Nas viết sách có một thói quen, là mở hố trước, sau đó mở chế độ trữ bản thảo toàn văn, vì vậy lâu nay An đã có một đặc quyền mới -- có thể đọc sách mới của Nas trước hạn.
Nói đúng hơn là đọc lén, nhưng lần nào cũng bị Nas bắt quả tang, mèo con phạm lỗi bị phát hiện còn trưng cái dáng stundere không chịu nhận sai, Nas không hề tức giận, chỉ đánh nhẹ vào đỉnh đầu cậu một cái coi như phạt.
"Tối nay không tới tiệm cà phê nữa, anh ra ngoài dạo cùng tôi đi." An ngoan ngoãn ngồi trên xích đu ở vườn hoa nhỏ nhà Nas, nói với Nas đang chải tóc cho mình.
"Mèo con khác đa số đều thích ru rú trong nhà, sao cậu lại muốn ra bên ngoài?"
Kể từ hôm Nas dẫn An về nhà, An liền không muốn đi nữa, ngày ngày "ăn chực uống chực" trong nhà người ta, Nas còn có lòng mua cho cậu đồ hộp cho mèo và một ít đồ như đồ chơi, cây leo các loại.
An cũng không dùng nhiều, phần lớn thời gian cậu đều biến thành người ở chung với Nas, trong quán cà phê không có nhân viên khác, An không chỉ biết làm cơm Tây, món Trung cậu cũng biết, hơn nữa làm siêu ngon, cơm nước mấy ngày nay của Nas do An thầu hết.
"Muốn ra ngoài chơi thôi, anh không muốn?" An nắm tay anh.
Hành động này của cậu làm Nas đơ ra vài giây, bình thường chỉ có Nas nghịch tay cậu, đây vẫn là lần đầu tiên sau hơn nửa năm họ quen biết, An nắm tay anh.
"Không có không muốn, cậu muốn đi đâu?" Nas cũng nắm lại cậu.
An nghĩ hoài nghĩ mãi cũng không nghĩ ra nơi nào hay ho: "Anh có nơi nào muốn đi không?"
Nas lắc đầu: "Gần đây không có nơi nào muốn đi, trước đó có một khoảng thời gian muốn qua đảo Hải Nam ngắm biển, rồi đột nhiên có buổi ký tặng offline nên không đi được."
"Vậy thì tới đảo Hải Nam, tôi dẫn anh đi, anh không cần tiêu đồng nào hết." An cúi đầu cọ tay anh, bảo.
Nas xì cười thành tiếng: "Bé mèo ngốc, tôi để một con mèo bỏ tiền dẫn tôi đi chơi, liệu có mất nhân tính quá không?
An không đồng ý, "Sao vậy được, tôi tự nguyện, hơn nữa, anh là con người duy nhất mà tôi thích, tại sao lại không thể?"
Nas không biết "thích" An nói là nghĩa nào, chẳng qua lời này làm Nas rất cảm động, tình cảm của bé mèo khá là phong phú ha.
Nhưng cuối cùng họ cũng không tới Hải Nam, Nas dẫn An tới công viên trò chơi lớn nhất thành phố F, anh mua hai vé vòng đu quay, bảo An ngồi cùng anh.
Lúc đó đã muộn lắm rồi, thành phố sáng rực ánh đèn, tiếp đến vòng đu quay từ từ lên cao, người ngồi ở trên có thể ngắm hết cảnh đêm của cả thành phố, Nas còn nhân lúc An thất thần trộm chụp cậu vài tấm ảnh, một tay An chống cằm, khuỷa tay đỡ trên bàn nhỏ, thưởng thức cảnh đẹp ngoài khung cửa.
Nas để ý thấy, trong mắt cậu có ánh sao thuộc về riêng cậu.
"Cậu đẹp thật...Từ nhỏ tới lớn tôi đã gặp rất nhiều người đàn ông trưởng thành, nhưng cậu là người có khí chất nhất." Nas kìm lòng không đậu nói.
An nghe lời anh nói xong không quay đầu qua ngay, cậu đang suy nghĩ, cậu không coi câu Nas vừa nói là lời nói đùa, huống chi Nas cũng không phải đang đùa giỡn.
"Vậy...anh thích tôi không?" An dò hỏi.
"Đương nhiên là thích,"Nas không do dự nói, "Mèo con cậu xinh đẹp như vậy ai mà không thích?"
An quay đầu sang nhìn anh, "Không, tôi không nói cái thích này."
Nas sửng sốt, anh không sao ngờ được An lại hỏi mình câu hỏi này, Nas luôn nghĩ mình sẽ là người hỏi An vấn đề này trước.
Anh hơi luống cuống, anh chưa nghĩ ra phải trả lời câu hỏi của An như thế nào.
Bỗng nhiên, không biết anh nghĩ đến điều gì, vểnh khoé môi ngoắc ngón tay với An vẫn đang nhìn mình: "Ngoan, cậu lại đây."
An đứng dậy đi qua, Nas lại gần hôn một cái như chuồn chuồn lướt nước lên môi cậu, cười bảo: "Nãy cũng nói rồi, mèo con nhà em tốt như vậy, ai mà không thích chứ?"
Vòng đu quay lên đến đỉnh cao nhất, dưới tình huống Nas không chút phòng bị An nắm cằm anh thành thạo hôn lên.
Nas nhắm mắt, tiếp nhận cái hôn dịu dàng đến từ ngài mèo này.
Giới tính gì đó đã chẳng còn quan trọng nữa, yêu hay không yêu và để tâm hay chăng mới là điều trên hết.
"Em thích anh, Nas, em yêu anh." An buông Nas ra một tí, hơi thở dốc, nói khẽ.
"Anh cũng thích em, ngài mèo ạ, hơn nữa đã lâu lắm rồi."