Câu nói ấy giống như một liều thuốc ảo giác cực mạnh.
Lại thêm hương hoa nồng nàn và làn gió đêm dìu dịu, thành ra Lâm An cứ mơ mơ màng màng mãi đến tận lúc đi về.
Từ Tân không nói thêm gì, như thể quá khứ không thể chịu đựng nổi của mười hai năm trước và cơn say rượu mất kiểm soát vài ngày trước đã không còn nữa.
Tất cả những lời nói, vẻ mặt vì anh là biểu lộ ra đêm nay chỉ có vô hạn hồi tưởng và tình ý, chẳng có chút nào đùa cợt hay tức giận.
Sai lầm khó có thể nhắc lại của bản thân, khiến anh mỗi đêm trằn trọc không yên suốt bao lâu nay, cũng cứ thế nhẹ nhàng được bỏ qua.
Ngồi trong xe, nhìn thành phố về đêm chớp lên trước mắt, suy nghĩ của Lâm An hỗn loạn chạy theo nhịp tim đập điên cuồng, chìm nổi trong không gian yên tĩnh của buồng xe nhỏ.
Cổ tay, lòng bàn tay và cả trán dường như vẫn còn vương lại hơi ấm của người ấy.
Anh nghiêng đầu quay đi, vô tình thoáng thấy khuôn mặt đỏ bừng của mình phản chiếu trên cửa kính xe, như bị điện giật mà quay vội đi.
Mơ hồ xen lẫn trong nỗi lo lắng không yên là niềm vui sướng, trong niềm vui lại lộ ra thấp thỏm không rõ, khiến anh càng trở nên căng thẳng, ngại ngùng hơn cả lúc trên đường đến.
Anh chi còn biết phóng tầm mắt nhìn chằm chằm ra khung cảnh ngoài xe, trong một thoáng cứ như đang ngây người, một cử động nhỏ cũng không dám động.
Qua hai mươi phút, khung cảnh trong tầm mắt từ rộng mênh mông dần bị thu hẹp lại.
Xe cũng từ từ giảm tốc độ, cuối cùng dừng lại dưới một tòa chung cư.
Lâm An vẫn còn đang ngây người ngồi ở ghế phó lái, không có vẻ gì là sẽ xuống xe liền.
Mãi cho đến khi người còn lại, nãy giờ im lặng rất lâu, đột nhiên lên tiếng, anh mới hơi nhúc nhích.
“Tới nơi rồi.”
Hầu kết Lâm An chuyển động lên xuống, lát sau mới nhỏ giọng đáp lại, “Ừm.”
Từ Tân quay sang nhìn anh.
Từ hình phản chiếu trên cửa kính xe, Lâm An cũng thấy.
Cảm giác nóng bừng trên mặt vừa mới lui lại đột ngột bùng lên như ngọn lửa lan ra trên thảo nguyên.
“Từ tuần sau, mỗi tối anh đều sẽ rảnh vào giờ này.”
Anh dời mắt khỏi kính cửa xe, cúi đầu nhìn bàn tay đặt trên đùi mình.
“Ừ.”
Từ Tân nhìn anh, im lặng một lát rồi đột nhiên bật cười.
Lo lắng và ngại ngùng anh cố che giấu mãi nhưng khó mà giấu nổi.
Trong bầu không khí mập mờ, có người nào đó, đến cần cổ cũng đã đỏ rần.
Từ Tân nhìn anh thêm một lát rồi hỏi, “Sắp tới được nghỉ lễ Quốc khánh phải không?”
Lâm An gật đầu.
“Bao nhiêu ngày?”
“…Tính cả cuối tuần là năm ngày…”
Từ Tân nhướng mày, trầm tĩnh một hồi rồi mới nói tiếp, “Có bận gì không?”
Lâm An đột nhiên im ru, hồi lâu sau mới lí nhí đáp lại, “Tôi định về nhà.”
Nghe thấy thế, Từ Tân gật đầu.
Sau lại thở dài một cái, nghe chừng có chút thất vọng và tiếc nuối.
Lâm An siết chặt tay muốn nói gì đó, nhưng cảm xúc lúc này quá mức căng thẳng khiến đầu óc vốn đã hỗn loạn lại càng thêm trống rỗng.
Ngay lúc anh đang vô cùng khó chịu và chán nản chẳng biết làm sao thì giọng nói mang theo ý cười của người kia đột nhiên vang lên.
“Không sao hết, tương lai của chúng ta sau này còn dài.”
Anh sững người.
Nói thế xong, hắn ngó nhìn bầu trời đen kịt bên ngoài.
Lại một hồi im lặng qua đi, hắn mới dịu dàng bảo, “Muộn rồi, lên nhà nghỉ sớm đi.”
Lâm An cũng không đáp lại, ngồi im một lúc sau mới gật đầu xem như lời đáp.
Đoạn, anh mới vội vàng tháo đai an toàn, lo sợ liếc nhìn người vẫn còn đang nhìn mình mỉm cười, đỏ mặt mở cửa xe ra.
Khoảnh khắc cửa xe mở ra, một cơn gió lành lạnh ùa tới, lướt trên làn da nóng bừng.
Những suy nghĩ hỗn độn cuối cùng mới tìm lại được một chút bình yên.
Lâm Ân cúi đầu đi, bộ dáng cứ như chạy nạn, như là không thể chờ được đến lúc được thoát khỏi bầu không khí ngột ngạt này.
Nhưng vừa định xuống xe đã bị giọng trầm thấp phía sau níu lại.
“Thầy Lâm.” Ở trong xe, Từ Tân gọi với ra.
Lâm An ngừng lại, lo lắng không yên quay lại nhìn.
Từ Tân nhìn anh, một khắc sau liền nở nụ cười, sau cười một tiếng, bảo rằng, “Giữ liên lạc nhé.”
Bóng người dưới ánh đèn yếu ớt ngây ngẩn, sau đó đỏ bừng mặt gật đầu đáp vâng, rồi thoắt cái biến mất trong màn đêm.
Ngồi trong xe, Từ Tân mới hạ cửa sổ xuống.
Dõi theo bóng lưng người kia nhanh chóng đi vào cửa tòa chung cư, vui vẻ nơi khóe miệng dần lạnh đi.
Hắn lấy điện thoại mà trước đó đã cố tình bật chế độ yên lặng ra khỏi ngăn để đồ, thuận tay để lên phía trước.
Ngồi im lặng hồi lâu mới khởi động xe lái ra khỏi tiểu khu.
Đã gần nửa đêm, trên đường không còn người xe tấp nập như lúc ban ngày nữa.
Còn đường rộng thênh thang chẳng có bao nhiêu xe qua lại.
Chỉ còn những cột đèn không biết mệt mỏi chạy mãi chạy mãi dọc hai bên đường.
Trong không gian yên tĩnh, màn hình điện thoại đột nhiên sáng lên.
Từ Tân liếc mắt nhìn cái tên hiện ra trên màn hình, nhấn tiếp nhận cuộc gọi.
Vang lên bên tại là giọng nói đầy tức giận.
“Con mẹ nó Từ Tân cậu lại giở trò gì thế hả?!”
Hắn nhìn thẳng con đường trước mặt, đầu lông mày hơi cau lại, không đáp.
Đầu bên kia lại lạnh lùng hỏi, “Điện thoại không tiếp, người cũng không xuất hiện.
Có biết Giai Kì chờ cậu ở tiệm Long Sơn bao lâu không hả? Từ 7h tối đến 10h tới, đợi suốt ba tiếng! Con mẹ nó chứ cậu không muốn hẹn sao không từ chối mẹ nó đi? Có phải không coi nhà họ Mã chúng tôi ra gì không?”
Xe dừng lại ở đầu đường.
Từ Tân nghe một tràng chất vấn đùng đùng giận dữ trong điện thoại, ngón tay gõ mấy nhịp lên vô lăng, đoạn khẽ cười rồi trả lời nhẹ như không, “Xin lỗi.”
Người kia rõ là bị câu xin lỗi chẳng chút thành ý nào này làm cho bực mình đến mức chỉ có thể bật thốt lên “Cậu!” Rồi chẳng biết tại sao, giây tiếp theo lại nén giận, im lặng một lát hỏi tiếp, “Bây giờ cậu đang ở đâu?”
Đèn chuyển xanh, Từ Tân đánh tay lái, quẹo xe sang trái, “Trên đường về Trúc Viên.”
Bên kia nghe thấy thế thì bật cười, giọng nói lộ ra vẻ giễu cợt, “Về Trúc Viên? Từ Tân, đừng bảo tôi là cậu vừa xuống máy bay đấy nhé? Có phải lát nữa còn muốn họp qua video call không?
Từ Tân cũng cười theo, nhưng không có ý định trả lời.
Bên kìa chờ mãi, đột nhiên thở dài.
Giọng điệu tức giận ban nãy cũng đổi, lần này có hơi nghiêm túc, “Từ Tam thiếu (1) à, tôi cũng không phải là tính ghép đôi cậu với Mã Giai Kì hay gì đâu.
Chỉ là đã mấy năm rồi, em họ tôi vẫn một lòng nhớ thương cậu mãi, cậu cũng cho con bé chút mặt mũi chứ.
Con bé cũng là cháu gái duy nhất của ông nội tôi, từ nhỏ đều được cả họ cưng chiều, chưa từng phật ý bao giờ.
Trừ cậu ra, cũng chẳng có ai từ chối con bé bao giờ đâu đó.
Chưa kể đến cái chính sách cải cách 88 năm ngành dược, chẳng phải chính là bố con bé giúp đỡ anh hai cậu đấy à?”
Từ Tân chỉ cười nhạt, vẫn giữ im lặng như trước.
Điện thoại lại im lặng thêm một lúc nữa, đột nhiên đề tài lại thay đổi, “Nghe nói cậu ký kết được dự án hợp tác với B thị rồi à?”
Từ Tân liếc nhìn chiếc xe vừa vượt lên bên cạnh, thản nhiên đáp, “Ừ.”
“Ồ… Chúc mừng nhé.
Vậy như mọi khi, có phải cũng đến lúc viện trưởng Tôn và và lão Thái ở cục vệ sinh tới C thị khảo sát rồi không?”
Đôi con người của Từ Tân chuyển động, nhìn qua lại, lái xe dọc theo con đường nhỏ thêm chừng hai mươi mét thì đỗ lại trước một căn biệt thự.
Thấy tiểu Vương đang bước lại chào mình, hắn vội khoát tay, ý bảo không cần qua đây.
Sau đó mới lấy ra một điếu thuốc, châm lên, gác một tay lên cửa sổ xe đang mở, thong thả hút thuốc.
“Sao thế, Mã thiếu gia muốn một phần à?”
Mã Dật Phù nghe thế thì bật cười ha ha, cứ như trong nháy mắt biến thành một người khác, cười bảo, “Không dám, không dám.
Trước khi đổi tên đổi họ ở C thị thì ai dám động thổ trước cửa phủ họ Từ chứ?”
Rồi làm như tùy tiện nói chuyện vậy thôi, nói thêm, “Chỉ đang nói chuyện phiếm vậy thôi à, đừng căng thẳng.
Mã mỗ chỉ là tò mò không biết tối hôm nay Từ Tam thiếu rốt cuộc là có việc gì mà hứng thú thế, bỏ mặc cả Mã đại tiểu thư mĩ nữ như hoa nhà tôi thôi?”
Từ Tân búng tàn thuốc lá, “Cũng không có gì, đi gặp một người bạn cũ mà thôi.”
Bên kia điện thoại lại là một khoảng im lẳng ngắn ngủi khác, qua vài giây, Mã Dật Phù mới hỏi lại.
“Ồ? Chỉ là gặp bạn cũ mà thôi à?” Y nói xong, chợt cười cười không rõ nghĩa, “Xem ra nhận thức của Mã mỗ cần phải được cải thiện rồi.
Tôi còn tưởng có thể được hưởng đãi ngộ của đường đường Từ Tam thiếu đây, chân vừa chạm đất đã không chậm giây nào tới gặp mặt phải là một tình nhân lâu năm thế nào chứ.” Y dừng lại, hít một hơi rồi nói tiếp, “Hay phải nói là một ‘lam nhan tri kỉ’ (2) đây nhỉ?”
Từ Tân nhả một ngụm khói xong liền khẽ cười, “Tin tức của Mã thiếu nhanh nhạy ghê.” Giọng của hắn lại khó mà nghe ra được là đang có tâm tình gì.
“Xem ra hôm nào đấy nhất định phải bảo đám thuộc hạ đi theo học tập anh một chút mới được.”
“Ấy, đâu rồi đâu rồi, đùa xíu thôi mà.”
Từ Tân nhếch môi, không nói.
“Có điều, chỗ anh em với nhau, vẫn muốn nhắc Từ huynh một câu.” Sau một thoáng im lặng, người kia lại nghiêm túc nói.
Ánh mắt Từ Tân thâm trầm nhìn ra ngoài cửa sổ, nhả khói thuốc, “Xin rửa tai lắng nghe.”
“Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, đây là đạo lý mãi mãi không thay đổi.
Từ huynh à, đừng để chút say đắm làm cho mê hoặc mà phí hoài.
Rồi tới lúc không cẩn thận, lại tự đào hố chôn mình đó.”
Nói xong, cũng không đợi đầu bên này phản hồi lại, đã cúp máy ngắt cuộc gọi.
Từ Tân nhìn giờ hiển thị trên màn hình, vừa đúng 11 giờ tối.
Trong buồng xe tối mờ, hai con số đứng cạnh nhau có vẻ đặc biệt bắt mắt.
Cách nhau một khoảng, sóng vai mà đứng, hình như vừa có một ván cược im lặng bắt đầu.
Từ Tân khẽ cười, không rõ có ý gì, thảnh thơi hút xong điếu thuốc rồi mới lấy áo khoác, mở cửa xe bước xuống.
Tiểu Vương đi qua đón lấy áo khoác và chìa khóa trong tay hắn, cung kính theo sát phía sau.
“Từ Nguyên đâu rồi?” Từ Tân liếc sang hỏi.
“Đã về phòng từ sớm, bây giờ chắc cũng ngủ rồi.”
Bước chân của Từ Tân khựng lại, nhướn mày, như là có chút hoài nghi.
Tiểu Vương thấy thế, biết tâm trạng hắn hôm nay cũng không tệ, liền cười cười nói mấy câu nhiều hơn mọi khi, “Gần đây không biết sao mà tiểu thư như là đổi tính ấy.
Không chỉ là cả ngày không bước chân ra khỏi nhà, mà máy chơi điện tử ở lầu ba cũng không thèm động.
Ngược lại, rất chăm chỉ vào phòng đọc sách, còn lén hỏi em và Đinh tiên sinh xem thư viện thành phố ở đâu.
Ha ha, đúng là rất có bộ dáng muốn thi đại học ạ.”
Cậu vừa nói, vừa đuổi theo từng bước, hơi nghiêng người về phía Từ Tân, cười cười thấp giọng bảo, “Dì Viên còn nói nhỏ với mấy người khác là hai ngày nay đỡ nhức đầu hẳn.”
Hắn nhớ tới tập bài kiểm tra bày trên bàn mình mà hắn thấy lúc về nhà hồi chiều muộn.
Đại khái hắn cũng đoán được nguồn cơn rồi, nhưng cũng không nói gì thêm, chỉ bất đắc dĩ lắc đầu.
Thay giày ở huyền quan xong, hắn mới đi vào phòng khách lặng ngắt như tờ.
Trong nhà quả thật là yên lặng đến kì lạ.
Nhờ có Từ Nguyên đột nhiên đổi tính, ngôi nhà cuối cùng cũng có được một khoảng yên bình hiếm hoi.
“Được rồi, tối nay cũng không có việc gì.
Cậu đỗ xe xong cũng về nghỉ ngơi sớm đi.” Từ Tân ngồi phịch lên ghế sofa, uống một ngụm nước xong thì dặn dò.
Tiểu Vương dạ vâng rồi đi ra ngoài.
Còn lại một mình Từ Tân trong phòng khách nhắm mắt dưỡng thần, day day huyệt thái dướng một chốc rồi cũng đứng dậy đi lên lầu.
Phòng của Từ Nguyên là gian đầu tiên trên lầu 2.
Lúc đi ngang qua, Từ Tân theo thói quen liếc mắt ngó xem, lại thấy cửa phòng chỉ khép hờ chứ không đóng chặt.
Hắn dừng bước rồi quay lại, từ khe cửa thấy lọt ra chút ánh sáng.
Xem ra con bé vẫn chưa ngủ.
Thế nhưng bên trong lại yên tĩnh đến lạ thường, suy luận này có vẻ không được hợp lý lắm.
Chẳng lẽ là quên tắt đèn?
Từ Tân hơi chau mày, nhìn chằm chằm cánh cửa trước mặt hồi lâu.
Hắn lại nhớ tới ‘báo cáo’ của tiểu Vương hồi ban nãy, trong lòng đột nhiên nảy lên nghi ngờ.
Do dự một lát, hắn bèn đẩy cửa ra xem thử.
Chỉ không ngờ là nắm cửa còn chưa kịp chạm, đã nghe thấy từ bên trong vang lên tiếng Từ Nguyên.
Lời chào hỏi không nén nổi mừng vui.
“Alo? Có phải thầy Lâm đó không ạ?”
Động tác của Từ Tân dừng khựng lại.
Giọng nói của Từ Nguyên lộ ra ngại ngùng hiếm thấy, hình như là được người ở đầu dây bên kia đáp lại, qua một lát mới nhẹ giọng nói tiếp.
“Đã trễ thế này mà thầy vẫn chưa ngủ ạ? Em còn sợ muộn quá rồi, gửi tin nhắn cho thầy có khi thầy còn không đọc được…”
Đứng ngoài cửa nghe, Từ Tân không khỏi nhướn mày lên.
Trong ấn tượng của hắn, Từ Nguyên hiếm có lúc nào lại ‘cẩn trọng lễ phép’ đến như thế này.
Bàn tay định cầm lấy nắm cửa thu về, nhưng bước chân vẫn không nhúc nhích, vẫn đứng trước cửa phòng.
Tiếng của Từ Nguyên từ trong phòng loáng thoáng truyền ra.
Từ Tân đứng một lúc, nghe thấy mấy chứ ‘cuộc thi’, ‘đăng kí’ gì đó.
Ý trên mặt chữ, nghe thấy thế hắn cũng hiểu ra, bật cười.
Đoạn, hắn giúp cô nàng đóng cửa phòng lại, còn mình thì chậm rãi quay về thư phòng.
Vào khoảnh khắc mà bóng tối bị ánh đèn xua đi, bài kiểm tra của Từ Nguyên để lại trên bàn cũng hiện ra.
Từ Tân đi tới bên cạnh bàn, tựa vào góc, lấy một điếu thuốc ra châm lên.
Ngoài cửa sổ là một màu đen vô hạn.
Trong phòng lại là tĩnh lặng vô hạn.
Từ Tân nhìn bóng người đang nhả khói thấp thoáng phản chiếu trên kính cửa sổ, một hồi lâu sau mới xoay người lại, cầm tập bài thi kia lên, lật từng tờ xem.
Hai kiểu chữ hoàn toàn khác biệt in trên mặt giấy.
Hắn im lặng xem từng lời mô tả và bình luận trên đó, tựa như nhìn lại một đoạn thời gian của mình nhưng lại chẳng phải mình, vừa xa lạ lại vừa hoang đường.
Cho tới câu bình cuối cùng và nét chữ quen thuộc kia.
Thế giới này vốn dĩ không chỉ có trắng hoặc đen.
Lòng mình hướng về ánh sáng, thì ngại gì tối tăm.
Lòng ta nhuốm màu, trắng còn đâu là may mắn?
Từ Nguyên, mong rằng ‘mơ ước’ của em trở thành sự thật, sơ tâm không đổi.
Ánh mắt cứ lưu luyến mãi nơi hàng chữ đó, không gian yên tĩnh có thể nghe được cả tiếng kim rơi.
Vừa như si mê, lại như đang chiêm ngưỡng, khóe miệng cong lên không cách nào giấu được sự vui vẻ.
Rồi lại có một thoáng như thể trào phúng châm biếm, vừa như hoài nghi, lại như đùa cợt.
Điện thoại di động trên bàn chợt rung lên một tiếng, màn hình sáng lên.
Từ Tân bừng tỉnh khỏi những dòng suy nghĩ mê man, liếc mắt nhìn về phía điện thoại trên bàn.
Là một tin nhắn mới đến.
Hắn bỏ tập bài xuống, cầm điện thoại lên xem.
Nhìn thấy tên người gửi thì hơi sững sờ, nhướn mày lên mở ra xem.
Chỉ có hai chữ, “Cám ơn.”
Nhìn chằm chằm hai chữ này một hồi lâu, hắn lại tắt màn hình đi, tính đặt điện thoại xuống.
Có điều chưa đặt xuống đã đổi ý, lại cầm máy mở lên.
Ngón tay chần chừ ở một dãy số trong danh bạ, sau đó mới ấn xuống.
“Alo?”
Từ bên kia đầu dây, giọng người ấy nghe có vẻ hơi hốt hoảng.
Từ Tân khẽ cười, dừng lại một chút, đã biết rồi những cố tình hỏi, “Cám ơn gì thế?”
Bên kia yên lặng một khắc, lát sau mới trả lời, “Là, là chuyện cuộc thi viết văn ấy… Từ Nguyên đồng ý…”
Từ Tân dập tắt điếu thuốc trong tay.
Hắn cũng không ngờ đến, chỉ trầm giọng ‘Ừ’ một tiếng.
“Con bé bảo là anh…” Người ấy hít sâu một hơi lại nhẹ giọng nói tiếp.
Nhưng rồi chẳng biết vì sao, nói nửa chừng liền ngừng lại.
Từ Tân phát hiện ra sự hồi hộp mà anh vô tình để lộ, bật cười tiếp lời.
“Thế nên cách cảm ơn của thầy Lâm với tôi là gửi một tin nhắn không có thành ý như vậy đó à?”
Lần này thì đến có tiếng thở gấp từ đầu dây bên kia cũng chẳng còn nghe được nữa.
Chỉ còn lại sự im lặng khiến người ta lúng túng.
Mãi lâu sau, người kia mới khó khăn tìm lại được giọng nói của mình, vội vàng bảo, “Không… Không phải thế… Tôi…”
Nhưng mà vừa lắp bắp nói được mấy chữ, đã bị giọng nói mang theo ý cười của Từ Tân chặn lại.
Hắn phóng mắt nhìn màn đêm hun hút ngoài cửa sổ, trực tiếp đưa ra yêu cầu ‘cảm ơn.’
“Chẳng bằng… Hôm nào đó thầy Lâm mời tôi ăn một bữa cơm đi?”
Qua một lát, không đợi Lâm An đáp lại, liền nói thêm, “Thời gian do tôi chọn, nhé?”
—
Chú thích trong truyện:
(1) Từ Tam thiếu: thiếu gia họ Từ, nhưng gọi Từ Tam vì là con trai thứ ba
(2) lam nhan tri kỉ: tương tự hồng nhan tri kỉ, nhưng ‘lam nhan’ thì để chỉ bạn nam.
Theo baikebaidu thì ‘lam nhan tri kỉ’ của một người là người bạn nam độc lập và bình đẳng về mặt tinh thần và có ảnh hưởng sâu sắc đến tinh thần của người đó..