưu Tư Văn cùng Trình Nhược Tâm vào quán cà phê đối diện.

Ba người đặc biệt tìm một vị trí bên cửa sổ, chỉ để quan sát rõ hơn tình hình trong khu trò chơi.

Một lúc sau, một vài chiếc xe Van màu đen dừng lại trước cổng khu trò chơi, Thạch Hạo bước xuống xe, theo sau là một đám đàn em mặc vest đen.

Trịnh Vân Khoan cùng Lưu Tư Văn thấy Thạch Hạo đến, trong lòng liền đánh rơi cái bộp, không ngờ Thạch Hạo bừng bừng khí thế ra trận như vậy, đám người mặc vest đen này vừa nhìn đã biết là không dễ chọc vào rồi, cho dù Lâm Thanh Diện có thể đánh nhau đi nữa thì cũng khẳng định là không thể đối phó vời nhiều người lợi hại như vậy, lần này Lâm Thanh Diện chỉ sợ là dữ nhiều lành ít.

"Tên Lâm Thanh Diện này đúng là không sợ chết mà, những người Thạch Hạo mang đến phỏng chừng là những tên xuất sắc dưới trướng anh ta, nhiều người như vậy, cho dù Lâm Thanh Diện có ba đầu sáu tay, cũng sợ là không đối phó được, lần này có muốn chạy cũng không thoát." Trịnh Vân Khoan than.

"Là anh ta tự mình tìm đường chết, oán trách ai bây giờ, tên nhóc đó đánh bại Từ Vỹ Cường nên Thạch Hạo nhất định sẽ giúp Từ Vỹ Cường xả giận, chỉ hy vọng mạng của tên nhóc đó lớn một chút, có thể giữ được tính mạng trên tay Thạch Hạo." Lưu Tư Văn lẩm bẩm nói.

Trình Nhược Tâm nghe được bọn họ nói như vậy, sắc mặt trở nên tái nhợt, nghĩ đến Lâm Thanh Diện có thể sẽ bị người của Thạch Hạo đánh chết, cô không cách nào bình tĩnh được.

"Không được, tôi phải quay lại cứu Lâm Thanh Diện." Trình Nhược Tâm trực tiếp đứng lên.

Lưu Tư Văn giữ tay cô, kéo cô ngồi xuống.

"Em sẽ cứu thế nào hả? Một cô gái như em có vào đó thì cũng chỉ là đi vào chỗ chết mà thôi, em cứ thành thật ngồi yên đây đi, chẳng phải em đã nói rằng anh ta rất lợi hại sao, nếu anh ta lợi hại thật thì có lẽ có thể thoát khỏi tay Thạch Hạo, không cần em quan tâm." Lưu Tư Văn nói.

Đương nhiên cô ta không nghĩ Lâm Thanh Diện có bản lĩnh thoát khỏi Thạch Hạo nhưng nói như vậy chỉ vì an ủi Trình Nhược Tâm mà thôi.

Trong văn phòng của khu trò chơi.

Lâm Thanh Diện trực tiếp ngồi xuống một cái ghế, chờ Thạch Hạo đến, vừa rồi giao thủ với cả đám Từ Vỹ Cường khiến hơi thở của anh không được ổn định cho lắm nên phải ngồi xuống nghỉ ngơi một chút.

Thuốc mà Lạc Tâm đưa cho Lâm Thanh Diện khiến anh đau đầu, sức lực vẫn chưa hồi phục, mỗi lần muốn giáo huấn mấy tên lâu la đều thở hồng hộc, nếu là ở lúc đỉnh cao sẽ quét sạch đám Từ Vỹ Cường, làm sao có thể dùng được như vậy.

Vì vậy anh phải hồi phục sức khỏe càng sớm càng tốt, nếu không khi Triệu Xuân Diệu đến Hồng Thành gây khó khăn cho Hứa Bích Hoài, anh sẽ khá bị động.

Từ Vỹ Cường vẫn ngồi dưới đất như trước, thanh dao gâm đang cắm trên đùi, anh ta cũng không dám rút ra, hiện tại Thạch Hạo còn chưa đến nên anh ta cũng không dám đi bệnh viện, chỉ có thể cắn răng chịu đựng.

"Anh Cường, anh nhịn trong chốc lát nữa thôi, chờ anh Hạo đến đây, liền lập tức đưa anh đến bệnh viện, đến lúc đó anh Hạo sẽ “tặng” cho thằng nhóc này một dao." Lục Ngọc Kỳ nói.

"Mẹ nó, chờ anh Hạo đến đây, tao phải đích thân đâm thằng nhóc này một dao, xem nó còn giả vờ được nữa không, đúng là đau chết tao rồi, có bao giờ tao phải chịu tình cảnh này đâu chứ.” Từ Vỹ Cường hung tợn trừng mắt Lâm Thanh Diện rồi nói.

Hứa Bích Uyên nhìn Lâm Thanh Diện vẻ kỳ lạ: “Lâm Thanh Diện, anh còn có tâm tư ngồi ở đây sao, nhìn dáng vẻ bình tĩnh, thản nhiên của anh thì hình như anh không hề biết mình sắp gặp phải nhân vật như thế nào đâu nhỉ, nói cho anh biết chỉ cần anh Hạo tới đây, hôm nay anh sẽ triệt để tiêu đời."

Lâm Thanh Diện cười cười, nói: “Tôi không thấy.”

"Chậc, nói ra thì hình như anh cũng biết anh Hạo, anh Cường cùng Ngọc Kỳ đều là người bên cạnh anh Hạo lần này anh đã chọc giận họ nên dù thế nào, anh Hạo cũng sẽ không buông tha của anh." Hứa Bích Uyên khinh thường nói.

Lúc này bên ngoài văn phòng truyền đến một trận tiếng bước chân, Lục Ngọc Kỳ vội vàng nhìn ra ngoài, trên mặt lập tức lộ ra biểu cảm vừa mừng vừa lo.

"Anh Hạo đến rồi, còn mang theo không ít anh em, tên nhóc này hôm nay chạy không thoát rồi." Lục Ngọc Kỳ nói.

Tiếp theo anh ta liền hét lên: “Anh Hạo, chúng tôi ở đây!”

Thạch Hạo dẫn theo một đám đàn em đi về phía văn phòng, lúc nhận được điện thoại của Lục Ngọc Kỳ, Lục Ngọc Kỳ đã nói rằng có người đánh mình và Từ Vỹ Cường, anh ta đã rất sốc, không biết ai lại ra tay táo tợn như vậy, dám đánh người dưới trướng mình.

Hiện tại Lâm Thanh Diện đang ở chỗ của anh ta nên rất muốn thể hiện với Lâm Thanh Diện, anh ta phải làm cho Lâm Thanh Diện nhìn thấy thành tựu suốt mấy năm nay của mình, làm cho Lâm Thanh Diện biết rằng tại huyện Yên Vân này không ai dám chọc Thạch Hạo anh.

Nhưng bây giờ lại có người dám đánh một lúc hai người quan trọng dưới trướng anh ta, rõ ràng là đang khiêu khích uy nghiêm của anh ta mà, cho nên sau khi nhận được điện thoại, anh ta lập tức dẫn theo những tên tinh nhuệ nhất tiến thẳng vào khu trò chơi.

Hôm nay nhất định phải cho người khiêu khích mình biến sắc một chút, nếu không, Lâm Thanh Diện sẽ chê cười anh ta.

Sau khi thấy Lục Ngọc Kỳ chào hỏi, Thạch Hạo lập tức dẫn người vào văn phòng.

Lục Ngọc Kỳ đi ra tiếp đón Thạch Hạo, Hứa Bích Uyên cũng chạy nhanh ra kêu một tiếng anh Hạo.

"Có chuyện gì?" Thạch Hạo mở miệng hỏi.

"Anh Hạo, có một tên không biết tốt xấu, chọc chúng ta, em kêu Từ Vỹ Cường đến hốt xác nó nhưng kết quả là nó đánh người của Từ Vỹ Cường, Từ Vỹ Cường cũng bị tên đó đâm cho một dao, bây giờ vẫn đang ở bên trong, tên này hoàn toàn không coi anh ra gì cả, em thật sự hết cách nên mới gọi anh đến.” Lục Ngọc Kỳ giải nói.

"Mẹ nó, cũng dám không xem Thạch Hạo này ra gì, đúng là ăn gan gấu uống mật báo mà, để tao xem là thằng nào, thằng nào dám kênh kiệu với Thạch Hạo này." Thạch Hạo quát.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui