Gửi hai tin nhắn xong, Lâm An yên lặng đứng một mình ở hành lang một lúc lâu, lát sau mới quay trở về phòng học.
Vẫn còn đang trong ngày nghỉ, sân trường rộng mênh mông ngoài hơn chục em học sinh đến học phụ đạo thì cũng chỉ có mấy em tự giác đến phòng tự học ở tòa nhà đối diện.
Cho dù chẳng bị cấm đoán làm ồn thì X trung cũng không có tiếng động huyên náo nào vang lên.
Trong hai tiết học tiếp theo, Lâm An có cảm giác yên tâm không ngờ.
Mặc dù vẫn âm thầm mong chờ, nhưng cũng không còn luống cuống như trước nữa.
Vẻ mặt ảm đạm mỏi mệt giờ đã tan biến sạch, trở lại vẻ đầy ắp năng lượng.
Anh cẩn thận và tỉ mỉ giảng xong nội dung bài học hôm nay, trước giờ nghỉ trưa còn đưa ra một đề nghị luận cho các em viết vào buổi chiều.
Khi anh thông báo tiết học tạm dừng ở đây thì cũng vừa đúng lúc tiếng chuông báo hết giờ vang lên.
Bởi vì chưa chính thức tựu trường sau nghỉ lễ, căng-tin trường cũng không mở cửa.
Thành ra số học sinh ít ỏi trong lớp liền chia thành vài ba nhóm nhỏ rủ nhau đi ăn ở mấy hàng quán quanh trường.
Những chuyện Từ Nguyên làm xưa này vốn chưa bao giờ gần với hình tượng ‘học sinh ưu tú’.
Lần này, nếu không phải vì có Lâm An đánh liều hỏi và cả Từ Tân nghiêm mặt vừa dặn dò vừa đe nẹt thì cô nàng cũng tuyệt đối không tham gia cuộc thi văn vẻ ươm mầm hạt giống khỉ khô gì đó như bây giờ đâu.
Học phụ đạo thì càng quên đi.
Thế nên bây giờ nhìn các bạn còn trong lớp rủ nhau đi xuống lầu, vừa đi vừa nói cười, chỉ còn lại một mình lười biếng nằm dài trên bàn học không ai hỏi han, tự nhiên lại có cảm giác hơi buồn bực tủi thân.
Cảm giác sao mà mình giống một con sói đi lạc giữa bầy dê, cô độc biết bao nhiêu.
Cảm xúc ấy cứ như tên lửa, tăng lên vun vút.
Lâm An dọn dẹp lại bàn giáo viên xong, ngẩng lên đã thấy học sinh ra ngoài hết, chỉ còn lại một Từ Nguyên không nể nang gì đang rút điện thoại ra nằm dài trên bàn chơi game.
“Có muốn đi ăn trưa cùng thầy không?”
Từ Nguyên nghe thế ngẩng đầu lên.
Nhìn quanh phòng học trống trơn một lượt, cũng chỉ đành ỉu xỉu đáp ‘Vâng’ một tiếng rồi đi theo Lâm An.
Dọc đường đi, vẫn như mọi khi là Từ Nguyên thao thao bất tuyệt nói đủ thứ chuyện.
Hầu hết là mấy mẩu chuyện đánh đấm ‘phòng thân chi thuật’ mà Đinh Hoa kể cho, nhưng nói trắng ra thì ấy là chuyện hồi còn trẻ đám thanh niên choai choai đi gây sự đánh nhau đấy thôi.
Lâm An năm ấy cũng bị Từ Tân túm cổ lôi đi bắt học vài ‘chiêu thức’.
Nhưng anh vốn trời sinh không phải để làm mấy chuyện này, lại thêm đám anh em vốn đã không ưa gì anh, thế nên chỉ theo ‘học’ mấy ngày đã được Từ Tân tha bổng hẳn không bắt theo nữa.
Đến tận bây giờ, anh vẫn còn nhớ ánh mắt người ấy nhìn mình, vừa bất đắc dĩ lại vừa buồn cười.
Trước giờ chưa từng học mấy cái này hả? Hắn hỏi anh.
Anh vừa kinh sợ vừa hoảng loạn gật đầu như giã tỏi.
Đù má, đừng nói với tao mày lớn chừng này rồi mà con mẹ nó chưa đánh nhau trận nào nhé!
Ch-chưa từng ạ…
Thế là ánh mắt của người ấy từ cười nhạo chuyển thành không thể tin được.
Cứ như thể đó là trò đùa buồn cười và đáng xấu hổ nhất hắn từng được nghe vậy.
Anh bị ánh mắt của người kia thiêu đốt đến nóng bừng, trong phút chốc ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.
Thôi bỏ đi.
Qua hồi lâu mới nghe thấy tiếng người ấy thở dài bất lực.
Không đánh thì thôi không đánh.
Dù gì đi theo anh rồi mày cũng không cần phải đánh đấm gì hết.
Nghĩ lại vẻ mặt vừa giận vừa bất lực lúc ấy của Từ Tân, Lâm An khó nén được mà cười trộm một cái.
Từ Nguyên đang say sưa kể về ‘Truyện kí gia đình bản lĩnh’ và ‘Độc môn tuyệt kĩ nhà mình’, quay ra lại thấy Lâm An đang cười cười nhìn sang đây, tự nhiên lại ngượng ngùng, gãi đầu bảo, “Ôi thầy Lâm đừng chê cười em nhé.
Từ nhỏ em đã đặc biệt thích mấy chuyện kiểu này.
Chú ba không chịu dạy em, mấy trò mèo này cũng chỉ là em học lỏm được từ anh Đinh thôi.
Nhưng thầy tuyệt đối không được nói chú ba nghe nhé, không là em chết chắc, không chịu nổi đâu!”
Lâm An gật đầu đảm bảo.
Từ Nguyên lại vui vẻ cười toe.
Chỉ một lát sau, hai người đã rời khỏi cổng trường, cùng nhau thong thả bước đi trên đường Bác Ái.
Dọc đường đầy những hàng quán ăn vặt mở ra cho học sinh ghé ăn.
Lâm An vốn nghĩ một đứa trẻ như cô nhóc này, lớn lên trong nhung lụa, thì hẳn sẽ kén cá chọn canh lắm.
Không ngờ cô nhóc triệt để sống theo phong cách ‘giang hồ’ vốn có, không chỉ là không kén chọn mà còn thích chọn những chỗ ngóc ngách xó xỉnh.
Hình như cô nhóc rất thông thạo hàng quán nơi này, dẫn Lâm An đi vòng vèo qua mấy cái ngách liền.
Cuối cùng, sau bảy tám khúc quanh thì hai người họ cũng tới một con ngõ thông giữa đường Bác Ái và đường Thanh Vân.
Lâm An quả thật là dở khóc dở cười.
Nãy giờ đi tới đi lui cũng đã mất gần nửa tiếng đồng hồ, giờ còn chọn món rồi ăn cơm nữa, sao mà về được lớp trong vòng một tiếng đây? Nhưng thấy vẻ mặt Từ Nguyên đầy chờ mong nhìn mình, lời từ chối đến khóe môi rồi lại phải rút về.
Cũng may Từ Nguyên là một cô nhóc nhanh nhẹn.
Lúc xếp hàng, thoáng thấy Lâm An xem giờ liên tục nên trong bữa ăn đã bỏ hẳn cái thói huyên thuyên thường ngày.
Vèo vèo như bão táp giải quyết xong bữa cơm trưa hết sức nhanh gọn, sau đó cũng chủ động lên tiếng đề nghị trở về trường.
Lâm An cũng ngạc nhiên vì sự hiểu chuyện và tinh ý của Từ Nguyên.
Nhìn cô nhóc làm bộ ngô nghê như không có chuyện gì, không nhịn được khẽ bật cười, rồi tâm trí lại chẳng báo trước tiếng nào mà nhớ tới Từ Tân.
Sau hơn hai tháng tiếp xúc mới thấy, hai người chú cháu vốn tưởng không có chút gì tương đồng này, hóa ra càng biết nhiều mới càng thấy họ giống nhau đến lạ kì.
Hai thầy trò lại cùng nhau đi trên con đường nhỏ.
Từ Nguyên cứ nói được dăm ba câu là chủ đề lại vòng về trên người Từ Tân.
Có điều lúc này không kể chuyện ‘chiến tích quá khứ huy hoàng’ của hắn nữa mà chuyển thành tố cáo hành tung thoắt ẩn thoắt hiện thời gian gần đây của chú mình.
Ví dụ như là đã mấy ngày rồi hắn không về nhà, không biết là lén đi làm cái gì rồi.
Hay là một lần nọ về nhà mặt hắn hầm hầm khó ở cứ như có ai thiếu nợ hắn tám trăm vạn vậy…
Lâm An nghe xong cũng phải nhăn mày.
Có mấy lần muốn hỏi cụ thể xem tình hình ra sao, nhưng cuối cùng vẫn không tìm được thời cơ và lý do thích hợp để lên tiếng.
Từ Nguyên nói một thôi một hồi, lại làm bộ trưởng thành thở dài sườn sượt, đau khổ nói, “Ôi! Rồi sáng sớm nay không biết lại bắt tiểu Vương đưa đi chơi đâu mất hút rồi ấy.
Mãi tối hôm qua chú ấy mới chịu về một chuyến, sổ liên lạc của em còn chưa xin được chữ ký nữa kìa.
Vừa ngủ dậy đã không thấy bóng người đâu nữa rồi!”
Lâm An nghe đến đây, cuối cùng không nhịn được nữa, cắt ngang, nhưng vẫn còn hơi do dự, “Chú ba nhà em đó… dạo này bận lắm hả? Công việc có gì không thuận lợi à?”
“Dạ?” Từ Nguyên nghe thế cũng hơi ngạc nhiên, nghĩ một chút thì hỏi ngược lại, “Có hả? Em không biết nữa…” Nói rồi lại khó hiểu nhìn anh, “Sao tự nhiên thầy lại hỏi chuyện này?”
Ánh mắt Lâm An hơi thiếu tự nhiên, khụ một tiếng để che đi sự khó xử rồi vội giấu vẻ ân cần trong mắt đi, úp úp mở mở, “…Không, có gì đâu, tùy tiện hỏi vậy thôi.”
Từ Nguyên chẳng mảy may nghi ngờ gì, chỉ ‘Ồ’ một tiếng rồi lại nói sang chuyện khác.
Thoáng cái hai người đã tới đầu đường Bác Ái.
Từ Nguyên đột nhiên thấy hơi khát nước, bèn xin phép chạy ra tiệm tạp hóa ngay gần đó mua chai nước.
Thấy cũng sắp tới giờ lên lớp, cô nhóc liền nhắn bảo Lâm An cứ đi trước, mình mua đồ xong sẽ chạy theo ngay.
Hai người họ tách nhau ra ở ngã ba.
Một người thì nhanh nhẹn lách người vào tiệm tạm hóa, một người đi thẳng về phía đường lớn, đến cổng X trung.
Chỉ là không ngờ nguy hiểm đã rình rập ở khúc quanh từ lâu.
Ngay khi rẽ vào một khúc cua nơi có bờ tường rào cây xanh của X trung, Lâm An đột nhiên nghe thấy một giọng đàn ông lạ hoắc từ phía sau gọi giật lại.
“Này, phía trước đó, đứng lại!”
Có tiếng bước chân nặng trịch đi tới, Lâm An còn chưa kịp dừng bước, bả vai đã bị một cánh tay túm lấy từ phía sau.
“Gọi mày đó, không nghe thấy hả?” Lúc này Lâm An mới dừng lại hẳn, ngờ vực xoay người lại.
Người đàn ông phía sau cao to vạm vỡ, trông có chút quen mắt, trong miệng còn ngậm một cái tăm, ánh mắt nhìn anh có chút tàn ác.
“Mà là Lâm An đúng không?” Người kia vừa hỏi vừa quay sang bên cạnh phun một bãi nước bọt, rồi mới quay mặt lại hỏi tiếp, “Tối hôm qua, từ sáu giờ đến bảy giờ, có phải mày ăn cơm cùng một cô gái ở tiểu khu nhà mày không?”
Nghe thấy ngữ khí người đó không có ý gì tốt lành, Lâm An không khỏi nhíu mày.
Âm thầm quan sát đối phương một chút mới gật đầu, vừa mới hỏi, “Xin hỏi có việc…”
Chưa kịp nói hết câu, tay người kia đã vung lên.
Liền sau đó là một đấm lao thẳng vào mặt anh, rồi sau đó là liên tiếp nhiều cú đấm khác.
Vừa đánh, người đó vừa chửi mắng ầm ĩ đầy tức giận, “Cái dm thằng đồng tính biến thái này nữa! Ông mày cảnh cáo mày đó, tránh xa em gái tao ra.
Còn để tao thấy lần nữa thì tao tiễn mày đến thẳng điện Diêm Vương đấy mày tin không dmm?!”
Ầm ĩ chửi mắng khiến những người qua lại ở phía bên kia đường cũng phải nhìn sang.
Tên kia chửi mắng ngoan độc xong, đạp thêm một cái nữa rồi nhìn quanh thấy nhiều người bắt đầu chú ý đến mình mới xoay người tránh đi.
“Đậu má thằng kia làm gì đó? Đứng lại cho tao!”
Vừa lúc Từ Nguyên rời tiệm tạp hóa đi về trường thì thấy một màn quyền đấm cước đá đó.
Cô nàng phản ứng nhanh hét ầm lên một tiếng, cặp sách còn chưa kịp đóng cho tử tế đã lao từ bên kia đường lao sang.
Tới khi chạy tới bên cạnh Lâm An, lúc này mới lảo đảo chống tay đứng lên khỏi mặt đất, cô nhóc mới sực nhớ ra dừng bước chạy lại, quay ra đỡ anh đứng lên, lo lắng hỏi, “Thầy Lâm, thầy không sao chứ?”
Một buổi tối mất ngủ, đầu óc Lâm An vốn đã hơi ong ong.
Giờ còn bị người ta đấm cho mấy cú trời giáng vào mặt, thiếu điều muốn ngất xỉu tại chỗ.
Anh nhẫn nhịn chịu đựng đau đớn truyền tới từ khóe miệng, cau mày vỗ nhẹ bàn tay đang đỡ mình của Từ Nguyên, “Không sao.”
Nghe thế xong, Từ Nguyên lại hầm hầm tức giận.
Cô nhóc quẳng cặp đi, gào lên với bóng đàn ông cao to đã sắp đi khuất, “Đm thằng hèn đừng có chạy!” Nói xong muốn lao theo, bị Lâm An cản lại, “Đừng đuổi theo.”
Từ Nguyên tức muốn chết, bị Lâm An túm chặt lại, giằng kéo mấy lần không thành, đâm ra bốc hỏa.
Quay lại thấy khóe miệng rỉ máu của đối phương, vừa cuống lại vừa bực, “Thằng đó đánh thầy đó! Thầy không để em dạy dỗ cho nó một bài học nhớ đời hả?”
Lâm An vẫn kiên trì nắm chặt không buông, chịu đựng đau rát trên mặt, cau mày, “Thầy nói phải nghe!”
Cuối cùng Từ Nguyên vừa thở phì phì vừa quay mặt đi, thỏa hiệp buông tay không giằng co nữa mà cúi xuống nhặt cặp sách lên.
Trong mười phút sau đó, Từ Nguyên đi kè kè bên cạnh Lâm An như vệ sĩ, một tấc cũng không rời.
Cô nhóc nhìn anh đứng trầm tư bên gốc cây một lát, giống như đang suy nghĩ gì, sau đó lại trấn định gọi một cuộc điện thoại cho Trần Kiến Lương.
Trong điện thoại chỉ nói là đột nhiên cảm thấy không khỏe, lớp học buổi chiều e là không thể tiếp tục dạy được, phiền ông tạt qua lớp báo cho các em nghỉ học buổi chiều nay, vân vân.
Nói rồi cúp máy, thử chạm một cái lên khóe miệng sưng lên, lại day day huyệt Thái dương căng thẳng đến phát đau.
Đoạn mới cất bước đi về hướng ngược lại.
Từ Nguyên giận dữ đi theo Lâm An như cái đuôi.
Từ đầu đến cuối, cô không thấy anh tức giận hay khó chịu một chút nào, điều mà một người bình thường sau khi gặp phải “tai họa bất ngờ” như vậy nên có.
Nếu không phải trên mặt Lâm An vẫn còn nguyên vết sưng tấy và bầm tím, Từ Nguyên chắc cũng sẽ tự nghi ngờ chính mình không biết có phải chuyện vừa xảy ra toàn bộ là do cô nhóc tưởng tượng hay gặp ảo giác không.
Cô nhóc không nghe rõ ban nãy tên côn đồ kia mắng chửi gì Lâm An.
Chỉ cảm thấy anh đúng là người có tấm lòng từ ái mù quáng.
Đối mặt với kẻ xấu xa như thế mà không hề có chút ý thức phản kháng nào, đúng là quá mức đáng thất vọng! Thế là cô nhóc nhẫn nhịn đi theo phía sau Lâm An một lúc lâu, rốt cục đến lúc không nhịn nổi nữa mới tiến lên mấy bước, bất mãn oán trách, “Thầy, thầy không thể như vậy được.
Được, thầy không cho em đánh, em nghe.
Em không dùng vũ lực áp chế vũ lực, nhưng thầy cũng phải đi báo cảnh sát gì đó đi chứ.
Thầy không làm gì cả như thế này chính là gián tiếp dung dưỡng kẻ xấu gây ung thư xã hội thầy biết không hả?”
Suốt đường trở về Thúy Phương Uyển, Lâm An chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ.
Nhưng dù thế, anh vẫn nhớ khuôn mặt của người đàn ông kia, cả những lời mắng chửi của gã.
Gần đây anh chỉ ăn cơm riêng cùng một cô gái.
Vậy là câu nói của Ngô Yến tối qua chợt lóe lên trong đầu: Từ nhỏ cha mẹ em đã ly dị, vốn dĩ em mang họ Hoàng, sau này theo mẹ tới C thị mới đổi họ Ngô.
Em còn có một anh trai nữa, tên là Hoàng Tuấn, hồi học đại học cũng thường xuyên đến trường thăm em ấy, anh còn nhớ không?
Gương mặt vốn dĩ mơ hồ, dù là một thoáng cũng chẳng nhìn rõ, lúc này đột nhiên trở nên rõ mồn một.
Hoàng Tuấn, chẳng lẽ chính là người đàn ông đó?
Đối với động thái im lặng không phản ứng gì của Lâm An, Từ Nguyên rất bất mãn.
Nhưng lại nhìn vết thương trên mặt anh, trong lúc nhất thời cô nhóc cũng chẳng biết phải nói gì, lời trách móc cũng không nói ra được.
Thế là chỉ đành ôm bụng buồn bực đi theo anh hồi lâu, nhìn anh trầm tư suy nghĩ, mãi sau mới giận dữ gọi anh lại.
“Thầy, vết thương còn đau không? Có cần đi viện không?”
Lâm An vẫn như trước, cau mày cắm đầu đi thẳng phía trước, giống như là không nghe thấy.
Từ Nguyên bĩu môi, “Cái tên to xác vừa đánh thầy đó, thầy có biết không? Hừ, sao tự nhiên lại đánh, không phải là trả thù chuyện gì chứ?” Lời vừa nói ra xong, nhìn bộ dáng Lâm An liền thấy sai sai.
Trông người này như thế thì có thể kết thù kết oán với ai cho được, vậy là lại bắt đầu tự lẩm bẩm hỏi mình, “Không thể nào chứ… Người như thầy mà còn bị trả thù, Từ Nguyên này mà còn sống yên ổn không thiếu cái tay cái chân nào đến được tận bây giờ?! Hừ, hay để em gọi cho chú Ba cho người tra xem thế nào, xem thằng kia rốt cuộc lai lịch ra sao, đề phòng sau này…”
Không ngờ Lâm An nãy giờ vẫn luôn im lặng lại đột ngột lên tiếng khi nghe thấy câu này.
Anh quay phắt lại, giọng có vẻ hoảng loạn, “Không cần!”
Từ Nguyên cũng ngạc nhiên, không kịp phản ứng mà chỉ có thể há hốc miệng “Ơ?” một tiếng.
Đến lúc đó Lâm An mới nhận ra mình vừa bị hớ, ngay lập tức điều chỉnh vẻ mặt, kéo khóe miệng thành một nụ cười gượng gạo, “Không cần phiền vậy đâu.”
Liền sau đó, bởi vì kéo giãn khóe miệng sưng đau mà phải nhíu mày một cái.
Trông vẻ mặt khổ sở của anh, Từ Nguyên cũng lo lắng theo, “Nè, thật sự thầy không định đi viện đấy à?”
Lâm An lắc đầu, “Vết thương nhỏ thôi, không sao đâu.
Thầy về tự xử lý là được rồi.”
Cô nhóc siết quai cặp, chỉ ‘Ừm’ đại một tiếng.
Lúc này Lâm An mới để ý nơi hai người họ vừa dừng lại, phát hiện ra cô nhóc này thế mà đã đi theo mình từ đường Hoài Đức đến tận ngã ba rẽ vào Thúy Phương Uyển rồi.
Ngây người chốc lát anh mới dịu giọng bảo, “Lớp chiều nay nghỉ rồi, em…”
Còn chưa nói hết câu, Từ Nguyên đã lườm sang, dẩu môi, “Em biết rồi, có nghe thấy thầy nói với Trần Kiến Lương qua điện thoại rồi.” Đoạn khoanh tay trước ngực, nhướn mày hỏi, “Sao hả, còn tính đuổi em đi nữa à?”
Lâm An không phủ nhận.
Anh tiến về phía trước mấy bước, gọi cho cô bé một chiếc taxi chạy ngang qua rồi mới quay đầu lại bảo, “Đừng đi lang thang một mình, chú ý an toàn chút.
Về đến nhà thì báo cho thầy một tiếng.” Nói rồi, cúi người báo địa chỉ của Trúc Viên cho tài xế taxi vừa đỗ lại, lại lấy tiền từ trong ví ra trả trước cho cô nhóc, thấp giọng dặn dò gì đó với tài xế.
Đến khi sắp xếp xong xuôi hết mới mở cửa xe, im lặng quay lại nhìn, ý bảo Từ Nguyên mau lên xe.
Vốn dĩ Từ Nguyên còn tính phản đối một chút.
Nhưng Lâm An từ đầu đến cuối cực kì ôn hòa, ánh mắt lại cực kì kiên định, thậm chí còn có chút sắc bén, khiến cô nhóc chỉ đành mím môi.
Thấy bộ dáng vừa tức giận vừa tủi thân đó của cô bé, Lâm An nhịn đau bật cười, dịu dàng bảo, “Nghe lời.”
Hồi sao lại nói, “Đừng để thầy phải lo lắng.”
Từ Nguyên đầu hàng toàn tập.
Cô nàng thật sự gánh không nổi người khác ôn tồn dịu dàng chỉ bảo mình, vậy nên đảo mắt bất lực một cái liền vội vàng chui vào xe.
“Được được được, em về, em về.” Lầm bầm xong, lại không nhìn được thò đầu ra khỏi cửa sổ xe, khí phách rung trời hô to với anh, “Nè! Có gì cũng đứng cứng đầu chịu đựng đó.
Dù gì cũng là thầy trò với nhau, có cần gì cứ liên lạc bản cô nương nhá thầy!”
Lâm An bật cười gật đầu.
Thấy anh đã nhận lời, cô nàng mới ngoan ngoãn, dù vẫn không cam lòng, kéo cửa sổ xe lên.
Lại nhìn gương mặt bị thương của người kia một chút mới quay ra bảo với tài xế, “Đi thôi.”
Tài xế taxi nghe thấy hai người đối thoại, cảm thấy khá là thú vị.
Lái xe đi được một đoạn rồi mới không nhịn được cười cười bắt chuyện với Từ Nguyên ở ghế sau, “Cô bé, vừa rồi là thầy giáo của em à?”
Cô nàng rời mắt khỏi trò Tetris đã sắp thua trên điện thoại mình, ngẩng lên, nhàn nhạt đáp, “Vâng.”
Tài xế cười ha ha, lại nói thêm, “Là giáo viên chủ nhiệm đấy à? Mới nãy còn dặn dò tôi kĩ càng lắm, bảo là phải đưa cô về tận nhà an toàn.”
Từ Nguyên chỉ hừ một tiếng.
Tài xế lại hỏi, “Hai người ở X trung à?”
Cô nàng lại cúi đầu bắt đầu lại ván mới, “Phải.”
“Ối chà, đúng là trường tốt… Con gái tôi ban đầu cũng muốn học ở đó, nhưng tiếc là thi không đỗ, còn thiếu 15 điểm.
Ôi, thi khó thật là khó luôn đó, con gái tôi hồi học trung học thành tích cũng không tệ đâu, nhưng đến gót chân của X trung cũng chẳng bằng nữa kìa.” Tài xế taxi cứ tự nói chuyện tự cười vui, rảnh rỗi tán ngẫu với Từ Nguyên đang chơi game trên điện thoại ở ghế phía sau qua kính chiếu hậu, “Nè cô bé, em học lớp mấy rồi?”
Từ Nguyên không ngẩng đầu lên, “Lớp mười một.”
“Ồ, vậy là bằng tuổi con gái tôi rồi.
Năm ngoái đề thi thật sự không dễ chút nào, nhất là môn toán ấy, con gái tôi đi ra khỏi trường thi mắt còn đỏ hoe nữa kìa.
Hẳn là thành tích của em tốt lắm ha, thi đỗ được X trung kia mà, đúng là giỏi thật, giỏi thật đó.”
Tay Từ Nguyên hơi run lên, ấn phím cũng hụt, phá hỏng luôn trò chơi nên buột miệng “** má” một tiếng.
Cô nàng ngẩng đầu lườm một cái cháy khét với ông chú tài xế, buồn bực không lên tiếng lại bấm nút ‘Restart’,
Chú tài xế còn đang bận nhìn đường, không phát hiện ra cái lườm đầy giận dữ của Từ Nguyên, đi được một đoạn lại mở máy nói tiếp, “Người vừa nãy là thầy giáo chủ nhiệm hả? Dạy môn gì vậy?”
“Ngữ văn.” Ngón tay Từ Nguyên bấm bàn phím thoăn thoắt, qua một lúc mới hơi giận đáp lại.
“Ồ… Ha ha, nhìn trẻ thật đấy.
Mà, mới nãy sao nhìn mặt thầy giáo có vẻ là bị thương hả? Hai người…”
Đầu Từ Nguyên cũng sắp nổ tung rồi.
Vừa hay lúc đó trò chơi lại bị cô nàng bấm nhầm làm thua thêm lần nữa.
Cô nàng nhịn không nổi, mày cũng chau cả lại.
Vừa tính ngẩng đầu lên bảo cái ông chú tài xế lắm điều kia im đi thì đã bị một cuộc gọi đến cắt ngang.
Màn hình trò chơi đã bị thay thế bằng hiện thị cuộc gọi đang tới.
Từ Nguyên chỉ nhìn lướt qua dãy số gọi đến chứ không xem kĩ đã lập tức bắt mình, hầm hầm “Alo?!” một tiếng, giọng nói hiển nhiên là không dễ nghe chút nào.
Từ Tân tự nhiên nghe thấy đầu dây bên kia nổi giận đùng đùng, không khỏi nhíu mày một cái, ngừng một lát, chớp mắt bình tâm lại mới lên tiếng hỏi, “Đang ở đâu rồi?”
Nghe thấy giọng nói lạnh băng quen thuộc, bao nhiêu khí thể nảy lửa của Từ Nguyên cũng teo hết lại.
Cô nhóc hoảng sợ bỏ điện thoại xuống để nhìn cho kĩ lại dãy số gọi đến, phát hiện ra là số máy làm việc của Từ Tân.
Bình thường không dùng mấy nên cô nàng không lưu lại, thành ra ban nãy mới không phát hiện ra.
“Thần Tài” gọi đến rồi, đương nhiên Từ Nguyên không dám đắc tội.
Vẻ hung thần ác sát mới rồi lập tức thay đổi, chuyển thành điệu cười ngọt ngào nịnh bợ chào hỏi, “Chú đấy à~ Có chuyện gì không ạ?” Phong thái lúc này có thể nói là không khác gì một chú cừu nhỏ, khiến tài xế ngồi phía trước cũng không khỏi tò mò liếc qua gương chiếu hậu nhìn một cái.
Vừa khéo đúng lúc đó có vài tiếng còi xe inh ỏi vang lên giữa dòng xe lưu chuyển trên đường.
Từ Tân ngồi ở văn phòng tĩnh lặng nên nghe thấy rất rõ, cau mày hỏi, “Không ở trường?”
Từ Nguyên không khỏi giật thót trong lòng, theo thói quen lấm lét nhìn trái nhìn phải, mồm há hốc, “Dạ…”
Liền sau đó là giọng trầm lạnh mang theo bầu không khí áp suất cực thấp vang lên.
“Từ Nguyên.”
Từ Tân chỉ gọi đúng một cái tên như vậy.
“Dạ!” Từ Nguyên lập tức ngồi thẳng tắp sống lưng, kính cẩn đáp rành mạch rõ ràng, oan ức nói, “Chú ơi giơ cao đánh khẽ đi huhu, tiền tiêu vặt tháng này không thể giảm nữa đâu.
Bằng không cháu sẽ phải hít gió tây bắc mà sống thật đó.
Với lại chuyện hôm nay không phải tại cháu mà, mặc dù đúng là giờ này đang là giờ lên lớp thật, nhưng cháu không trốn học đâu, thật đó.
Là bởi vì thầy Lâm xảy ra chút chuyện nên lớp học thêm buổi chiều được nghỉ.
Chính thầy ấy gọi xe cho cháu về mà.
Nếu chú không tin thì để cháu đưa điện thoại cho tài xế taxi, người ta làm chứng cháu trong sạch mà, nha?”
Từ Nguyên vừa gấp vừa hoảng giải thích một tràng xong, chú Ba ở đầu bên kia lại im phăng phắc không có phản ứng gì.
Cô nàng đợi thêm một lúc, nghiêng đầu nhìn màn hình điện thoại vẫn còn sáng đèn mới dám chắc là bên kia chưa cúp máy.
“…Chú? Ch-chú còn nghe không đó? Từ Nguyên do dự một lúc mới lấy dũng khí hỏi.
Đầu dây bên kia vẫn im lặng âm trầm, chẳng biết qua bao lâu mới nghe thấy giọng người kia trầm trầm, “Xảy ra chuyện gì?”
“Dạ?” Suy nghĩ của Từ Nguyên vẫn còn đang dừng lại ở đoạn làm thế nào để chứng minh mình trong sạch.
Thành ra nghe hắn đột nhiên hỏi như thế, cô bé không kịp hiểu.
“Đang hỏi cháu là Lâm… là thầy giáo xảy ra chuyện gì!”
Lúc này Từ Nguyên mới bừng tỉnh, vội vàng giải thích, “À à.
Là hồi trưa, thầy ấy dẫn cháu đi ăn cơm.
Rồi lúc quay về trường thì không hiểu có tên côn đồ ở đâu ra đánh thầy ấy một trận.
Đù má nó, chú không biết đâu, thầy Lâm da trắng thịt mềm bị thằng đó bắt nạt thảm thế nào! Mặt sưng mũi cũng sưng, máu me be bét! Trời ạ, cháu nhìn cũng thấy đau…”
Trong điện thoại im phăng phắc.
Tính Từ Nguyên vốn đã hay ba hoa chích chòe, kể chuyện gì cũng thích phải thêm mắm dặm muối, lần này còn cố tình nói ngoa lên để tạm dời sự chú ý của đối phương khỏi tội lỗi của bản thân.
Từ Tân đã ở cùng con bé này mười năm, hiển nhiên là biết rõ như lòng bàn tay.
Thành ra thủ đoạn này của cô nàng chẳng bao giờ thành công trước mặt hẳn, chỉ cần tung hay chiêu là đã bị chặn đứng ngay, mấy lời ba hoa vụng về đều bị hắn dễ dàng nhìn thấu.
Từ Nguyên không sợ trời, không sợ đất, chỉ sợ nhất người chú công tư phân mình, cứng như cột nhà này.
Chỉ là lần này hình như lại chẳng giống những lần trước đây.
Từ Nguyên cũng nhạy bén nhận ra có gì đó khang khác, nhưng lại không rõ là bởi vì sao.
Chẳng lẽ là do tài ăn nói của cô nàng đã tăng vọt, đến người khôn ngoan khéo léo nhất như Từ Tân đây cũng bị hù dọa rồi?
Đang lúc Từ Nguyên vẫn còn khó hiểu nghĩ mãi chưa thông, lại thêm căng thẳng sợ hãi không dám nói tiếp, từ đầu dây bên kia lại vang lên giọng nói lạnh lẽo khiến người ta phát run của Từ Tân, “Nói tiếp.”
Từ Nguyên nuốt ngụm nước miếng, bắt đầu tem tém lại.
Vì vậy những chuyện cô nàng kể tiếp theo cũng đều là sự thật.
“À… À vâng, cháu… Vốn là cháu định xông qua giúp nhưng tên kia chạy nhanh quá.
Thầy Lâm lại ngăn không cho đuổi theo, thế nên là… Vậy đó, sau đó thầy ấy, khụ, bị thương, tiết học buổi chiều vì thế mà hủy, nên là cháu đang trên đường về Trúc Viên rồi…”
Lần này bên phía Từ Tân không còn sự im lặng kì quái nữa, chỉ quá một lát là Từ Nguyên đã nghe hắn hỏi, “Đã đi viện chưa?”
“Chưa…” Nói đến đây, nhớ lại Lâm An cứng đầu bắt mình về, cô nhóc lại tức giận, nói thêm, “Cháu đã bảo là đi viện rồi mà thầy không chịu!”
Nói xong câu này, Từ Tân lại im lặng thêm một lúc nữa.
Qua một hồi mới hỏi, “Giờ thầy đang ở đâu?”
“…Chắc là ở nhà… Thầy bảo phải về nhà xử lý vết thương.”
“Ừm.” Phía bên kia đáp lại, “Giờ về Trúc Viên đi, chú sẽ bảo tiểu Đinh đón ở cổng.”
Nghe xong, trong lòng Từ Nguyên thầm mắng, Đù má, như thế này chính là đề phòng mình như kẻ trốn trại ấy hả!
Những ngoài miệng lại chỉ dám ngoan ngoãn đáp, “Vâng chú!”
Liền sau đó điện thoại bị cúp máy.
Từ Tân trầm giọng nói với người ngồi ghế trước, “Tiểu Vương, quay xe.”
Xe vòng lại đường cao tốc, chạy về phía đường Vĩnh Ninh.
Qua kính chiếu hậu, tiểu Vương nhác thấy vẻ mặt sa sầm của Từ Tân, “Tiên sinh, giờ quay về Trúc Viên ạ?”
Hắn nâng tay lên bóp nhẹ sống mũi, lắc đầu, “Đi Hoài Đức.”
Tiểu Vương hơi một do dự, lên tiếng nhắc nhở, “Còn bữa tối với Mã gia… cả tiểu thư nhà họ nữa…”
Hắn khoát tay, lát sau lại bóp trán lần nữa, “Cứ qua bên đây trước đã.”
“…Vâng.” Tiểu Vương không thắc mắc quá nhiều về thay đổi quyết định đột ngột của hắn, cung kính đáp lời xong thì không nói thêm gì nữa.
Chiếc xe màu xám bạc loáng cái đã quay đầu, đuổi theo ánh mặt trời chói chang buổi chiều chạy về phía Tây thành phố Từ Tân không nhiều lời, chỉ cau mày ngồi im lặng ở phía sau, nhìn khung cảnh bầu trời và thành phố trôi qua vùn vụt ngoài cửa kính xe.
Qua một lát, hắn mới thu lại tầm mắt, vươn tay cầm lên chiếc điện thoại mà hắn đã cố ý tắt máy trước đó lên.
Im lặng nhìn thiết bị màu đen trong tay, bàn tay cầm nó cũng chầm chậm siết lại.
Qua một lát do dự, hắn mới quyết định nhấn nút khởi động máy.
Qua độ chục giây để chờ máy bật lên, tiếng chuông thông báo liên tục vang lên cùng với đó là một loạt phong thư xuất hiện trên màn hình.
Tên của Lâm An không ngừng xuất hiện trên màn hình.
Hộp thư đầy những tin nhắn chưa đọc.
Từ Tân có chút bất ngờ, sau một thoáng ngưng trệ, hắn mới nhanh chóng mở phần hòm thư ra.
Trong hòm thư có hơn chục tin nhắn chưa đọc.
Ngoại trừ một tin nhắn của Từ Nguyên gửi tới sáng nay hỏi hắn đang ở đâu và vài tin quảng cáo linh khác, còn lại bảy tám tin nhắn đều là từ một người —— không ai khác ngoài Lâm An.
Từ Tân trầm mặc nhìn cái tên trên màn hình, qua hồi lâu mới đọc tin nhắn gửi tới đầu tiên, ở cuối chuỗi tin chưa đọc.
Mắt hắn lướt qua từng dòng, từng dòng tin nhắn.
Ban đầu chỉ là nhìn lướt, càng xem càng chậm.
Từ Tân đọc từng cái một, đến tin nhắn cuối cùng mà người kia gửi tối hôm qua thì ngừng hẳn lại, bất động.
— Anh Từ, thật ra em cũng đã rất vui, như anh vậy.
Đã nhiều năm qua rồi, người mà em ngày đêm đều muốn gặp, từ đầu tới cuối chưa bao giờ là cô ấy.
— mà là anh.
Dường như là trong khoảnh khắc, khuôn mặt của người kia xuất hiện trong đầu ngay.
Đọc tin nhắn xong, sắc mặt Từ Tân không hề thay đổi.
Nhưng tứ chi và giác quan của hắn đã như rơi vào vũng lầy, không cách nào hoạt động được bình thường.
Mà cùng lúc đó, gương mặt của người kia trong đầu lại càng ngày càng rõ.
Chẳng biết đã qua bao lâu, xe dừng lại ven đường Hoài Đức.
Tiếng của tiểu Vương từ ghế lái vang lên, “Thưa anh, tới nơi rồi.”
Tâm trí trôi dạt tận đâu giờ mới trở về.
Từ Tân hoàn hồn lại, nhìn màn hình điện thoại đã tự động khóa và tối đen từ bao giờ, hắng giọng, “Cậu về trước đi, để xe lại.” Đoạn lại nói thêm, “Tôi có chút việc phải làm.”
Tiểu Vương dõng dạc đáp, tuy không hiểu lắm nhưng vẫn lưu loát tháo đai an toàn.
“Dạ, vậy tôi đi trước.” Nói rồi lại nghĩ tới bệnh cảm còn chưa khỏi hẳn của Từ Tân và giọng vẫn còn khàn khàn của hắn, nhỏ giọng nói thêm, “Anh để ý tự chăm sóc để ý sức khỏe một chút ạ, đừng lao lực quá.
Nếu cần thì tối nay cứ nhắn tin cho tôi, tôi sẽ quay lại đón.”
“Ừm,” Từ Tân day nhẹ huyệt thái dương, nhắm mắt trầm giọng đáp lại.
Cửa xe phía trước được nhẹ nhàng mở ra rồi đóng lại, “Cạch” một tiếng rất nhỏ.
Hắn ngồi một mình ở ghế sau một lúc mới mở mắt ra.
Trong xe chỉ còn mỗi hắn, sự yên tĩnh trước đó càng trở nên ngột ngạt thêm.
Thậm chí là có một khắc, hắn cảm thấy tình cảnh của bản thân hiện tại cực kì giống với vô số những lần mà người ấy đã chờ đợi hắn.
Rõ ràng bầu không khí chỉ là yên tĩnh hơn bình thường một chút mà thôi, nhưng cứ nghĩ tới từng vẻ mặt, từng động tác của người ấy, lại có một cảm giác khó diễn tả thành lời chạy khắp toàn thân.
Hắn ngồi hồi lâu, đột nhiên tiếng cười giễu cợt lạnh lùng không khống chế được buột ra khỏi đầu môi.
Nhưng lạnh lẽo ấy còn chưa kịp nhuốm vào đáy mắt, lời Từ Nguyên nói ban nãy – rằng người ấy bị thương ra sao, như thế nào – lại lần nữa vang lên trong đầu.
Vẻ giễu cợt kia, lần lượt biến mất khỏi khóe miệng lẫn khóe mắt, thậm chí cả chút tức giận trng lòng kia cũng nhanh chóng tan đi mất.
Cũng không phải là hắn chưa từng thấy bộ dáng người kia bị thương yếu ớt đáng thương thế nào.
Mặt mày tái nhợt, đầu be bét máu, đôi mắt tối dần đi rồi khép lại, và cả vẻ mặt dù đã sợ đến run bần bật cả người thì cũng vẫn kiên định nhìn hắn.
Từng ánh mắt, từng vẻ mặt hắn đã cố chấp ghi nhớ của người ấy, lúc này khi tìm kiếm lại trong kí ức lại như lung lay đến mức sắp tan đi mất.
Từ Tân không nhịn được khẽ chửi một tiếng, thay đổi sắc mặt rồi một lúc sau mới chậm chạp bình tĩnh lại..
Hắn vội xem hết những tin nhắn còn lại trong hộp thư, sau đó mới túm lấy áo khoác xuống xe.
Lúc đi vào cổng Thúy Phương Uyển, chú bảo vệ hay ngồi ở bốt đó còn thò đầu ra, rất quen thuộc chào hỏi hắn, “A, tới tìm thầy Lâm đấy à?
Gần hai tháng này Từ Tân tới đây hai ba lần gì đó, có đứng ở cửa đợi đôi lần, đều là để đưa đón Lâm An.
Lúc này tự nhiên nghe thấy có người gọi mình thì cũng ngạc nhiên nhìn sang.
Thấy hắn nhìn qua đây, chú bảo vệ cũng tươi cười chào.
Sau đó thì lộ ra vẻ lo lắng, bảo với hắn, “Mau vào đi.
Mới nãy tôi thấy cậu ấy lảo đảo đi về,” Vừa nói, vừa hạ thấp giọng, “Còn nữa, tôi thấy trông mặt như là bị thương ấy, trông có vẻ nghiêm trọng lắm không biết là bị làm sao nữa.”
Từ Tân nghe vậy nhướn mày.
Chú bảo vệ lại nói, “Trông cứ như người mất hồn ấy, gọi cũng không thấy nghe.
À, cách đây mười phút thấy vừa xuống lầu vội vàng đi về phía tiệm thuốc hay sao ấy.
Ở đằng kia, cậu thấy không? Chỗ đối diện cái bốt điện thoại đó, Nhà thuốc Trung Thành.
Tôi cũng không để ý lắm, không rõ là ra ngoài rồi đã…”
Từ Tân nhìn theo hướng chú bảo vệ chỉ.
Vừa mới nhìn về phía tấm bảng hiệu màu xanh bắt mắt, không ngờ đã thấy một bóng người gầy gò từ xa xa xuất hiện trong tầm mắt.
Chú bảo vệ hẳn là cũng nhận ra người đó.
Không hiểu sao chú còn kích động hơn cả người trng cuộc là Từ Tân.
Hắn còn chưa kịp làm gì, chú đã thoắt cái mở toang cửa phòng an ninh, hô lên với Lâm An ở phía đường đối diện, nói to rõ ràng, “Ơi! Thầy Lâm ơi! Ở đây nè! Bạn của thầy đến tìm này!”
Lâm An nghe tiếng gọi liền quay đầu lại.
Từ phía xa, Từ Tân nhìn chiếc túi nilon trắng trong tay người nọ, nheo mắt một cái.
Phản ứng của anh chậm hơn bình thường một chút, nhìn loanh quanh một lát mới xác định được phương hướng.
Anh giơ tay vẫy chào chú bảo vệ, nhưng vừa nhìn sang bên cạng, trông thấy Từ Tân, cánh tay giơ liên liền cứng đờ, khó xử hạ xuống.
Khu căn hộ sau buổi trưa đông vui hơn buổi sáng sớm một chút.
Siêu thị nằm ở bên trái hiệu thuốc thi thoảng lại có người đi ra đi vào, lối đi cũng có xe lác đác chạy qua.
Ngay cả bầu trời cũng có thêm vài cụm mây, gió thổi cho trôi nhẹ nhẹ, chụm vào rồi lại tan ra.
Xung quanh vạn vật đều hoặc là chậm rãi, hoặc là nhanh vội chuyển động, chỉ có hai người đứng đối diện nhau ở hai bên đường là không mảy may nhúc nhích.
Đôi mắt của Từ Tân chăm chú nhìn người kia, mắt đối mắt thẳng tắp.
Qua một lát, hắn cất bước đi về phía Lâm An vẫn còn đang ngây ra.
Thoáng cái khoảng cách giữa hai người đã thu hẹp lại.
Dáng hình của người ấy rõ nét trong tầm mắt, từng chi tiết hiện lên rõ hơn khi tiến lại gần.
Ánh mắt hắn kiên định không rời gương mặt người ấy, từ khóe miệng sưng tấy, có thể thấy vết máu tụ bầm mờ mờ.
Cho tới khi đứng trước mắt anh.
Lâm An cũng nhận ra ánh mắt chăm chú của Từ Tân rơi trên người mình, hơi tránh né dời mắt đi.
Chỉ không ngờ túi đồ trong tay đột nhiên bị ai xách mất.
Anh giật mình ngước lên, không nhịn được nhìn Từ Tân lúc này đã đứng ngay trước mặt mình.
Hắn vẫn nhìn anh không rời như trước, qua hồi lâu ánh mắt mới rời đi, nhìn về phía tòa nhà chung cư ngay gần đó, “Đi thôi.”
Lâm An im lặng không nói, sau một lát do dự mới đi theo người kia.
Túi thuốc vừa mua đã bị Từ Tân cầm mất, theo nhịp bước chân mà vang lên tiếng sột soạt rất khẽ.
Từ Tân, vẫn như mọi khi, chẳng cần hỏi han quá nhiều xem nhà Lâm An chính xác là ở đâu, mà cứ quen thuộc đi thẳng về phía trước.
Chỉ loáng cái là hai người đã tới trước cửa nhà.
“Mở cửa đi.” Hắn dừng bước.
Lâm An liếc nhìn hắn một cái, lại lặng lẽ lấy từ trong túi áo ra một chùm chìa khóa, tiến lên trước mở cửa.
Tiếng bước chân của hai người vang vọng trong hành lang vắng vẻ, lúc này cả hai đang đứng ở lầu hai tòa nhà Lâm An ở.
Chìa khóe va vào nhau leng keng, cửa chính mở ra.
Từ Tân đẩy cửa đi vào, đứng ở huyền quan nhìn một lượt, đoạn ở tủ giày ngay đó ra lấy một đôi dép đi trong nhà ra để thay, rồi xách túi thuốc đi thẳng vào phòng khách.
Từ đầu đến cuối, Lâm An cũng không câu nào.
Anh im lặng đứng ở lối vào nhà, cũng không nhúc nhích, nhìn bóng lưng hắn không ngừng đi qua đi lại trong nhà mình.
Nhìn hắn đi từ phòng khách vào nhà bếp.
Lại nhìn hắn đặt túi đồ lên bàn.
Rồi nhìn hắn mở túi ra, nhìn lướt bên trong để kiểm tra sau đó thản nhiên đi vào nhà vệ sinh.
Tiếng nước xối vọng ra từ sau cánh cửa khép hờ.
Tiếp sau là tiếng xô chậu đụng nhau khe khẽ vang lên cùng tiếng vò khăn.
Lâm An chăm chú lắng nghe, không bỏ sót bất kì âm thanh nhỏ nào.
Mãi cho tới khi mọi thứ yên tĩnh trở lại, Từ Tân bước ra khỏi vệ sinh, một tay ôm một chậu nước đầy và một chiếc khăn bông trắng sạch sẽ.
“Lại đây.”
Hắn đem đồ đặt trên bàn trà trước ghế sofa, ngoắc tay gọi Lâm An vẫn còn đứng ở huyền quan nãy giờ.
Anh nhìn bóng lưng cao lớn đứng trước bàn trà nhà mình, lại ngây ra vài giây rồi mới tháo giày, bàn tay nắm chặt dần thả lỏng, chậm chạp đi về phía hắn.
Hai người đều không nói câu nào, ngồi xuống ghế sofa.
Từ Tân cũng chẳng nhìn anh mà còn đang bận lấy thuốc, rồi cồn để sát trùng và các thứ khác bày ra.
Sau đấy thì ngâm khăn vào chậu nước, vắt khô.
Xong xuôi hết mới quay lại, ngồi xuống bên cạnh anh.
Anh dõi mắt nhìn theo hắn không rời, đôi con người dịu dàng trong suốt.
Từ Tân cũng nhìn thẳng anh một hồi, rồi lại có gì phiền não mà thu lại tầm mắt, lạnh lùng cầm khăn bông sạch lâu vết thương trên gò má.
Bị chạm vào vết thương, Lâm An không nhịn được trừng mắt, khẽ kêu đau.
Đổi lại là một mảnh yên lặng.
Lát sau, qua lớp khăn lông, anh mới nhẹ giọng hỏi, “Anh… không phải hôm nay ở B thị à?”
Tay Từ Tân khựng lại, không đáp.
Qua chục giây, chiếc khăn bị ném lại vào chậu nước.
Từ Tân không nói một lời, cầm lọ cồn sát trùng vết thùng lên, mở ra rồi lau vết thương hở trên mặt người đối diện.
Lau xong lại lấy thuốc tiêu sưng cẩn thận chấm bôi lên từng vết một.
Lâm An cũng không hỏi thêm nữa.
Anh hạ tầm mắt, yên lặng nhìn hai bàn tay thoăn thoắt sơ cứu vết thương cho mình.
Hai người dựa vào nhau rất gần, trong khoảnh khắc hơi thở như quấn quanh, vương vấn trên cả mi mắt và chóp mũi nhau.
Nhưng càng lúc lại càng trở nên nóng bỏng.
Từ Tân cũng đột nhiên phát hiện ra, ánh mắt thoáng ngưng trệ, nhưng rồi ngạc nhiên đó cũng nhanh trong bị đẩy lùi đi như chưa từng xuất hiện.
“Hôm nay cậu cũng đâu có ở trường học?” Một hồi lâu sau mới nghe thấy hắn đáp lại bằng một câu hỏi không rõ là có cảm xúc gì.
Nói xong hắn ném bông y tế vào túi rác, ánh mắt lại nặng nề nhìn về phía anh.
Lâm An cũng giống như hắn, không đáp, chỉ nhìn hắn không rời.
Từ Tân chớp mắt xong cũng đấu mắt nhìn lại
Không biết qua bao lâu, có lẽ là mấy phút, nhưng có lẽ cũng chỉ mới mấy giây, hắn mới hỏi tiếp, “…Trên người có bị thương không?”
Nhưng Lâm An lại không trả lời nữa.
Tự nhiên hắn thấy trong lòng có một cơn lửa giận phụt một tiếng bốc thẳng lên đỉnh đầu.
Nhẫn nhịn lắm mới miễn cưỡng áp nó xuống được.
“Có hay không?”
Lâm An lắc đầu.
“… Là ai đánh, có biết không?” Hắn hỏi chậm rãi.
Lâm An lại im lặng.
Hắn lập nhíu mày, “Nói.”
Lâm An lại vẫn chỉ nhìn hắn không chớp mắt.
Sự bình tĩnh miễn cưỡng của Từ Tân rốt cuộc cũng đến bờ vực rạn nứt.
Trực giác hắn bảo rằng sự im lặng của người ấy là nguy hiểm, nhưng lại không biết phải làm sao, chỉ đành phải kiểm soát khoảng cách giữa hai người – hắn mang theo vẻ cực kì không kiên nhẫn đứng lên.
Nhưng tay vừa mới chạm tới viền chậu nước đặt trên bàn, người nãy giờ vẫn im lặng không nói lúc này lại lên tiếng.
“Anh Từ.”
Động tác của Từ Tân ngừng lại.
“Em…” Lâm An hé miệng, nhưng chẳng rõ tại sao lại thôi không nói nữa.
Từ Tân nhíu mày một cái, xao động vừa mới đè xuống trong lòng lúc này lại xôn xao dâng lên.
Đi kèm với nó là dự cảm bất thường.
Quả nhiên, sau một hồi chần chờ, người ấy lại lên tiếng nói tiếp, giọng đầy dịu dàng, “Những tin nhắn em gửi hôm qua… anh đã xem hết chưa?”
Tay Từ Tân vẫn đặt trên chậu nước.
Hắn quay lưng lại, không nhúc nhích nhưng cũng không lên tiếng.
Cả hai bên đột nhiên đều không làm gì tiếp khiến bầu không khí giữa hai người như đông cứng lại trong thoáng chốc.
Chờ một lúc không thấy hắn đáp lại, Lâm An có hơi mất mác, cụp mắt nhìn xuống.
Lát sau anh mới siết chặt hai nắm tay đặt trên đùi, giọng nói nhẹ nhàng lại vang lên, “…Không thấy cũng không sao hết.
Hiện giờ em có thể nói tận mặt cũng được… cũng như nhau cả.”
Bàn tay đặt trên chậu nước của Từ Tân hơi giật giật.
Mấy tin nhắn hắn vừa đọc trên xe ban nãy lại bắt đầu luẩn quẩn trong đầu.
Nói xong câu ấy, Lâm An lại im lặng, nhưng Từ Tân biết rõ chuyện hôm nay chưa kết thúc ở đây.
Người sau lưng hắn đột nhiên im lặng chỉ là đang dò hỏi mà thôi, mà dò hỏi như thế là để nói chuyện gì, trong lòng hắn biết rõ hơn ai hết.
Nhìn mặt nước phẳng lặng không chút lăn tăn trong chậu, Từ Tân giật thót, thậm chí bắt đầu hơi hối hận vì một tiếng trước đã bồng bột bảo tiểu Vương quay xe đưa mình đến nơi quái quỷ này.
“Cậu…” Nhưng ngay khi hắn vừa định lên tiếng để đảo ngược tình thế bị động khiến lòng người lo lắng bất an này thì giọng nói yết ớt phía sau lại vang lên.
“… Xin lỗi.”
Từ Tân sửng sốt.
Ngừng một chút, Lâm An mới nhìn bóng lưng hắn, khẽ lặp lại lần nữa, “Xin lỗi anh, anh Từ.”
Từ Tân không đáp lại.
Lâm An nhìn hắn lặng yên, chợt cúi đầu bật cười khẽ, nhẹ giọng bảo, “Những lời này đáng ra em phải nói vào 12 năm trước mới phải.”
Hắn vẫn im lặng nghe.
Lâm An nhìn chằm chằm sàn nhà, nắm tay siết chặt thả lỏng dần.
Hình như anh vừa mới hạ quyết tâm làm gì, hay vừa suy nghĩ gì thêm, rồi mới nói cho người kia nghe, kể một câu chuyện cũ không đầu không đuôi, “Ngô Yến đó… Cô ấy là bạn cùng đại học, hồi đó bọn em cùng là cán sự học tập…Cô ấy… Làm việc khá lắm, lại nhiệt tình hào phóng, có khi còn hào sảng hơn đám con trai cùng tuổi ấy chứ, còn với em… thì khác hẳn.”
Nói đến đây, anh ngừng một khoảng rất lâu.
Tay Từ Tân đã hoàn toàn buông khỏi chậu nước, hắn hơi ngoái đầu lại phía sau, như đang lắng nghe.
Hắn cũng không ngờ lời anh muốn nói lại chỉ là kể một đoạn quá khứ của bản thân vậy thôi.
Trái tim hắn hơi giãn ra một chút.
Nhưng một khắc sau khi nhớ ra cái tên ‘Ngô Yến’ là người nào thì hai đầu lông mày lại không khống chế được mà dính vào nhau.
Cái tên đó hắn chẳng xa lạ gì.
Chính là một cuộn băng tua đi tua lại trong suốt những đêm hắn tự khóa mình ở Trúc Viên.
Tựa như một tiếng chuông báo động ngân dài, thời thời khắc khắc đều đang nhắc nhờ hắn từng hoang đường và ngu muội ra sao.
Thế nên những lời tiếp theo người kia nói ra chẳng khác nào một cây gai nhọn, hay là một cái xương mắc ngang cổ họng.
“Em thừa nhận… Khi đó, em quả thật là… Đúng là em có cảm tình với cô ấy, cũng có rung động.
Thời từng rất thân thiết với nhau, thậm chí còn từng nghĩ… Từng nghĩ là có thể cùng cô ấy trải qua một cuộc tình bình đạm không sóng gió, nếu có duyên thì tốt nghiệp xong có thể cùng cô ấy kết hôn, cũng rất tốt… Đối với em, chuyện đó giống như một giấc mơ vậy.”
Có gì đó xẹt qua mắt Từ Tân.
Lâm An vẫn cúi gằm nhìn xuống đất, chẳng hiểu sao lại ngừng ở đây không nói tiếp.
Từ Tân đợi đã lâu mà không thấy anh nói gì thêm, không nhịn được quay lại xem thế nào.
Chỉ để thấy người kia đang cúi gằm nhìn chân mình, hai nắm tay đặt trên đùi siết chặt.
Qua một lát lại buông ra, cứ thế tiếp diễn thêm mấy lần, tới khi trông anh có vẻ bình tĩnh lại,
Nhưng giọng lại lạc cả đi.
“Nhưng chẳng được như mong muốn.
Đại học năm thứ tư, em bị đuổi khỏi trường, tất cả… kết thúc.”
Từ Tân nhìn anh không nói câu nào.
“Sau đó, mẹ em đi khắp nơi nhờ người giúp.
Khó khăn lắm mới đưa được em tới C thị.
Ông chủ Tiền nghe chuyện ở đại học của em xong thì tốt bụng nhận em vào làm ở xưởng sắt.
Ông ấy nói là… Nói là người làm công ở đó có một người họ Từ, mặc dù bình thường trông lăng nhăng phất phơ vậy thôi chứ thực ra… là một người rất có nghĩa khí.
Bạn bè gặp chuyện, nhất định sẽ giúp.
Mà quan trọng nhất là… gia thế rất lớn.
Ở C thị muốn lật lại nhà họ Mã thì cũng chỉ có… chỉ có…”
Từ Tân lúc này đã hoàn toàn quay người lại, ánh mắt âm u nhìn anh, “Chỉ có gì?”
“… Chỉ có thể dựa vào anh.” Im lặng một hồi lâu Lâm An mới trúc trắc nói ra.
Từ Tân bật cười.
“Sau đó… Bởi vì trong xưởng có lời đồn đại về em, nên… Em liền nhân cơ hội đó lấy lòng để tiếp cận anh.
Em vốn tưởng là… Vốn nghĩ là mọi chuyện sẽ suôn sẻ, chỉ cần có thể gia nhập bang hội của anh, là em sẽ có cơ hội chuyển mình… Em, em có thể trở về X đại, hoàn thành việc học dang dở, thậm chí… Biết đâu có thể thực hiện được giấc mộng mình từng mơ tưởng.”
Lâm An cúi gằm mặt, trút hết những suy nghĩ thầm kín đã giữ trong lòng bấy lâu ra.
Chỉ nói có mấy câu mà đã thở gấp, lại thêm cảm giác hoảng hốt mà nhiều năm qua rồi vẫn chẳng vơi đi chút nào.
Cảm xúc lan ra từ đầu tới chân, thoáng cái đã xâm chiếm cả tâm trí và trái tim.
“Nhưng sau đó… em lại… Em…” Lâm An đột nhiên lại lắp bắp.
Từ Tân nhìn anh một lúc thì ngồi xuống trước mặt, mắt hắn sáng quắc nhìn anh chằm chằm.
“Sau đó lại làm sao?”
Lâm An ngẩng đầu lên, đón lấy ánh mắt như lửa điện phỏng tới, trong chớp mắt những hình ảnh trong kí ức cũng nối gót hiện lên.
Trong một góc nhỏ xập xệ, bàn tay luôn vững vàng đặt sau lưng mình mỗi khi có ‘hoạt động tập thể’ kia.
Cả những ánh mắt lúc này lúc kia vừa bất đắc dĩ lại vừa lo lắng nhìn mình mỗi khi mình bị mọi người gọi đùa là ‘chị dâu’, cả những cái nhướn mày nhếch môi vui vẻ những khi ấy của hắn.
Lâm An kinh ngạc nhìn Từ Tân, lúc này cũng đang cứng rắn đối mắt với anh.
Trong thoáng chốc, chẳng biết là vì thuốc bôi trên mặt có tác dụng hay là vì máu trong người xông lên quá nhanh mà trên mặt cứ nóng bừng, nhức nhối.
Cuối cùng, kí ức dừng lại ở một buổi tối nọ đèn đóm chăng sáng rực.
Trong tiệm cơm hỗn loạn huyên náo, Từ Tân dùng ánh mắt dịu dàng ngồi bên cạnh một người khác.
Đinh Hoa nói cho anh hay đó là ‘vợ mới’ của Lão Đại, một bông hoa xinh đẹp có tiếng của xưởng dệt bên cạnh.
Lão Đại mất bao nhiêu lâu mới hái được về tay, hiển nhiên là khác hoàn toàn với những cuộc tình vui đùa chớp nhoáng trước đó.
Sau này nhất định phải kính cẩn gọi người ta một tiếng chị dâu đó.
—Ồ, người tên Dương Cầm đó đã chính thức lên ngôi chính cung rồi, mày phải xuống đi thôi.
Sao hả, có thấy chua không? Tao bảo rồi, bình thường Lão Đại thương mày nhất, lần này đột nhiên không để ý đến mày nữa, là ai cũng sẽ tủi thân thôi!
Đêm ấy, anh lẫn vào đám anh em hò reo vui vẻ mà uống đến say mèm.
Nhìn đám Đinh Hoa vây quanh Từ Tân chúc tụng, Mượn cớ rượu vào lời ra, bọn họ thúc giục hắn và ‘chị dâu’ hôn nhau một cái.
Anh ngồi giữa đám người, tiếng hô hào và huýt gió ấm ĩ khiến đầu anh cũng choáng váng hết cả.
“Hôn đi! Hôn đi! Hôn đi! Lão Đại! Mau hôn một cái đi!”
Anh nhác thấy gương mặt anh tuấn, thường ngày vẫn lạnh lùng, chợt hé một nụ cười.
Vừa cảnh cáo, lại không giấu được vẻ dịu dàng.
Sau đó trong sự thúc giục và chờ mong của mọi người mà hôn một cái lên má người bên cạnh.
Tuấn nam mỹ nữ, trời sinh một đôi, đúng thật là chẳng có lí do để mà không vui mừng chúc phúc cho họ.
Thế nên nghe tiếng hoan hô rầm trời vang bên tai, anh cũng cười hùa theo.
Sau mấy chén rượu, người đã lâng lâng, chuyện gì xảy ra đã chẳng nhớ rõ nữa.
Chỉ còn nhớ là trong hành lang kí túc tối om, khuôn mặt mỉm cười dịu dàng của Từ Tân cứ không ngừng lượn qua lại trước tầm mắt say khướt của anh..
Hôn một cái… Hôn một cái…
Giống như là có quỷ, tiếng hô hào cứ văng vẳng bên tai
Vậy là lúc này, khi Từ Tân vẫn còn đang đợi câu trả lời của đối phương, đã chợt thấy hơi ấm bất ngờ phủ lên người mình, mang theo một nụ hôn run rẩy rơi xuống trên môi hắn.
Cảm giác mềm mại nhưng lại như giật điện, từ hơi thở quấn vào nhau lan ra khắp toàn thân.
Cả người Từ Tân giật nảy, theo phản xạ nhắm mắt lại, rồi mới vội mở ra.
Rơi vào mắt hắn là Lâm An hai mắt khép hờ, hơi nhíu mày, hàng mi nhẹ run.
Hắn bất động quan sát, mãi tới khi nhìn rõ mới thấy mắt người ấy đỏ hồng, ươn ướt nước.
Nhiệt độ nóng rực bất chợt lui đi.
Từ Tân vẫn ngồi im tại chỗ, ánh mắt đuổi theo hơi ấm vừa đi mất, không khống chế được mà rơi trên khuôn mặt người đối diện.
Lâm An chầm chậm mở mắt nhìn hắn.
“…Anh Từ.” Hồi lâu, giọng nói khàn khàn mới lại vang lên.
Từ Tân vẫn bất động như cũ, dùng ánh mắt trầm tĩnh lạ thường nhìn anh.
Trong mắt Lâm An thoáng lộ tơ máu, khóe miệng sưng đỏ.
Nhìn qua cũng thấy trông xộc xệch hơn ngày thường rất nhiều.
Điểm nào trên người cũng cho thấy sự tiều tụy và chật vật của anh.
Mặt Từ Tân không đổi sắc, nhưng cảm giác quen thuộc lại chầm chậm dâng lên trong lòng.
Một tiếng khẽ gọi của Lâm An vang lên xong thì không nói thếm gì nữa.
Mãi đến khi Từ Tân không kiềm chế được mà trầm giọng hỏi, “…Có ý gì?”
Lâm An nhìn hắn hồi lâu mới khẽ mỉm cười, đáp, “… Đây là đáp án của em.”
Lông mày Từ Tân chau lại.
Lâm An nhìn người trước mặt, hình ảnh nhiều năm về trước lại hiện lên trước mặt – Người ấy đứng bên bờ sông, mặt nước lăn tăn gợn sóng, phản chiếu những quầng sáng dịu dàng của trăng.
Hộp thuốc lá màu đỏ, nằm gọn trong bàn tay hắn, chờ đợi.
Từ Tân ngoái đầu lại, khóe miệng như có ý cười.
… Cám ơn.
Tôi rất thích.
Trái tim cũng bắt đầu đập loạn.
Nhưng sau đó lại là bóng tối vô biên.
Người ấy nhìn anh chăm chú, tiếp tục nhẹ giọng nói:
… Trước khi tới đây, có người nói với tôi rằng nếu như hai người tính cách không giống nhau, mục tiêu không giống nhau, tư tưởng không giống nhau, hoàn cảnh không giống nhau, vậy thì bất kể là bắt đầu như thế nào đều cũng chỉ có một kết cục… là phải chia xa.
Hắn lẳng lặng nghe, cổ họng cũng trở nên khô khốc.
… Cũng có người nói với tôi rằng tất cả những gì em cần là một cơ hội.
Mà tôi cũng là một cơ hội của em đây.
Nói anh nghe đi Lâm An, em có muốn nhận cơ hội này không?
Ánh mắt Lâm An lại mông lung, khẽ nỉ non nhắc lại chuyện xưa, giống như những lời ấm áp dịu dàng người ấy nói khi ấy đang lần nữa rót vào tai anh, chưa từng tàn phai trong trí nhớ của anh.
“Những lời này… Anh có còn nhớ rõ không?”
Từ Tân trầm lặng nhìn anh.
Lâm An cũng chăm chú nhìn hắn, lát sau mới cúi đầu, lộ ra một nụ cười sầu thảm, “…Hôm đó, anh trai của anh đã tới tìm em.
Có hồ sơ, có băng ghi âm, bảo với em rằng… rằng… chỉ cần em phối hợp, mọi thứ đều có thể trở về như lúc đầu.”
“… Em đã không từ chối.” Nói đến đây, Lâm An đột nhiên cười tự giễu, “Làm sao em từ chối cho được.
Mã Dật Phù nói một câu đã bóp nát toàn bộ tiền đồ của em, nhưng anh trai của anh nói một câu nữa thì em sẽ được cứu sống, em… có lý do gì để từ chối chứ…”
Dứt lời, anh thở ra một hơi nặng nề như thể đã chống đỡ từ rất lâu rồi, sau đó ngừng lại một lúc.
Từ Tân chỉ yên lặng quan sát anh, không phản ứng gì.
“Thế nên hôm ấy,… Anh ta muốn nghe gì, em liền nói cái đó, muốn em làm gì thì em làm cái đó… Bao gồm cả việc nói dối anh.”
Từ Tân lắng nghe, qua mấy giây, người đối diện đang im lặng lại lên tiếng lần nữa.
“…Em thích anh, Từ Tân.”
Trong lòng Từ Tân chấn động.
“Từ khi còn ở xưởng sắt đã bắt đầu… thích anh.”
Lâm An chầm chậm ngước lên, nhìn thẳng vào đôi mắt tràn đầy kinh ngạc và không thể tin được của đối phương.
“Không muốn làm anh em của anh, nhưng lại không thể không lẽo đẽo theo sau anh.
Bị Đinh Hoa đùa giỡn gọi là chị dâu nhưng không thấy tức giận mà lại có chút vui mừng.
Thấy anh đi gặp người trong nhà của Dương Cầm, em… em phiền lòng đến mất ngủ cả đêm.
Khi ấy em nghĩ tất cả những khác thường này chẳng qua là vì em quá nhập tâm mà thôi.
Em nghĩ là vì mình nóng lòng muốn được trở thành bạn bè thân thiết với anh, cho nên mới không biết từ lúc nào đã đánh mất chính mình.
Nhưng không ngờ là… càng đi càng lạc lối…”
Từ Tân chớp mắt.
Lâm An không còn ngập ngừng nữa, chăm chú nhìn hắn, giọng anh nhẹ bẫng, “Em từng sợ hãi rồi, cũng từng do dự rồi, thậm chỉ còn nghĩ là bỏ ngang rồi trốn đi.
Em còn từng cảm thấy may mắn vì mục đích không trong sạch để tiếp cận anh ban đầu, bởi vì nếu không có nó, em không biết chính mình phải đối mặt với anh như thế nào, sẽ trở thành cái gì nữa…”
Sẽ trở thành cái gì.
Lời này như hồi chuông đánh cho Từ Tân tỉnh lại, trong lòng lạnh lẽo.
Hắn nhìn người đối diện, vì nhớ lại quá khứ mà có chút mơ màng.
Qua một lát mới thu lại tầm mắt, nghèn nghẹn bảo, “…Đừng nói nữa.”
Lâm An lắc đầu, tha thiết chớp mắt, nói tiếp, “Anh Từ, em… em rất hối hận.”
Rồi lại nói thêm, “Từ đó đến nay em cũng chưa từng nghĩ là… anh vẫn còn muốn gặp lại em.”
Nghe đến đây, Từ Tân như bị cái gì đâm cho đau nhói, gằn giọng lên, “Đã bảo đừng nói nữa!”.