Rể Quý Trời Cho

Sau khi rời khỏi võ quán Vân Khê, Lâm Thanh Diện đi bộ về phía một quán ăn gần đó.

Bây giờ đã là buổi trưa, Lâm Thanh Diện cũng hơi đói, vì vậy định đi ăn cái gì đó trước, hơn nữa quán ăn mà Lâm Thanh Diện chuẩn bị đi đến là nơi mà hồi nhỏ anh thường ăn, đã nhiều năm như vậy, cũng không biết cái quán đó có còn mở không.

Anh nhớ lúc nhỏ không có bạn chơi cùng, đến quán này ăn quá nhiều lần nên đã chơi cùng con trai của chủ quán, không biết con trai của chủ quán còn nhớ anh không.

Một lúc sau, Lâm Thanh Diện đã đi đến cửa một quán ăn trang trí cũng xem là được, bên trên biển hiệu treo trên quán có viết mất chữ “Bánh chẻo Xuân Giang”, Lâm Thanh Diện nhớ lúc nhỏ quán ăn này tên “Quán ăn Xuân Giang”, không ngờ bây giờ lại đổi thành quán bánh chẻo.

Anh đi thẳng vào bên trong quán, công việc kinh doanh của quán cũng được, nhìn xung quanh, hơn nửa số bàn đã có người ngồi.

Lâm Thanh Diện đi đến một chiếc bàn, sau đó ngồi xuống, có lẽ vì quá bận, ngồi một lúc vẫn không thấy nhân viên phục vụ đến, anh nhớ lúc nhỏ công việc kinh doanh ở đây rất tốt, có những lúc nhân viên phục vụ quá bận, anh và con trai của ông chủ sẽ làm nhân viên phục vụ.

Bây giờ, việc kinh doanh trong quán tương đối bận, Lâm Thanh Diện cũng không lớn tiếng gọi nhân viên phục vụ, mà đứng dậy đi về nhà bếp ở phía sau, anh đẩy cửa nhà bếp ra, liếc nhìn vào bên trong, nhìn thấy một người đàn ông trạc tuổi anh, nhưng trên khuôn mặt rõ ràng nhiều dầu mỡ hơn anh đang chỉ đạo ở trong nhà bếp.

Lâm Thanh Diện vừa nhìn thấy người đàn ông kia đã chắc chắc người này chính là người bạn cùng chơi với anh khi con nhỏ, tên là Trương Hạng.

Có vẻ như quán ăn này bây giờ đã được anh ta tiếp quản, dáng vẻ bận rộn của anh ta có chút khác biệt so với dáng vẻ lúc nhỏ cùng Lâm Thanh Diện bưng thức ăn ở bên ngoài.

Lúc này Trương Hạng mới phát hiện cửa phòng bếp bị mở ra, quay đầu qua, sau khi nhìn thấy một người xa lại, vội vàng hỏi: “Anh đợi một chút, món ăn sắp làm xong rôi, tôi cũng đang thúc giục bọn họ, người anh em thông cảm tý nha.”

Lâm Thanh Diện cười nói: “Không nhớ tôi sao?”

Trương Hạng lập tức quan sát kỹ Lâm Thanh Diện, trong mắt hiện lên sự nghi ngờ, nhưng rất nhanh, đôi mắt anh ta mở to, có chút kích động nói: “Cậu là Lâm Thanh Diện?”

Lâm Thanh Diện mỉm cười, gật đầu với anh ta, nói: “Không ngờ cậu vẫn còn nhớ tôi, tôi cứ nghĩ là đã nhiều năm như vậy, cậu đã quên tôi từ lâu rồi chứ.”

“Haha, tôi sao có thể quên được cậu chứ, lúc nhỏ cậu còn thường xuyên đến đây tìm tôi để chơi, cậu quên rồi sao, chúng ta còn làm nhân viên phục vụ trong quán này nữa, bận đến mức đầu óc choáng váng.” Trương Hạng bật cười: “Bây giờ tôi hơi bận, cậu đi ra ngoài ngồi đợi tôi một lúc, đợi tôi xong việc, chúng ta nhất định phải uống với nhau mấy chén.”

“Tôi cũng không có chuyện gì để làm, giúp cậu một chút, lại trải nghiệm cảm giác làm nhân viên phục vụ năm đó.” Lâm Thanh Diện cười nói.

Trương Hạng cũng không từ chối, anh ta không hề biết Lâm Thanh Diện là người nhà họ Lâm, lúc đó Lâm Thanh Diện đều trốn ra ngoài để đến chơi cùng với Trương Hạng, gia đình Trương Hạng thấy quần áo Lâm Thanh Diện mặc khá đẹp cũng chỉ nghĩ anh là con trai của một gia đình giàu có nào đó, chưa từng nghĩ đến Lâm Thanh Diện lại có một thân phận kinh thiên động địa đến như vậy.

Dù sao bọn họ sống ở quán ăn này lâu như vậy, những người họ tiếp xúc hầu hết là những người bình thường, sao có thể nghĩ đến một đứa bé thường đến nhà họ chơi lại là cậu chủ của nhà họ Lâm ở Kinh Đô chứ.

Một lúc sau, nhà bếp làm được một món, nhân viên phục vụ đã đi ra, Lâm Thanh Diện bưng món ăn kia lên hỏi là của bàn nào, sau đó đi về phía đại sảnh.

Lâm Thanh Diện bưng đồ ăn đến trước một cái bàn lớn, trên bàn có 6 người, năm nam và 1 nữ, năm người đàn ông đều ngồi một cách nghiêm chỉnh, lưng thẳng, động tác khá lưu loát, nhanh nhẹn, vừa nhìn đã biết không phải là người bình thường.

Người phụ nữ kia mặc dù trông tư thế không mạnh mẽ như năm người đàn ông kia, nhưng giữa trán của cô ta cũng hiện lên khí chất anh hùng, không giống với những cô gái bình thường.

Bởi vì những người ở bàn này có chút đặc biệt, Lâm Thanh Diện liếc nhìn thêm một cái, cô gái kia thấy Lâm Thanh Diện cứ nhìn chằm chằm vào bọn họ, trên khuôn mặt lập tức lộ vẻ khinh thường, nói: “Nhìn cái gì mà nhìn, đưa đồ ăn lên thì đưa đồ lên đi, chúng tôi đã đợi lâu như vậy mà cậu vẫn còn ngây người ở đấy làm gì.”

“Tôi xin lỗi.” Lâm Thanh Diện phản ứng lại, vội vàng đặt đồ ăn xuống bàn, nhưng bởi vì tốc độ quá nhanh nên tay không được vững, đĩa thức ăn kia suýt nữa thì bị rơi xuống.

May mà anh phản ứng nhanh, nhanh chóng bắt lấy cái đĩa, để nó vững vàng rơi xuống bàn.

Cảnh tượng này đã thu hút sự chú ý của người đàn ông lớn tuổi nhất ngồi ở vị trí chính trong bàn, ông ta đánh giá Lâm Thanh Diện, trong ánh mắt hiện lên một chút hứng thú.

Mà người phụ nữ kia lại không vui, lẩm bẩm: “Nhân viên phục vụ ở đây thật thiếu chuyên nghiệp, bưng đồ ăn cũng không vững, xem ra Kinh Đô cũng chả có gì là tốt đẹp, nhân viên phục vụ còn không tốt bằng chỗ chúng ta.”

“Thật sự xin lỗi, hôm nay quán ăn hơi bận, đưa đồ ăn lên hơi chậm, tôi sẽ thúc giục phòng bếp cố gắng nhanh chóng làm xong mấy món còn lại cho mọi người.” Lâm Thanh Diện học giọng điệu của Trương Hạng nói với cô gái kia.

Cô gái kia nhếch miệng nói: “Được rồi, được rồi, mau đi đi. Đừng ở đây làm ảnh hưởng đến cuộc nói chuyện của chúng tôi.”

Lâm Thanh Diện cũng không để tâm, quay người đi vào phòng bếp giúp đỡ Trương Hạng.

Người đàn ông lớn tuổi ngồi ở ghế chính mỉm cười liếc nhìn những người ở trong bàn, nói: “Nhân viên phục vụ lúc nãy dường như không hề đơn giản, trông dáng vẻ của cậu ta có lẽ cũng là một người học võ, nếu không lúc nãy sẽ không phản ứng kịp, Kinh Đô này quả nhiên là vùng đất ngọa hổ tàng long.”

“Đại ca, anh chắc chắn không nhìn nhầm chứ, cái tên nhân viên phục vụ lúc nãy trông rất bình thường, không có điểm gì đặc biệt, sao anh ta có thể là người học võ được chứ.” Người phụ nữ kia lập tức phản bác.

“Đúng vậy, chỉ là lúc nãy đại ca nhìn thấy cách anh ta bắt lấy cái đĩa nên mới cảm thấy anh ta là người học võ, tình huống như này làm nhân viên phục vụ gặp rất nhiều, nên cũng dễ dàng ứng phó, theo em có lẽ anh ta đã làm nhân viên phục vụ một thời gian dài, loại tình huống này thường xuyên xuất hiện, nên mới luyện ra được, chứ không phải là vì học vỡ mới có thể bắt được.” Một người đàn ông khác cười nói.

Cô gái lập tức gật đầu, nói: “Nói rất đúng, chỉ là một nhân viên phục vụ bình thường mà thôi, đại ca, có lẽ anh nghĩ nhiều rồi.”

Người đàn ông được gọi là đại ca kia cũng cười, nói: “Vậy sao, cũng có thể là ta nghĩ nhiều.”

“Đại ca, chúng ta đừng nói đến cái tên nhân viên phục vụ kia nữa, mau nói cho bọn em biết về cái võ quán Vân Khê kia đi, lần này chúng ta thật sự phải khiêu chiến với quán chủ của bọn họ sao, em nghe nói năm đó ngay cả sư phụ cũng không đánh thắng được quán chủ của võ quán Vân Khê.” Cô gái chuyển chủ đề.

“Lục muội, thực lực của đại ca bây giờ còn mạnh hơn thực lực của sư phụ năm đó, lúc đó quán chủ của võ quán Vân Khê có thể thắng được sư phụ của chúng ta chẳng qua là dựa vào thủ đoạn để đầu cơ chuộc lợi mà thôi, lần này chúng ta đến, là để giúp sư phụ báo mối thù năm đó, chỉ cần có thể đánh bại võ quán Vân Khê, Bát Cực Nhất Mạch của chúng ta có thể nổi danh thiên hạ một lần nữa.” Người đàn ông ngồi bên cạnh đại ca khuôn mặt tràn đầy tự tin nói.

“Không sai, năm đó lúc sư phụ thi đấu cùng với quán chủ của võ quán Vân Khê, thực lực vẫn chưa hoàn thiện, quán chủ của võ quán Vân Khê mới có thể thắng, chẳng qua cũng chỉ dựa vào một chút mánh khóe mà thôi, hôm nay ta đã lấy được chân truyền của sư phụ, thực lực mạnh hơn rất nhiều quán chủ của võ quán Vân Khê năm đó, bây giờ sư phụ không thể đi đến Kinh Đô, vậy ta sẽ thay sư phụ, danh chính ngôn thuận đánh bại quán chủ của võ quán Vân Khê.” Đại ca nghiêm mặt nói.

….

Quán ăn bận rộn đến tận hơn 2h chiều, mới dần dần được nhàn rỗi, Lâm Thanh Diện giúp mọi người thu dọn bàn ăn xong xuôi, Trương Hạng kêu nhà bếp chuẩn bị mấy món ăn, hai người ngồi xuống, vừa uống rượu, vừa nói chuyện.

Trương Hạng hỏi Lâm Thanh Diện mấy năm này làm gì, Lâm Thanh Diện cũng không giấu diếm, anh nói mình thích cuộc sống ở một địa phương nhỏ, đi đến Hồng Thành mấy năm, bây giờ trở về là có một số chuyện quan trọng cần phải giải quyết.

Sau khi Trương Hạng trưởng thành, đi học đại học, ban đầu muốn tìm một công việc, nhưng Trương Hạng lại không thích, sau khi làm một khoảng thời gian, anh ta xin nghỉ việc quay về tiếp quản quán ăn của gia đình.

Bây giờ ba của anh ta không làm được nữa, cả quán ăn này đều dựa vào một mình Trương Hạng xử lý, bởi vì công việc kinh doanh khá tốt, vì vậy cuộc sống cũng tạm ổn.

Nói đến đây, trong mắt Trương Hạng đột nhiên hiện lên sự bất lực, thở dài.

Lâm Thanh Diện thấy anh ta như vậy, cười hỏi: “Quán của cậu làm ăn tốt như vậy, sao còn thở dài?”

Trương Hạng cười khổ lắc đầu nói: “Kinh doanh quả thực là rất tốt, chỉ là kiếm được nhiều tiền sẽ có người ngứa mắt, cuộc sống vốn không suôn sẻ như vậy, có những lúc chỉ có thể cố gắng thôi, bỏ đi, cứ nói những cái này làm gì, uống đi uống đi.”

Lâm Thanh Diện nhìn chằm chằm vào Trương Hạng, đoán là anh ta có chuyện gì đó khó nói, hỏi: “Cậu gặp phải phiền phức gì sao? Nói nghe xem nào, mặc dù mấy năm nay tôi vẫn ở Hồng Thành, nhưng vẫn có mấy người bạn ở Kinh Đô, nếu như có thể có lẽ có thể giúp cậu giải quyết.”

Trương Hạng cười, uống cạn cốc rượu trong tay, nói: “Không sao, không sao, tôi có thể ứng phó được, cũng không phải là chuyện gì lớn, tốn một chút tiền là có thể giải quyết được.”

Thấy Trương Hạng nói như vậy, Lâm Thanh Diện cũng không hỏi nữa.

Sau ba tuần rượu, lúc hai người sắp ăn xong, Trương Hạng đứng dậy, định đi đến nhà bếp chiên hai món nữa.

Đúng lúc này, bên ngoài quán ăn đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, sau đó một đám đàn ông xăm trổ hùng hổ đi vào.

Trương Hạng nhìn thấy mấy người này, vẻ mặt đột nhiên thay đổi, lẩm bẩm nói: “Sao bọn họ lại đến lúc này? Không phải mấy ngày trước vừa đến lấy tiền sao?”

Lâm Thanh Diện quay đầu nhìn đám người vừa mới đi vào, lại liếc nhìn Trương Hạng, sau khi nhìn thấy vẻ mặt của anh ta, trong lòng cũng đã đoán ra được phiền phức mà Trương Hạng gặp phải có lẽ là do những người gây nên.

Trương Hạng liếc nhìn Lâm Thanh Diện, nói: “Lâm Thanh Diện, cậu đi trước đi, chỗ tôi có thể có chút phiền phức nhỏ, đến lúc đó sẽ liên lụy đến cậu, có cơ hội tôi sẽ lại cùng cậu uống rượu.”

Lâm Thanh Diện cười, nói: “Gặp phải phiền phức lập tức rời đi, như vậy không phải là không xem cậu là bạn bè sao.”

Trương Hạng thở dài, cũng không nói gì nữa, bây giờ anh ta không có thời gian để khuyên Lâm Thanh Diện mau rời đi.

Anh ta đi về phía đám người kia, nở một nụ cười, cúi người nói: “Anh Báo, sao hôm nay các anh lại đến đây, không phải mấy ngày trước tôi mới đưa tiền cho các anh sao?”

Người đàn ông dẫn đầu mặc một chiếc áo sơ mi hoa, để tóc đuôi sam, khuôn mặt hiện lên sự thông minh, lanh lợi, anh ta nhìn chằm chằm vào Trương Hạng, cong môi nói: “Cuộc sống của mày cũng không tồi nhỉ, lại còn có tâm tư uống rượu cùng người khác.”

“Hôm nay một người bạn cũ đến chơi, chỉ uống một chút, anh Báo, các anh muốn ăn cơm sao, nếu như muốn ăn cơm thì mau ngồi xuống, tôi đi dặn nhà bếp làm đồ ăn cho các anh.” Trương Hạng không dám tỏ ra bất mãn ở trước mặt anh Báo này.

Anh Báo trực tiếp tìm một cái ghế ngồi xuống nói: “Hôm nay tôi không đến để ăn cơm, mà đến để thông báo cho mày biết mày mau ký vào thỏa thuận chuyển nhượng quán ăn này, anh Hào nói nếu như mày không ký, hôm nay bọn tao có thể đập nát cái quán này của mày.”

Vẻ mặt Trương Hạng lập tức thay đổi, nói: “Anh Báo, không phải các anh đã nói chỉ cần mỗi tháng chia lợi nhuận cho các anh, các anh sẽ không băt tôi ký hợp đồng chuyển nhượng quán ăn, quán ăn này là ba tôi để lại cho tôi, tôi muốn tiếp tục kinh doanh, anh Báo anh châm trước cho tôi đi mà, thực sự là không được, mỗi tháng tôi chia lợi nhuận cho các anh nhiều hơn một chút cũng được.”

Anh Báo lập tức trừng mắt, mắng: “Cmn, đúng là không biết tốt xấu, nói cho mày biết, người muốn cái quán này của mày là Trương Quân Hào tiếng tăm lừng lẫy, ngay cả lời của anh Hào mà mày cũng dám làm trái, có phải mày muốn tao thay anh Hào dạy dỗ mày một trận không?”

Vẻ mặt của Trương Hạng lập tức tràn đầy sự khó xử, đương nhiên anh ta cũng đã nghe đến uy danh của Trương Quân Hào, nhưng anh ta thật sự không muốn giao cửa hàng mà ba anh ta để lại cho người khác, hơn nữa phí chuyện nhượng anh Báo này đưa ra rất thấp, không có quán ăn, anh ta thật sự không biết mình phải làm gì để sống.

Trong lúc Trương Hạng vẫn còn do dự, Lâm Thanh Diện đã đứng lên, đi đến trước mặt anh Báo kia, lạnh lùng hỏi: “Các người muốn ép cậu ấy chuyển nhượng cái quán này cho các người đúng không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui